Buổi tối, Ôn Niệm Nam trở về phòng sau khi luyện đàn, nhìn Cố Ngôn Sanh đang làm việc trên giường, cầm quần áo đi vào phòng tắm tắm rửa, sau đó đi uống thuốc như bình thường.
Nhưng khi mở hộp thuốc ra, anh thấy thuốc đã hết.
Anh dựa vào thuốc là có thể ngủ được, giờ đột nhiên không có thuốc, Ôn Niệm Nam ngày nào uống thuốc đúng giờ liền hoảng sợ, hai tay khẽ run khi nằm ở trên giường.
Ôn Niệm Nam chịu đựng sự khó chịu nhắm mắt lại muốn ngủ thiếp đi, nhưng sự hoảng sợ trong lòng càng ngày càng mạnh, anh nắm chặt tay đến nỗi móng tay cắm chặt vào lòng bàn tay.
Cố Ngôn Sanh nhận thấy có gì đó không ổn, đặt máy tính xuống cúi người, lo lắng: "Em bị sao vậy, có phải em bị ốm không?"
"Không ... không sao, chỉ là hơi lạnh."
Cố Ngôn Sanh nghi ngờ nhìn nhiệt độ trong phòng, vẫn như thường lệ, làm sao có thể lạnh được?
Cố Ngôn Sanh nhẹ nhàng kéo chăn bông lên đắp cho anh, sau đó sờ sờ trán anh không yên, hỏi: "Em quay sang cho anh xem, em có bị cảm không? Anh sẽ nhờ dì Lan lấy thuốc."
Ôn Niệm Nam sợ Cố Ngôn Sanh đột nhiên đi qua nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của mình, vội cúi đầu nói: "Không ... không, một lát nữa sẽ ổn. Em buồn ngủ. Hôm nay em hơi mệt. Em muốn ngủ. "
" Niệm Niệm nói cho anh biết em không thoải mái ở đâu, đừng kìm nén lại."
"Thôi, anh cũng đi ngủ."
Cố Ngôn Sanh tắt đèn bật đèn nhỏ trước giường, cũng nhẹ nhàng nằm xuống, mọi ngày đều ôm Ôn Niệm Nam ngủ, nhưng đêm nay anh vì lo lắng mà không thoải mái, nên không ôm.
Một lúc lâu sau, trong phòng mới an tĩnh lại, Ôn Niệm Nam khẽ nhích người, hai tay ôm chặt lồng ngực hoảng hốt, cả người co quắp lại khẽ run lên.
Trên trán toát ra mồ hôi lạnh, Ôn Niệm Nam cắn chặt môi để không phát ra tiếng, môi bị cắn trở nên trắng bệch, toàn thân phát run, cũng không buồn ngủ.
Anh không phân biệt được mình thực sự mắc bệnh vì không uống thuốc hay tâm lý hoang mang do thiếu thuốc.
Đột nhiên Ôn Niệm Nam bị kéo vào một cái ôm ấm áp, phía sau truyền đến một tiếng thở dài, anh đau lòng nói: "Anh biết em gạt anh rồi một mình chịu đựng, em lại đau dạ dày sao?"
Cố Ngôn Sanh vẫn chưa ngủ, anh thấy Ôn Niệm Nam có vẻ không khỏe, sợ buổi tối sẽ xảy ra chuyện nên không dám ngủ mà đợi.
Ôn Niệm Nam chịu đựng sự khó chịu nói: "Sao anh còn chưa ngủ..."
"Anh biết em chưa ngủ, anh lo lắng cho em. Sợ ban đêm thân thể em khó chịu... Em... Em từ trước đến nay luôn luôn chịu đựng dù cơ thể không khỏe. Quay đầu lại cho anh nhìn xem một chút..." "
Cố Ngôn Sanh kéo Ôn Niệm Nam người đang giấu mình lại gần, thì nhìn thấy đôi mắt ẩm ướt và khuôn mặt tái nhợt của người kia.
"Niệm Niệm em bị sao vậy? Sao mặt em tái mét vậy?"
“Em… hết thuốc, Ngôn Sanh … em rất khó chịu.” Ôn Niệm Nam nhìn Cố Ngôn Sanh với đôi mắt đỏ hoe.
Cố Ngôn Sanh lau đi giọt nước mắt trên khóe mắt, ôm chặt lấy cánh tay anh, nhẹ giọng dỗ dành, "Không sao, không sao, đừng sợ. Không phải do em không uống thuốc chỉ là quá lo lắng. "
Cố Ngôn Sanh vì lo lắng cho Ôn Niệm Nam nên luôn liên lạc với bác sĩ Lý, trước khi cầu hôn anh đã gặp bác sĩ Lý và hỏi về tình trạng tâm lý của Ôn Niệm Nam.
Bác sĩ Lý cho biết, nút thắt tim của Ôn Niệm Nam đã được cởi trói, hiện tại anh đang hồi phục rất tốt, có người thân ở bên cạnh, có thể giảm dần thuốc điều trị.
Cố Ngôn Sanh ôm Ôn Niệm Nam vỗ lưng an ủi, nhẹ giọng nói: "Niệm Niệm, em không cần dựa vào thuốc nữa. Em sẽ không sao đâu, anh sẽ ở bên em, đừng sợ, thả lỏng ... "
“Tay em run quá, em… ngực em khó chịu quá.” trán Ôn Niệm Nam lấm tấm mồ hôi lạnh, cắn chặt môi.
Cố Ngôn Sanh thấy anh môi cắn chặt môi, đau lòng nói: "Đừng cắn, nếu cảm thấy không thoải mái hãy cắn anh."
Sau đó, anh vươn tay tới miệng Ôn Niệm Nam, Ôn Noãn Nam hoảng sợ lồng ngực khó chịu, nắm lấy tay anh, cắn mạnh xuống.
"Đừng sợ, vì tâm lý chưa ổn định nên mới hoảng sợ, Niệm Niệm, em không cần uống thuốc nữa."
Ôn Niệm Nam bị ôm chặt trong lồng ngực anh, dường như giọng nói của Cố Ngôn Sanh có tác dụng xoa dịu anh, Ôn Niệm Nam dần dần bình tĩnh lại.
Ôn Niệm Nam nhìn vết răng sâu bị mình cắn, nghẹn ngào nói: "Ngôn Sanh... Thực xin lỗi."
"Niệm Niệm, em cảm thấy thoải mái hơn chưa?"
Cố Ngôn Sanh đưa tay xoa đầu anh, cười nói: "Không sao, không đau. Bác sĩ Lý nói em đã bình phục. Không cần dùng thuốc em vẫn có thể ngủ được. Có anh ở đây. Anh dỗ em ngủ? ”
Mắt Ôn Niệm Nam hơi hơi lóe lên, anh ôm chặt lấy Cố Ngôn Sanh, không nói gì.
Trong giọng nói dịu dàng của Cố Ngôn Sanh, Ôn Niệm Nam ngừng run rẩy trong vòng tay anh và chìm vào giấc ngủ.
...
Chu Nguyên Phong đã chăm sóc Đường Luân Hiên ở nhà họ Đường trong thời gian này, Cố Ngôn Sanh bận đi cùng Ôn Niệm Nam để chuẩn bị cho hôn lễ, và mọi chuyện của tập đoàn Cố thị trực tiếp đổ lên đầu Cố Lâm.
Bạch Cẩn Trần vừa từ nước ngoài trở về ngày hôm qua, anh ấy đã cùng mẹ đến buổi triển lãm tranh, anh liên lạc với Cố Lâm ngay khi anh ấy trở về.
Cố Lâm vốn dĩ chán việc ở công ty không có ai chơi cùng, Bạch Cẩn Trần vừa nói xong, anh liền chạy đến nhà Bạch Cẩn Trần vào buổi tối.
Vừa bước vào, anh ta lại chế nhạo, muốn Bạch Cẩn Trần đến công ty chơi với anh ta.
"Trần Trần, chỉ cần đi cùng tôi. Chúng ta có thể chơi rất nhiều trò chơi ở đó."
Bạch Cẩn Trần không thể chịu được hành động như một đứa trẻ của anh ta, chỉ có thể đồng ý đến công ty với anh ta.
"Trần Trần, nhìn này. Đó là bức tranh mà anh trai tôi mua với giá hàng triệu đô la. Nó đã được treo ở đây từ lâu. Nếu em thích nó, tôi sẽ tặng nó cho em."
"Đây là hai bóng lưng mà chú Cố đã vẽ hồi xưa. Không biết là của ai, nhưng nhìn khá đẹp".
Bạch Cẩn Trần ăn kẹo trên bàn rồi bước tới, nhìn một lúc lâu mới hỏi: "Tranh của chú Cố rất đẹp."
Cố Lâm sắp có cuộc họp, sợ Bạch Cẩn Trần chán nên chạy ra mượn nhân viên vài cuốn sánh.
"Kỳ Kỳ , không phải ngày thường cô hay đọc truyện tranh sao? Tôi nhìn bìa thấy khá đẹp, cho tôi mượn vài cuốn."
Kỳ Kỳ sửng sốt, ngượng ngùng nói: "Tiểu Cố tổng, tôi...... sách này không thể xem, đây là tạp chí nam giới..."
Cố Lâm chưa nói xong, đã cầm quyển truyện tranh đặt lên bàn, nói: "Một lát nữa tôi sẽ trả lại cho cô, cho tôi mượn trước."
Cố Lâm liền đưa sách cho Bạch Cẩn Trần rồi đi họp, nhưng khi quay lại thì không thấy Bạch Cẩn Trần.
Cố Lâm buồn chán lật xem tập tài liệu trên bàn, nhìn thoáng qua cuốn truyện tranh bên cạnh rồi mở ra, không bao lâu Cố Lâm mở to mắt, vừa mở cửa đã nghe thấy vài tiếng người nói rằng anh ta đã bị anh ta lấy sách.
"Đàn ông có thể sinh con không?"
Cố Lâm giật mình, không trả sách, cầm vài cuốn trở lại văn phòng và đọc.
Cố Lâm nhìn ra ngoài cửa sổ và lẩm bẩm: "Thỏ có thể sinh con không?"
Một đứa bé như Trần Trần? Nếu có thật thì thật tốt, Cố Lâm bĩu môi và cmar thấy mất mát.
...
Khi Ôn Niệm Nam tỉnh dậy, anh thấy mình đang nằm trong vòng tay của Cố Ngôn Sanh.
Hơi thở nóng rực truyền đến bên tai, Ôn Niệm Nam từ từ ngẩng đầu nhìn Cố Ngôn Sanh hai mắt thâm xì, đêm qua hắn không ngủ vì phải chăm sóc mình.
Ôn Niệm Nam đau lòng siết chặt tay hắn, nằm ở trên ngực của hắn ôm chặt lấy.
"A…"
Cố Ngôn Sanh dụi mắt tỉnh lại, cúi đầu nhìn người đang ôm mình trong lòng, cười tủm tỉm nói: "Chào buổi sáng."
Ôn Niệm Nam cũng cười, ngồi dậy nói: "Chào buổi sáng."
Cố Ngôn Sanh cũng từ phía sau ngồi dậy, ôm lấy người sắp xuống giường, lười biếng nói: "Một ngày nữa đã trôi qua rồi, Niệm Niệm, ngày mai là lễ cưới của chúng ta."
"Vâng."
"Ngày mai, anh sẽ là chồng, và em sẽ là vợ của anh."
Cố Ngôn Sanh đột nhiên nắm tay, đan các ngón tay lại với nhau, nghiêm túc nói: "Niệm Niệm, anh yêu em, anh yêu em..."
Ôn Niệm Nam nhìn anh cười nói: "Em cũng yêu anh, Ngôn Sanh."
Cả hai không nói lời nào, nhưng những ngón tay đan chặt vào nhau khiến họ hiểu ý nhau trong lòng. (cưng xìu, tình cảm hơn cả ngôn tình nam – nữ )
...
Trong phòng, Đường Sóc ngồi trên xe lăn nhìn ảnh trong album trên bàn, trong lòng dần dần ngập tràn chua xót.
Anh mở tủ một cách khó khăn, cố gắng bỏ cuốn album đầy kỷ niệm vào, nhưng lại đánh rơi một chiếc phong bì.
Đường Sóc cầm phong bì lên và thấy nó được viết cho anh, và nét chữ quen thuộc ...
Đó là ... nét chữ của Mộ Bắc Dật.
Ánh mắt Đường Sóc khẽ động, anh từ từ mở ra phong thư, tổng cộng có hai cái, hắn hít sâu nhìn xuống.
Tay cầm giấy thư của Đường Sóc khẽ run lên, lá thư từ từ rơi xuống đất, hai mắt Đường Sóc dần dần đỏ lên.
"Xin lỗi, xin lỗi…"
Nhìn phong thư trên mặt đất, Đường Sóc duỗi tay muốn nhặt, nhưng vì ngồi xe lăn không lấy được.
Anh cố gắng nhặt nó lên, nhưng lại bị ngã khỏi xe lăn khi anh sắp chạm vào tờ giấy, khuôn mặt đau đớn của Đường Sóc lập tức tái mét.
Đường Luân Hiên và Chu Nguyên Phong chạy nhanh về phòng thì nghe thấy tiếng động, thấy anh ngã xuống đất, Đường Luân Hiên vội đỡ anh.
"Đừng chạm vào tôi ... Tôi muốn ở một mình."
Đường Luân Hiên lo lắng nhìn anh, vừa định nói đã bị Chu Nguyên Phong ngăn lại, Chu Nguyên Phong thuyết phục: "Hiện tại tâm trạng anh ấy đang rối loạn, để anh ấy yên tĩnh đi."
"Tiểu Sóc... Anh đợi em ở bên ngoài, em có thể gọi cho anh khi em đã thoải mái."
Nhìn thấy Đường Sóc cúi đầu không có đáp lại, Đường Luân Hiên thở dài lo lắng, xoay người rời khỏi phòng.
Đường Sóc ngồi xuống xe lăn, ngơ ngác nhặt tờ giấy viết thư lên, ánh mắt của anh ta đảo qua một lúc lâu.
Nước mắt chảy dài trên giấy viết thư, nhìn những dòng chữ, Đường Sóc gấp bức thư lại cất vào tủ, cùng với album ảnh thời cấp ba.
Cuối cùng cũng phải rời đi, những thứ này có thể mang lại ký ức đau lòng, hắn không muốn mang đi ...
Trong phòng không có ai, Đường Sóc rời đi, hai thứ trong tủ thuộc về ký ức khác nhau, hắn không muốn mang đi.
...
Cuối cùng đã đến ngày 28, ngày cưới đã đến.
Trước cửa nhà thờ chật ních phóng viên, trước cửa Cố gia và Ôn gia vô cùng náo nhiệt, nhà thờ chật ních khách mời và những gương mặt quen thuộc.
Trước gương, hai mắt Cố Ngôn Sanh tràn đầy hứng thú, khóe miệng không khỏi nở nụ cười.
Anh ta sửa sang lại lễ phục và nhìn mình trong bộ vest trắng, như thể anh ta đã nhìn thấy mình trong gương khi còn là một đứa trẻ.
Bộ lễ phục màu trắng năm đó khiến anh gặp Ôn Niệm Nam, hiện tại, anh sắp kết hôn với Ôn Niệm Nam, anh ấy cũng mặc lễ phục màu trắng...
Tác giả có điều muốn nói:
Đám cưới đang diễn ra haha.
Lần này trailer sẽ không được tung ra, vì sợ tiết lộ nội dung, bước tiếp theo là ăn đường.
Tôi có thể lái xe, khi lái xe bên ngoài cũng rất tốt haha
Chu Chu đang suy nghĩ về việc trở thành người tiếp theo kết hôn, và anh ấy cũng cầu hôn Đường Luân Hiên
Khi thấy anh trai mình kết hôn, Cố Lâm bị kích động đến Bạch gia để hỏi cưới.
Giải thích, Đường Sóc không phải bị tàn phế, mà là vết thương ở chân rất nặng, cần thời gian hồi phục lâu và sẽ để lại di chứng.
Sau khi hồi phục, hắn sẽ lang thang ở đất nước B xa lạ, đồng thời gặp gỡ những người quen thuộc, phiên ngoại sẽ có kết cục của hắn.
Tiểu Tần tổng cũng đến dự đám cưới, nhiều gương mặt và nhân vật quen thuộc sẽ đến dự đám cưới, haha.