Mục lục
Anh ấy gọi tôi là hắc liên hoa
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đôi mắt Ôn Niệm Nam khẽ động, anh đứng lên, đưa điện thoại di động trên bàn cho anh ta, chậm rãi hỏi: "Anh ... là đang chuẩn bị cho hôn lễ của chúng ta sao?"

Cố Ngôn Sanh cười và nói một cách mất tự nhiên, "Em biết rồi sao."

"Sao anh không nói cho em biết, chúng ta có thể cùng nhau chuẩn bị."

"Anh sợ em nghĩ rằng anh quá nóng vội. Anh sợ em không muốn tổ chức đám cưới sớm như vậy. Em sẽ có nhiều buổi biểu diễn vào tháng tới.Anh muốn chuẩn bị mọi thứ cho đám cưới trước đó. . Em chỉ cần tập đàn, và mọi thứ đã có anh. "

Cố Ngôn Sanh cảm thấy rằng nếu anh không tổ chức đám cưới và nói với mọi người rằng họ đã kết hôn, thì anh sẽ không cảm thấy thoải mái.

Mấy ngày nay ở công ty, anh không thể bình tĩnh được, nghĩ đến chuyện Ôn Niệm Nam ở nhà.

Ôn Niệm Nam khẽ lắc đầu nói: "Đây là hôn lễ của hai chúng ta, em muốn cùng anh chuẩn bị. Đây sẽ là một kỷ niệm vô cùng quý giá."

Cố Ngôn Sanh bước tới, ôm người vào lòng, cười nói: "Được rồi, nghe lời em, chúng ta cùng nhau làm."

"Anh đã nói với bố em và mẹ của anh về hôn lễ. Họ nói rằng họ sẽ quay lại giúp chúng ta trong vài ngày tới. Nguyên Phong và Cố Lâm sẽ trở về vào ngày mai. Họ sẽ lo công việc giúp anh và anh có thể rảnh rỗi chuẩn bị cho đám cưới của chúng ta. "

"Vâng."

...

Trong cửa hàng đồ cưới, nhân viên lấy bộ lễ phục đã đặt may và đưa cho Cố Ngôn Sanh, anh cầm lễ phục và đi vào phòng thử đồ.

"Cái này thì sao? Thỏ con phải thích tôi mặc cái này."

Cố Lâm lấy ra một bộ quần áo màu xám xanh và soi gương, anh nghĩ nó khá đẹp và định mặc thử.

Chu Nguyên Phong liếc nhìn thời gian rồi cười nói: "Sao lại đi mua lễ phục?Là anh trai cậu kết hôn chứ không phải cậu. Sao cậu có vẻ vui vẻ hơn anh ta vậy?"

"Em ... không. Em chỉ nghĩ rằng đi đám cưới anh trai em đương nhiên phải mua một bộ quần áo mới, hơn nữa em cũng muốn dẫn thỏ con đi cùng. Có thể cậu ấy đã xúc động và muốn cưới em sau khi nhìn thấy nó."

“Nếu Bạch Cẩn Trần biết cậu muốn dẫn cậu ta về nhà lấy lãnh chứng thì sao? Cẩn thận lại dọa người ta sợ”

Cố Lâm lè lưỡi tinh quái, không phục nói: "Vậy người của anh đâu, Nguyên Phong? Anh giỏi trêu chọc, dụ dỗ A Hiên thế mà người ta vẫn chưa đồng ý ở bên sao? Hừ, anh còn không bằng em đâu.”

Vẻ mặt của Chu Nguyên Phong thay đổi, anh lùng nói: "A Hiên, anh ấy không dám đi bước này. Anh ấy tính tình hiền lành và thận trọng trong tình cảm của mình. Đường Sóc bây giờ đã trở nên như thế này. Anh ấy chỉ lo cho em trai. Sau vài ngày nữa tôi sẽ đến Đường gia gặp anh ấy. "

Cố Lâm gãi đầu và nói đùa: "Đừng nói chuyện này nữa. Mà này, anh có nghe tin tên Tần Tề Bách bị đánh nhập viện không. Hắn bị đánh vô cùng thê thảm, nhìn không ra cái dạng gì. Sau khi tỉnh dậy, cậu ấy không nói ai đã đánh. Anh ta rời khỏi bệnh viện trước khi vết thương lành. "

Chu Nguyên Phong trừng mắt nhìn, lạnh lùngnói: " Gãy xương hay là gãy chân, hắn không phải ngày thường cắt một tí da cũng có thể la to hơn người sao?”

"Có dấu vết bị còng tay trên tay hắn ta, còn có trên cổ có một chiếc vòng đeo để điện giật, và cơ thể hắn ta đầy vết răng cắn, và có những vết rách trên lưng. Chậc chậc chậc, lúc đầu tôi nghĩ hắn ta bị tra tấn. "

“Đây không phải là tra tấn sao?” Chu Nguyên Phong nghi ngờ hỏi.

"Không, anh ta là tự nguyện."

Chu Nguyên Phong sửng sốt, không ngờ Tiểu Tần tổng bình thường vốn nghịch ngợm lại bị thương thế này, hỏi: "Cậu biết là ai làm sao?"

"Đúng!"

Ánh mắt Cố Lâm đầy ẩn ý và cười nói: "Tôi biết, đó cũng là người như tôi. Tôi đã nhắc nhở anh ấy rằng bạo lực có khả năng chinh phục vị tiểu thiếu gia kia. Anh ta thực sự nghe lời, và tôi đã giao dụng cụ cho anh ta.”

Trong khi cả hai đang nói chuyện, Cố Ngôn Sanh đã bước ra khỏi phòng thử đồ.

Một người đàn ông mặc bộ đồ đen sẫm đang đứng trước gương, bộ đồ tây trang càng làm cho đôi chân của anh ta thêm thon dài.

Có một chiếc cúc áo màu trắng, bên trong là chiếc áo sơ mi đen có họa tiết sẫm màu, không có cà vạt, và đường viền cổ áo hơi hở.

Cố Ngôn Sanh khẽ cau mày nhìn mình trong gương, kéo cổ áo ra vẻ mất kiên nhẫn.

Cố Lâm vội vàng chạy tới, bất ngờ nói: "Bộ này nhìn đẹp quá, tôi rất thích, tôi cũng muốn thử."

"Tôi sẽ đưa nó cho cậu nếu cậu thích."

Cố Lâm sửng sốt một chút: "A? Anh, anh không thích sao?"

"Kiểu dáng và màu sắc hơi nhàm chán, tôi không muốn mặc màu sắc tối tăm này cho đám cưới."

Cố Ngôn Sanh quay đầu gọi nhân viên, cau mày nói: "Nhà thiết kế đâu? Tôi đã nói không được dùng màu tối. Đổi thành màu trắng."

Nhân viên bán hàng thận trọng nói: "Bởi vì ngài thường mua quần áo màu đen, nhà thiết kế của chúng tôi mới ... Còn phong cách của cậu Ôn thì sao?"

"Màu đen không phù hợp với em ấy. Tất cả đều làm lại. Chỉ còn một tuần nữa thôi. Tôi hy vọng sẽ không làm tôi thất vọng nữa. Tôi sẽ thiết kế lại rồi đưa cho các người”

"Vâng, Cố tổng."

...

Buổi tối, có rất nhiều ô tô đậu bên ngoài Cố gia.

"Tôi nghĩ chiếc bánh này ngon hơn."

“Không phải a, cái này mặt trên có ảnh chụp hai người mới đẹp.”

"Còn cái này? Cái này ba tầng."

Cha Ôn và Lục Vân đang tranh cãi xem cái nào tốt hơn, cầm cuốn sổ kế hoạch cho cửa hàng bánh ngọt và khách sạn tiệc cưới.

Cố Ngôn Sanh nhẹ nhàng đóng cửa phòng đàn, Ôn Niệm Nam đang phát sóng trực tiếp, sợ làm phiền Ôn Niệm Nam, anh liền đi vào phòng làm việc.

Trong thư phòng, Chu Nguyên Phong và Cố Lâm đang tranh giành bánh quy, họ ngừng đánh nhau khi Cố Ngôn Sanh bước vào.

"Tình hình bên Mộ gia như thế nào rồi?"

Cố Lâm lấy bức ảnh anh chụp hôm nay và đưa cho Cố Ngôn Sanh, và nói, "Hôm nay, Mộ Tôn xuất hiện ở tầng dưới của tập đoàn Khải Duyệt. Ông ta đã cử người theo dõi ở Đường gia, cũng như studio của Niệm Nam."

"Chết tiệt! Trước hôn lễ của tôi lại xảy ra chuyện. Nếu không giải quyết nhà họ Mộ, tôi sợ buổi lễ sẽ xảy ra chuyện."

Chu Nguyên Phong cũng cầm bức ảnh lên, trong bức ảnh nhìn thấy Đường Luân Hiên và Đường Sóc đang chơi đùa ở cửa, hai tay đột nhiên nắm chặt lại.

"Tôi sẽ đến nhà họ Đường để bảo vệ họ, Cố Lâm đến studio để bảo vệ Niệm Nam, anh đi thương lượng với nhà họ Mộ."

Cố Lâm liếc nhìn hai người trong bức ảnh, đầy căng thẳng, thở dài nói: "Nhưng nhà họ Mộ không ra điều kiện gì với chúng ta. Làm sao có thể thương lượng được? Ông ấy đến đây để đưa Mộ Bắc Dật trở về. Chúng ta chỉ cần bảo vệ những người xung quanh chúng ta và quan sát tình hình. "

Cố Ngôn Sanh cũng cảm thấy mình đã phản ứng quá mức, quả thực cha Mộ chỉ muốn đưa Mộ Bắc Dật trở về.

Đám cưới vẫn còn rất nhiều việc và Niệm Niệm đều bận rộn chuẩn bị mỗi ngày, sẽ thật tệ cho họ nếu anh ta liều lĩnh khơi mào một sự việc.

"Được rồi, nhưng nếu ông ta dám đến gần Niệm Niệm, tôi nhất định sẽ không buông tha cho hắn!"

...

Đường gia.

Sau khi Ôn Niệm Nam bị Cố Ngôn Sanh kéo đi ngày hôm đó, Đường Sóc đã xuống lầu và đuổi anh ta ra ngoài, và phát hiện ra rằng Mộ Bắc Dật không có ở dưới lầu.

"Anh hai, Bắc Dật đâu? Anh ấy đi đâu vậy?"

"Tiểu Sóc, anh cấm em chơi với Mộ Bắc Dật nữa, sau này hắn sẽ không được đến tìm em nữa."

Hai mắt Đường Sóc lập tức đỏ lên, chạy tới chỗ Đường Luân Hiên đẩy anh ra, hét lớn: "Anh ta là bạn duy nhất của em. Chỉ có anh ta mới có thể chơi với em. Sao anh lại đuổi anh ta đi!"

"Tiểu Sóc, em không hiểu đâu, thân phận của hắn rất nguy hiểm."

"Anh ấy không đến chơi với em liệu anh có thể chơi cùng với em không? Anh cứ để em ở nhà một mình đợi anh về, khi tỉnh lại thì anh biến mất. Em ở trong nhà cô đơn không có bạn ..."

Kể từ hôm đó, Đường Luân Hiên mang hết công việc về nhà và cùng Đường Sóc đi ăn, đi chơi.

Đường Luân Hiên đang nấu súp cho Đường Sóc thì ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng chuông cửa.

"Tới đây."

Vừa mở cửa, còn chưa kịp nhìn xem là ai thì đột nhiên đạp tới tấp vào người, sắc mặt Đường Luân Hiên tái nhợt, cả người ngã xuống đất, ôm lấy bụng.

"Khụ khụ ... ông là ai ..."

Người ở cửa bước vào, chính là cha Mộ.

"Lần trước ta đã cảnh cáo cậu, nhưng cậu vẫn không nghe. Đường Sóc đâu? Mau tìm đi!"

Mấy người phía sau vội vàng lên lầu tìm người, Đường Sóc vị giư chặt tay, đưa xuống lầu.

Đường Luân Hiên muốn đứng lên cứu em trai, nhưng lại bị cha Mộ túm tóc, lạnh lùng nói: "Mộ Bắc Dật ở đâu? Đưa nó ra đây."

"Tôi không biết, đã hai ngày nay anh ta không tới."

Cha Mộ đương nhiên không tin, cười lạnh một tiếng rồi bất ngờ đấm Đường Luân Hiên.

"A…"

"Tôi hỏi lại anh, Mộ Bắc Dật ở đâu?"

Đường Luân Hiên phun ra một ngụm máu, ánh mắt mờ mịt nói: "Tôi không biết..."

Đường Sóc giãy dụa hét lên: "Buông anh trai tôi ra!"

Cha Mộ thấy vậy liền đá anh đi, lấy điện thoại của Đường Sóc ra chụp ảnh, mở danh bạ, tìm được số của Mộ Bắc Dật rồi gửi cho anh ta.

"Trói Đường Sóc lại và mang đi."

Đột nhiên sau lưng vang lên một tiếng hét, hai người ngã xuống đất vừa giãy dụa vừa che mắt, cha Mộ nhíu mày nhìn lại.

Chỉ thấy Cố Ngôn Sanh và Chu Nguyên Phong đang đứng ở cửa với những chiếc roi trên tay, lạnh lùng nhìn ông ta.

Cha Mộ ném điện thoại đi, giữ Đường Sóc, thờ ơ nhìn hai người.

Chu Nguyên Phong vội vội vàng vàng chạy đến chỗ Đường Luân Hiên đang nằm trên đất, trên khóe miệng chảy ra máu tươi, mặt tái nhợt.

"A Hiên, em sao rồi, A Hiên?"

Mặt Đường Luân Hiên tái nhợt lắc đầu và yếu ớt cầu xin: "Nguyên Phong ... làm ơn cứu Đường Sóc..."

"Tôi sẽ cứu cậu ta, em đừng lo lắng."

Cố Ngôn Sanh ném roi trên tay, mặt lạnh đi tới, khi nhìn thấy anh em nhà họ Đường, anh ta trầm giọng nói: "Mộ Tôn, ông cho rằng đây là nước Z mà có thể tùy ý để các người hại người sao? Đừng quên rằng đây là lãnh thổ của tôi. "

"Cố tổng, nghe nói gần đây cậu đang chuẩn bị hôn lễ. Mấy ngày trước cậu đến nhà họ Đường tranh chấp với Đường Sóc sao? Cậu không muốn tôi đưa Mộ Bắc Dật đi, bởi vì cậu sợ rằng không có con trai tôi, Đường Sóc sẽ quấy rầy Ôn Niệm Nam sao? Nếu cậu muốn can thiệp vào vấn đề này, thì tôi không ngại phá hỏng đám cưới của cậu đâu. "

Hai mắt Cố Ngôn Sanh lóe lên sự rữ tợn, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ông dám!"

Sau đó, anh ta cởi cúc áo khoác, cầm roi quật tới.

“Dừng lại!” Tiếng gầm của Mộ Bắc Dật từ ngoài cửa truyền đến.

Mộ Bắc Dật bước vào với thân thể run rẩy, đột nhiên quỳ xuống trước mặt cha Mộ.

"Cha...... Làm ơn thả hắn đi, hắn vô tội..."

Cha Mộ lạnh lùng nói: "Theo ta trở về nước Z, kế thừa Tập đoàn Mộ thị, làm người thừa kế không có tư cách yếu đuối."

Mộ Bắc Dật đột nhiên mất kiểm soát hét lên, "Thế nào là tư cách người thừa kế Mộ gia? Là giống như ông, biến thành một con dối cả đời máu lạnh, chỉ biết đến lợi ích!"

Mộ Bắc Dật nhìn Đường Sóc đang ngây người nhìn mình, cười khổ: "Tôi yêu em ấy, và tôi chỉ yêu em ấy ... Tôi không thể sống thiếu em ấy."

"Con cho rằng hắn hiện tại mất trí nhớ, không nhớ tới Ôn Niệm Nam, cho nên con có cơ hội, phải không?"

Vẻ mặt của cha Mộ càng ngày càng xấu, đột nhiên rút ra một mũi tiêm màu xanh lam.

“Ồ, được rồi, con muốn thử xem nếu như tiêm thuốc giải và khôi phục tất cả ký ức, liệu anh ta có còn thích con không?”

Tác giả có điều muốn nói:

Trailer : Ba phát súng và máu nhuộm đỏ Đường gia, Cố Ngôn Sanh bị thương khi cứu Đường Sóc, Đường Sóc được tiêm thuốc giải độc để khôi phục trí nhớ, Mộ Bắc Dật suy sụp và trở về nhà họ Mộ trong tuyệt vọng, và tiệc cưới sắp bắt đầu.

Chủ tịch Cố đã tức giận haha! Lắc cái roi nhỏ!

Anh trai tội nghiệp bị thương, lính đánh thuê nhà họ Mộ rất tàn nhẫn, cú đá này rất mạnh.

Vấn đề là điều khiến Chu Chu phải chăm sóc cho người anh trai bị thương và yếu ớt của để nâng cao tình cảm.

Cố cặn bã bị thương và lại bán thảm(làm nũng) nữa haha

Tiểu Tần tổng được đưa tới bệnh viện sau khi ra khỏi khách sạn liền cảm thấy hoa mắt ở cửa, Tiêu Kỳ Hạo nói trên giường sẽ không nhẹ nhàng, muốn thuần phục tiểu thiếu gia.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK