Người này là ai?
Đây là tiếng lòng các tu giả.
Bọn họ có nhiều tu giả Đại Thừa kỳ như vậy lại không trấn trụ nổi ma khí, thế nhưng lại bị người này dùng một chiêu phong ấn. Sức mạnh của y có lẽ không hơn mọi người hợp lực, nhưng kỳ lạ là y lại rất hiểu cách trận pháp vận chuyển, một kiếm kia vừa vặn đánh trúng trận tâm của trận pháp, bù đắp vào lỗ hổng ma khí xâm lấn, thành công mà hoàn thiện trận pháp, để trận pháp có thể tiếp tục duy trì, thuận lợi áp chế ma khí.
Nhưng như vậy còn chưa đủ, trận pháp là lâm thời bày ra, uy lực của nó không thể hoàn toàn phong ấn ma khí. Cố tình người này tùy tiện rút hai thanh kiếm thế nhưng lại chính là tử thanh song kiếm, song kiếm tỉnh lại trong sát khí của kiếm trủng, mà thiết kiếm Huyết Thiên Kiếp lưu lại có thể hấp thu máu tươi và hồn phách, máu tươi mà tên đệ tử kia lưu lại để phá hỏng kiếm trủng đều bị thiết kiếm kia hấp thu.
Hoàn thiện trận pháp, đánh thức tử thanh song kiếm, hấp thu máu tươi phá ấn, ba hành động này hoàn toàn dập tắt khả năng ma khí xâm lấn, thực sự triệt để giải trừ nguy cơ.
Cuối cùng y còn làm vạn kiếm đều ngân lên, làm tàn ảnh của Huyết Thiên Kiếp bên trong thiết kiếm hiện lên, chứng thực lời Nhất Bần chân nhân nói trước đó.
Người này đáng sợ nhất không phải là công lực của y, mà là ánh mắt. Y làm ra hai hành động tuy rằng đơn giản, lại có liên quan với nhau, đâm ra một kiếm rất dễ dàng, khó chính là vị trí, rút kiếm dễ dàng, khó chính là rút kiếm ra từ đâu.
Rốt cuộc là người nào, có thể làm được điều này? Y đến tột cùng hiểu biết như thế nào, tài năng đủ cử trọng nhược khinh mà phá giải nguy cơ?
*Cử trọng nhược khinh: Nâng nặng như nhẹ, ý là rõ ràng là việc khó như vậy, mà sao Trác Ngọc nhẹ nhàng phá giải.
Trường Không Trác Ngọc ở trước mặt mọi người mà từng bước từng bước đi xuống kiếm trủng, y không phi hành(bay), mà là từ không trung đi xuống dưới. Rõ ràng trên không trung không có vật gì chống đỡ, lại giống như dưới chân y có bậc thang, đi thoải mái như vậy.
Thục Sơn kiếm trủng không thể phi hành, bất luận kẻ nào đều không thể áp đảo được uy lực của vạn kiếm, chỉ có thể dựa vào hai chân đi từng bước một lên núi, lại từng bước một đi xuống.
Mà Trường Không Trác Ngọc mới vừa rồi là bay lên, hiện tại nhìn như đang đi bộ kỳ thực là đang bay.
Trường Không Trác Ngọc gần như là từ trên trời đáp xuống, hai tay chắp phía sau, y phục tung bay. Khóe môi y hơi nâng lên, nhìn các tu giả.
“Ngươi…” Chấp pháp trưởng lão Côn Lôn phái tiến lên vẻ mặt không thể tin được nói: “Công pháp vừa rồi ngươi dùng… Vì sao lại là tâm pháp Côn Lôn phái ta?”
Không phải Chấp pháp trưởng lão Côn Lôn nhìn thấy Trường Không Trác Ngọc mạnh liền tiến lên nhận thân, mà là khi y lững thững đi xuống có vận chuyển công pháp, rõ ràng chính là Côn Lôn phái, hơn nữa còn là tâm pháp không phải đệ tử trung tâm không thể học. Tình huống Côn Lôn phái cùng Thục Sơn phái không sai biệt lắm, đều có thần trận uy lực không thể phi hành. Bất quá tâm pháp Côn Lôn đặc biệt, đệ tử trung tâm tập để có khả năng chống đỡ được uy lực của thần trận, có thể phi hành ở trong môn phái.
Đương nhiên, mỗi đại môn phái có thần trận không có khả năng đều không phi hành bên trong môn phái, nếu không chỉ dựa vào hai cái chân, một khi gặp chuyện khẩn cấp liền không kịp rồi. Thục Sơn Nga Mi đều có pháp môn như vậy, chính là Côn Lôn phái khác với những môn phái khác.
Trong sơn cốc Côn Lôn phái tồn tại Thượng cổ dao trì, truyền thuyết bên trong cư trú vô số thần thú, tuy rằng không phải thượng cổ tứ thánh thú thực sự, bất quá có quan hệ huyết thống với thánh thú trong truyền thuyết, Thanh Long Kỳ Lân Huyền Quy (t nghĩ là Huyền Vũ, vì search hình cũng ra con rùa)[t thì nghĩ huyền vũ là con thánh thú, còn con huyền quy là mé mé hoy] ngụ ở bên trong dao trì. Đương nhiên, đây chỉ là truyền thuyết mà thôi, kể cả những người trong Côn Lôn phái, đều không có ai gặp qua thánh thú này.
*Thượng cổ dao trì: cái hồ xưa ơi là xưa.
Nhưng dao trì cổ quả thực là ở ngay phía sau Côn Lôn phái, bên trong không biết phong ấn bao nhiêu bảo bối, dưới thần uy, nếu những đệ tử trung tâm đã tiến vào nội môn không tu luyện một ít biện pháp chống đỡ thần uy này, căn bản đều không thể tu luyện. Cũng chính vì điều này, tâm pháp Côn Lôn phái không giống với những môn phái khác, vô cùng đặc biệt, làm người khác liếc mắt một cái cũng có thể nhìn ra. Mà tâm pháp vừa rồi Trường Không Trác Ngọc sử dụng, đúng là của Côn Lôn phái.
Dù sao Lệ Tinh Luân cũng chỉ là đệ tử tiểu thế gia, chưa bao giờ nghe qua chuyện này. Hiện tại mọi người trở về đại điện, những người bị thương như Vô Nhân đại sư đều trở về phòng tĩnh dưỡng chữa thương, còn lại đều là những người cảm thấy hứng thú với Trường Không Trác Ngọc, theo tới đại điện quan sát y.
Trường Không Trác Ngọc đối với chuyện mình là Doãn Trường Không vốn vẫn còn chút hoài nghi, cộng thêm chuyện Huyết Thiên Kiếp trước đó làm y không dám chắc chắn, sợ lại bị người ta vạch trần. Không khôi phục ký ức là chuyện nhỏ, mất mặt mới là chuyện lớn. Nhưng hiện tại, nghe được Chấp pháp trưởng lão nói vậy, y rốt cuộc có thể yên lòng xác định mình chắc chắn là Doãn Trường Không rồi.
Nghĩ đến đây, chuôi mộc kiếm của Trường Không Trác Ngọc vừa rồi vẫn còn treo kiếm tuệ giờ đã biến thành nút kết, tóc của y phất lên, chải thành búi tóc của đạo gia. Mà bạch y trên người y, cũng dần biến thành thanh y đạo bào. Mới vừa rồi vẫn còn là thiên tiên thanh trần thoát tục, lúc này hiện tại ngồi trong đại điện, lại uy nghiêm, khí thế hoàn toàn không thua Nhất Bần chân nhân.
* Kiếm tuệ đây
*Nút kết đây (Chinese knots) search trên mạng thì nó để là nút dây, nghe kỳ quá, nên t đổi lại thành nút kết, tại nhớ cũng có cái gọi là đồng tâm kết á. T nghĩ nó giống vậy á.
Lệ Tinh Luân: “…”
Hắn thật sự vô cùng vô cùng khó hiểu, công lực mô phỏng người(thánh cosplay:v) của Trường Không Trác Ngọc chỉ dựa vào lời nói của người khác rốt cuộc được luyện ra như thế nào. Lúc trước ở Bách Hoa Môn, nếu không phải vừa quay đi y vừa chống nạnh vừa vểnh cái mũi nhỏ, Lệ Tinh Luân thiếu chút nữa liền tin y là Huyết Thiên Kiếp thật, diễn sâu đến mức gần như không hề bại lộ.
Tu Chân giới có thể thay đổi diện mạo, đôi khi tu chân giả không thể dựa vào mắt để nhận thức được một người, rất nhiều thời điểm đều dựa vào thần thức, công pháp còn có khí chất, trực giác và đủ loại biện pháp, tóm lại, bề ngoài chỉ là yếu tố rất nhỏ, lớn lên hoàn toàn không giống không sao, giới tính không giống cũng không có việc gì, nói không chừng vào thời điểm chuyển thế muốn đổi giới tính thì sao.
Lúc này trong lòng Lệ Tinh Luân cũng không khỏi có chút hoài nghi, ngay cả khi kỹ năng diễn xuất của Trường Không Trác Ngọc rất cao siêu, nhưng chưa thấy qua bản gốc mà chỉ dựa vào lời người khác nói cộng thêm trí tưởng tượng làm sao có thể giả giống như đúng rồi như vậy, trừ khi y thực sự đã từng nhìn thấy hai người Huyết Thiên Kiếp và Doãn Trường Không…
Nói không chừng, còn có quan hệ rất sâu xa với Doãn Trường Không.
Với sự hiểu biết của Lệ Tinh Luân đối với Trường Không Trác Ngọc, hai chữ “Trường Không” này tuyệt đối không phải tùy tiện nghĩ ra, nói không chừng đúng là Doãn Trường Không.
Vừa nghĩ tới Trường Không Trác Ngọc có mối quan hệ sâu xa với một người hơn nữa cái gì cũng không nhớ rõ lại nhớ rất rõ tên của người đó, trong lòng Lệ Tinh Luân nhịn không được có chút khó chịu. Hắn không rõ tại sao mình lại có cảm giác này, nhưng hiện tại không phải là lúc để khó chịu, hắn đè nén cảm giác không thoải mái trong lòng mình, quy củ mà đứng phía sau Trường Không Trác Ngọc, nhìn chằm chằm vào sư phụ mình, một khi phát hiện y không ổn, liền lập tức nhắc nhở.
Mà trải qua mấy ngày du ngoạn Tu Chân giới, Trường Không Trác Ngọc rõ ràng trở nên trầm ổn hơn, đến bây giờ vẫn không mở miệng, mà là có một loại cảm giác vô cùng thân mật, hoài niệm, có lời mà không thể nói, có thân nhưng không thể nhận ánh mắt vô cùng phức tạp nhìn Chấp pháp trưởng lão.
Ánh mắt thâm thúy kia làm trong lòng Chấp pháp trưởng lão dâng lên cảm giác “Ta trước kia có phải hay không đã từng phụ bạc người này”, lão thật cố gắng mới đem được cái ý tưởng này vứt ra khỏi đầu mình, đối Trường Không Trác Ngọc nói: “Đạo hữu lúc nãy có nói trở lại sẽ giải thích, lại sau khi vào điện không nói một lời nào, ngược lại còn thay đổi quần áo trên người, đây là có ý gì?”
Trường Không Trác Ngọc tiếp tục dùng ánh mắt “Chẳng lẽ ngay cả ngươi cũng không nhận ra ta sao” nhìn Chấp pháp trưởng lão, nhìn đến khi Chấp pháp trưởng lão cảm thấy sợ hãi, lúc này mới dùng khẩu khí “Người trong giang hồ thân bất do kỷ” thở dài nói: “Ân trưởng lão, trong lòng tại hạ có nỗi khổ bất đắc dĩ, xin đừng hỏi thêm nữa.”
Ân trưởng lão chịu đựng từng cơn từng cơn nổi da gà, cứng rắn nói: “Cho dù bất đắc dĩ, đó cũng là bí pháp không truyền ra ngoài của Côn Lôn phái, ngươi giải thích như thế nào?”
Trường Không Trác Ngọc dùng ánh mắt “Ngươi cái tên vong ân phụ nghĩa này” tiếp tục nhìn Ân trưởng lão chốc lát, sau đó ngẩng đầu nhìn Nhất Bần chân nhân, trong mắt tỏ ý muốn xin giúp đỡ.
Nhất Bần chân nhân: “…”
Lệ Tinh Luân: “…”
Hắn phát hiện, từ sau khi phát hiện mình không phải là Huyết Thiên Kiếp, sư phụ dường như thành thục hơn một chút. Có lời gì y không cần phải nói, y bắt đầu dùng ánh mắt, đến lúc đó cho dù người khác biết mình suy nghĩ sai, đó cũng không phải do Trường Không Trác Ngọc nói, mà là do bọn họ hiểu sai ý.
Nói tóm lại hắn cảm thấy năng lực học tập của sư phụ đặc biệt mạnh mẽ, mới vài ngày đã học được thứ này, lại qua mấy ngày nữa, chẳng phải trong thiên hạ không còn gì sư phụ không học được sao?
Nhất Bần chân nhân nhìn ánh mắt Trường Không Trác Ngọc, nhớ tới y từng nói qua mình mất đi ký ức, còn chuyện y cố chấp cho rằng mình chính là Ma tu, cảm thấy y hiện tại không nói lời nào, có lẽ thật sự không nghĩ ra tại sao mình lại biết tâm pháp Côn Lôn phái, không hề nghĩ đến chuyện Trường Không Trác Ngọc vậy mà lại cho rằng mình là người đứng đầu chính đạo, chưởng môn một phái như lão giúp y giải thích.
Nhất Bần chân nhân chỉ nghĩ là Trường Không Trác Ngọc đang không biết giải thích*, liền thay y giải vây nói: “Ân trưởng lão, mặc kệ như thế nào, Trường Không đạo hữu hôm nay đã chặn được cơn sóng dữ, không có y chỉ sợ lúc này kiếp nạn nhân gian đã ập tới. Có lẽ y thực sự có điều gì bất đắc dĩ?
*qt để là bất lực, nhưng nam nhân làm sao có thể đi kèm với bất lực được chứ, hừ hừ, bất lực thiệt thì Tiểu Tinh biết phải làm sao, nên t thay bằng cụm khác.
Vốn dĩ Thục Sơn chưởng môn cũng đã mở lời, người bình thường cũng sẽ không tiếp tục gây sự ở Thục Sơn, chuyện lớn bằng trời khẳng định cũng sẽ nhịn tới khi xuống núi mới phát tác. Nhưng Ân trưởng lão lại chính là Chấp pháp trưởng lão Côn Lôn phái, thứ nhất Côn Lôn phái là môn phái lớn không cần sợ Thục Sơn, thứ hai Ân trưởng lão chính là có tính cách tích cực như vậy, lão cau mày nói: “Tên của tất cả đệ tử trung tâm Côn Lôn phái ta đều nhớ rõ, ngoại trừ Doãn chưởng môn đang mất tích, tất cả những đệ tử ở nơi nào ta cũng biết, đều không thể là người đang ngồi trước mắt này. Bí tịch Côn Lôn phái không truyền ra ngoài bị đánh cắp, chuyện lớn như vầy chẳng lẽ muốn ta vì một câu “nỗi lòng khó nói” mà bỏ qua cho y?”
Lão nếu đã ở Thục Sơn nói ra những lời này, chính là không có ý tốt, nhất định phải truy cứu đến cùng.
Trường Không Trác Ngọc hít sâu một cái, không trả lời câu hỏi của Ân trưởng lão, mà là quay đầu nhìn về phía đệ tử của mình.
Lệ Tinh Luân: “…”
Trong đôi mắt to đó rõ ràng đang viết “Lần này ta là bị ép buộc”, căn bản làm cho không người nào có thể cự tuyệt.
Hắn sai rồi, sư phụ hắn cho dù học dùng ánh mắt nói chuyện, cũng sẽ không nhẫn nại học. Hôm nay làm được một lần, đối với y thực không dễ dàng.
Vốn đã bị Côn Lôn phái hoài nghi học trộm tuyệt mật tâm pháp của bọn họ, lại thêm giả mạo Côn Lôn chưởng môn… chắc cũng không phải là chuyện lớn đâu. Tình huống tệ nhất cũng chỉ như vậy thôi, vạn nhất Trường Không Trác Ngọc thật sự lừa được lần này, còn có thể giải trừ được nguy cơ trước mắt.
Vì thế Lệ Tinh Luân nhận mệnh mà nhắm mắt lại, âm thầm gật gật đầu, trong lòng nghĩ “Ngươi cao hứng là tốt rồi”.
Trường Không Trác Ngọc quả nhiên cao hứng, y áp chế tâm tình cao hứng phấn chấn, quay đầu nhìn Ân trưởng lão, trầm ổn nói: “Ngươi nói đúng, các đệ tử đang ở đâu ngươi đều biết, chính là còn một người vẫn không rõ.”
“Người…” Ân trưởng lão vừa muốn hỏi người nào, lại nhớ tới lời mình vừa mới nói, triệt để ngây người.
Đây là mặt dày cỡ nào, sau khi học trộm tâm pháp Côn Lôn, thế nhưng còn muốn giả mạo chưởng môn nhà người ta?
Bây giờ ngay cả Nhất Bần chân nhân cũng không ngồi yên nổi nữa, lão cho dù vì luận bàn kiếm pháp với Trường Không Trác Ngọc mà có chút hảo cảm, cũng không thể nhìn y nhận bừa thân phận, liền mở miệng nói: “Trường Không đạo…”
Mới vừa nói ra miệng mấy chữ, lão liền ngây ngẩn cả người.
Tên của Trường Không Trác Ngọc này….
“Hảo!” Ân trưởng lão tức giận bật cười, chụp bàn đứng lên, “Ngươi đã nhất định nói mình là chưởng môn của chúng ta, vậy xin mời sử dụng tuyệt học độc môn của chưởng môn, đến ta tiếp ngươi một trận!”
*来会一会我这须弥尺吧: Câu này t dịch bừa, qt viết là đến sẽ một hồi ta đây tu di thước đi, t không hiểu, t thực sự không hiểu, còn trans trên vdict từng chữ thì t không ráp được nghĩa 😢 555555
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: ta… ôm đầu bỏ chạy.
Thực sự là quá mệt mỏi a, gần một tháng không có nghỉ, ta đều bị vây chết a a a, thân tâm đều mệt mỏi!
Không phải chỉ có ta, đơn vị chúng ta đều không nghỉ, lão đại lên tiếng, thời kỳ mấu chốt không thể nghỉ, sau đó sẽ bù đắp lịch nghỉ sau.
Đã tính toán đi du lịch gặp cơ hữu rồi đó~
Chính là mệt…
Đã rất lâu không được nghỉ oa!!