“Nhìn không thấy.” Lệ Tinh Luân lắc đầu, trong mắt hắn, nơi này chỉ trắng xóa một mảnh, ngay cả sư phụ gần trong gang tấc cũng không nhìn thấy.
“Nhưng… vi sư có thể nhìn thấy nha…” Trường Không Trác Ngọc yếu ớt nói.
“Cái gì?” Lệ Tinh Luân ngàn tính vạn tính, lại hoàn toàn không ngờ, Trường Không Trác Ngọc tại nơi mà ngay cả mấy trưởng lão yêu tộc cũng phải vứt bỏ một phần thân thể, vậy mà lại có thể thấy được mọi thứ.
“Ừm… Còn rất rõ nữa là.” Trường Không Trác Ngọc nói. “Vi sư nói cho ngươi nghe. Sơn cốc này á, kỳ thật cũng không sâu lắm, so với Đoạn Hồn cốc còn kém xa, chỉ tầm trăm mét. Chúng ta không cần bay xuống quá cẩn thận như vậy nữa, cứ xuống thêm tầm ba thước nữa, chúng ta liền chạm đất.”
Lệ Tinh Luân đang muốn thản nhiên đáp xuống, lại nghe Trường Không Trác Ngọc nói: “Chờ chút, ngươi hướng về phía đông một chút hãy đáp, chỗ ngươi vừa muốn đáp xuống có con huyền xà (rắn đen) đang nằm sấp.”
Lệ Tinh Luân: “… Ta nhớ rõ trong Sơn Hải ghi lại huyền xà là đại yêu, làm sao lại là yêu thú?”
“Ừm… Thoạt nhìn giống huyền xà, nhưng có mấy chỗ không giống lắm. Chắc là có liên quan với chuyện không có linh trí, muốn tu luyện nhưng không biết làm sao tu luyện, liền biến thành bộ dạng này, rất xấu.” Trường Không Trác Ngọc mặt nhăn nhó, đáng tiếc lúc này Lệ Tinh Luân nhìn không thấy bộ dáng đáng yêu của sư phụ.
“Chúng nó có ý định công kích chúng ta không?” Sau khi Lệ Tinh Luân rơi xuống, cảm giác được dưới chân mình là mặt đất chứ không mãi mấy con trùng trắng nhớt, lúc này mới yên tâm hỏi.
“Hẳn là chúng nó phát hiện có người đi vào,” Trường Không Trác Ngọc giải thích, “Trước đó yêu thú vẫn không nhúc nhích, cho tới khi chúng ta chạm đất, chúng nó mới chậm rãi nhúc nhích. Nhưng hình như chúng nó chỉ biết là có người tới, chứ không biết ở đâu, thân thể xoay vòng vòng… Ây da, hai con yêu thú đụng nhau, chúng nó cắn nhau kìa, máu me quá…”
Lệ Tinh Luân: “…”
Hắn ôm quyết tâm liều chết xuống đây, ai biết sư phụ bên cạnh có mang theo giấy thông hành chỗ này.
“Thì ra yêu thú chỗ này cũng đánh nhau nha,” Trường Không Trác Ngọc cảm thán nói, “Xuống đây lâu như vậy, chẳng phải yêu thú của Vụ Linh cốc sẽ càng ngày càng ít? Ây da, con hổ lớn lên nhìn như không có da này bị con huyền xà cắn, thê thảm ghê luôn…”
Lệ Tinh Luân nói: “Sư phụ, vì sao ta không nghe được tiếng động gì. Chúng nó cách chúng ta rất xa sao?”
“Ngay trước chúng ta mười thước, kêu thiệt lớn, làm lỗ tai ta đau luôn.” Trường Không Trác Ngọc xoa xoa lỗ tai, “Gần như vậy ngươi không nghe? Vậy sương trắng này cản trở không chỉ là tầm nhìn, mà ngay cả tiếng động hay khứu giác linh tinh các thứ cũng sẽ bị cản trở.”
“Hẳn là vậy.” Lệ Tinh Luân gật đầu nói, “Nhưng sư phụ, từ sau khi chúng ta đi vào sương trắng không dùng truyền âm, vì sao có thể nói chuyện với nhau?”
“Cái này…” Trường Không Trác Ngọc cũng lập tức ý thực được chuyện này, ngẫm đi ngẫm lại, “Chẳng lẽ thật ra là… Ta có thể nghe thấy tiếng của ngươi, mà ngươi… chỉ có thể nghe được tiếng của ta?”
“Hẳn vậy…” Lệ Tinh Luân suy đoán nói, “Nhìn thấy ta nghe thấy ta là do sư phụ có năng lực, nhưng vì sao ta có thể nghe được tiếng của sư phụ, hẳn là chỉ có thể nghe được tiếng của ngươi, sư phụ, ngươi nói đúng, có lẽ ngươi thật sự là truyền nhân của Nữ Oa, ngươi ở trong đám sương trắng này đặc biệt tới vậy.”
“Đúng vậy!” Được đồ đệ tán thành, Trường Không Trác Ngọc nhếch cái mũi nhỏ lên, đặc biệt kiêu ngạo, thanh âm cũng trở nên vang dội hơn.
“Ây da!” Thanh âm kiêu ngạo lập tức biến thành kinh hô.
“Sao vậy?” Lệ Tinh Luân thân thiết hỏi.
“Mấy con yêu thú này… lại đồng loạt nhúc nhích, chúng nó đang cố gắng chạy về hướng chúng ta, chẳng lẽ ở trong sương trắng này, chúng nó cũng có cách nhìn được đồ vật?”
“Không phải…” Lệ Tinh Luân thở dài một tiếng, bất đắt dĩ xoa xoa đầu sư phụ nói, “Sư phụ, ngươi đừng quên, ở trong sương trắng này ngươi là sự tồn tại đặc biệt, thanh âm của ngươi, mấy con yêu thú này đều có thể nghe được đó!”
Cho nên vừa rồi khi hai người chạm đất, những con yêu thú đồng loạt nhúc nhích, nhưng hai con yêu thú đánh nhau, là do thanh âm của Trường Không Trác Ngọc.
“Oa!”
“Lại xảy ra chuyện gì?” Lệ Tinh Luân mơ hồ cảm thấy có chỗ nào không ổn lắm.
“Chúng nó hình như nghe rõ được thanh âm của ta, đang hướng nơi này chạy tới.” Trường Không Trác Ngọc xắn tay áo lên nói, “Vậy thì để ta nhìn xem thực lực của yêu thú thượng cổ.”
Lệ Tinh Luân thiệt sự không còn cách nào với Trường Không Trác Ngọc, hắn liền cõng sư phụ lên nói: “Song quyền nan địch tứ thủ*, ngươi cũng nói nơi này khắp nơi đều là yêu thú, yêu tộc trưởng lão gặp được một con chỉ có thể cắt đuôi chạy trốn, sư phụ cho dù lợi hại, cũng không thể lập tức chiến thắng toàn bộ yêu thú nơi này. Chúng ta trước tiên tránh sang một nơi an toàn, sư phụ chỉ đường cho ta.”
“Vậy vì sao lại là ngươi cõng ta?” Trường Không Trác Ngọc bị đồ đệ hai tay nâng mông, ghé vào trên người Lệ Tinh Luân hỏi.
Lệ Tinh Luân hít sâu một hơi nói: “Bởi vì sư phụ ngươi chạy sẽ phát ra tiếng động, ngươi không phát hiện sau khi chúng ta tới đây liền không thể bay sao? Giống hệt như dưới đáy Đoạn Hồn cốc. May mắn chân nguyên vẫn dùng được, nhưng bay ra khỏi cốc bị hạn chế, khó trách nhiều người như vậy cũng khó thoát khỏi cái chết.”
“Thì ra là thế! Đi hướng tây, phía trước có con trâu điên đang chạy thẳng tới.”
Trường Không Trác Ngọc vừa dứt lời, càng nhiều yêu thú nghe được, điên cuồng hướng về bọn họ chạy tới, cho dù Lệ Tinh Luân nhìn không thấy nghe không được, dựa vào trực giác cũng cảm nhận được nguồn áp lực vô tận, trên trán xuất hiện một tầng mồ hôi.
“Truyền âm!” Hắn vội vàng nói với Trường Không Trác Ngọc.
Nghe được tiếng hô của đồ nhi, Trường Không Trác Ngọc cuối cùng cũng nhớ ra bọn họ còn có thể truyền âm, lập tức ngậm miệng lại. Mà sau khi y không phát ra âm thanh, đám yêu thú cũng không tìm thấy phương hướng, đều hướng về phía Trường Không Trác Ngọc phát ra tiếng lần gần nhất, đồng thời va vào nhau, bắt đầu cắn xé nhau.
“Thật hoành tráng…” Trường Không Trác Ngọc truyền âm nói với Lệ Tinh Luân, “Đồ nhi, ta cảm thấy chúng ta dùng chiêu này mấy lần, mấy yêu thú này phỏng chừng sẽ tự giết lẫn nhau chết hết.”
“Không đâu.” Lúc này Lệ Tinh Luần có có thể lãnh tĩnh phân tích nói, “Trước đó Bát vĩ hồ có nói qua, ý thức trong cốc đều từ Yêu Linh cũng chính là thần niệm của Nữ Oa khống chế, những yêu thú đó là nàng dùng để tiêu diệt những kẻ bụng dạ khó lường, Yêu Linh sẽ không khoanh tay nhìn chúng nó chết hết.”
Tựa như ứng với những lời Lệ Tinh Luân vừa nói, hắn vừa dứt lời, mặt đất dưới chân đám yêu thú liền thay đổi, đám yêu thu đang tàn sát lẫn nhau thay đổi phương hướng, cắn không trúng đối thủ, chỉ có thể vật lộn với không khí, lát sau xài hết toàn bộ tinh lực liền thành thật lại, giống như lúc ban đầu hai người tiến vào trong cốc, nằm yên không nhúc nhích cứ như chết rồi vậy.
“Quả thế,” Trường Không Trác Ngọc thấy rõ hết thảy nói, “Đồ nhi ngươi đoán không sai, chúng nó bị tách ra hết. Bất quá cách tách ra này… A, thì ra là thế.”
“Xảy ra chuyện gì?” Lệ Tinh Luân vừa nghĩ tới Yêu Linh có thể là từ một nơi nào đó đang bí mật quan sát bọn họ, liền lập tức truyền âm giống Trường Không Trác Ngọc, không phát ra tiếng nữa.
Người có công lực cao thâm, có lẽ có thể thông qua linh khí xung quanh thay đổi mà nhận thấy bọn họ đang dùng truyền âm lén nói chuyện, nhưng sẽ không biết được là đang nói gì. Người có thần niệm rất mạnh có lẽ có thể mạnh mẽ xen vào cuộc nói chuyện để nghe lén, nhưng Trường Không Trác Ngọc nhất định sẽ phát hiện ra, không để đối phương thực hiện được. Cho nên lúc này, hai người truyền âm là an toàn nhất.
“Đáy cốc này có trận pháp,” nhắc tới trận pháp, thanh âm của Trường Không Trác Ngọc cũng nhảy nhót lên, “Mượn trận pháp hình thành sương trắng, thuận tiện khống chế chúng ta cùng đám yêu thú. Khó trách Bát vĩ hồ từng nói chỉ có người Yêu Linh tán thành mới có thể thấy nàng, địa hình nơi này toàn bộ đều dựa theo ý thức của Yêu Linh mà thay đổi, sương trắng lại cản trở năm giác quan, làm người ta không cảm giác đước dưới chân thay đổi. Cứ như vậy, chỉ cần Yêu Linh không muốn gặp, vậy sẽ không có ai nhìn thấy được nàng.”
Lệ Tinh Luân ngược lại chú ý đến một mặt khác: “Nếu mặt đất bị nàng khống chế, vậy mấy trưởng lão kia làm sao trốn được? Cho dù bọn họ biết được tình hình dưới đáy cốc, chỉ cần Yêu Linh không muốn tha cho bọn họ, bọn họ cũng không thể ra ngoài.”
Kỳ thật lúc đang nói, Lệ Tinh Luân cũng đã nghĩ ra đáp án.
Chín vị trưởng lão căn bản không phải là dựa vào sức mạnh của mình và lời nhắc nhở của Bát vĩ hồ trốn được, mà là Yêu Linh thả bọn họ đi. Yêu Linh che chở Vụ Linh cốc, không muốn để yêu tộc trong Vụ Linh cốc chết đi. Nhưng đồng thời, nàng cũng thưởng phạt rõ ràng, cho dù thả bọn người kia rời đi, cũng sẽ cướp đi một phần thân thể bọn họ để trừng phạt.
So với những bảo vật, Yêu Linh có ý thức đầy đủ hiển nhiên sẽ khó đối phó hơn.
“Sư phụ, nàng có ý tới gặp hay thả chúng ta một con đường sống sao?” Lệ Tinh Luân hỏi.
“Thoạt nhìn là không có.” Trường Không Trác Ngọc nhìn bốn phía nói, “Nhóm yêu thú đang không ngừng di chuyển về phía chúng ta, hơn nữa…. khối đất dưới chân chúng ta, phỏng chừng mặc kệ chúng ta trốn thế nào, cũng sẽ dời đến trong đàn yêu thú.”
“Sư phụ có biện pháp?” Lệ Tinh Luân cũng không uể oải, sau khi nghe Trường Không Trác Ngọc nói, trong lòng hắn ngược lại muốn thử.
“Đương nhiên,” Trường Không Trác Ngọc trong truyền âm tràn đầy tự hào, “So trận pháp, có lúc nào vi sư thua qua chưa?”
“Chúng ta nên làm thế nào, dưới trận pháp bị đối phương khống chế?”
“Sửa trận pháp này, để chúng ta khống chế nó, để lúc chúng ta muốn gặp Yêu Linh, không cần nhúc nhích cũng kéo nàng tới!” Trường Không Trác Ngọc kiêu ngạo nói.
Lệ Tinh Luân tưởng tượng ra vẻ mặt Trường Không Trác Ngọc lúc này, nhịn không được lộ ra một nụ cười sáng lạn, ở tại nơi yêu thú đầy đất trong làn sương trắng này, Trường Không Trác Ngọc lại nằm trên lưng hắn nhìn không thấy mặt, có lẽ chỉ có Yêu Linh đang ở một nơi nào đó nhìn thấy được nụ cười sáng lạn này.
“Đồ nhi, tiếng bước chân của vi sư quả thật sẽ làm đám yêu thú này lộn xộn, như vậy Yêu Linh có thể sẽ tùy thời thay đổi trận pháp, lúc đó hướng đi không thể đoán trước, không dễ xử lý, vì vậy vi sư sẽ không xuống, vẫn là đồ nhi ngươi cõng vi sư đi, chúng ta cùng nhau bắt được Yêu Linh!”
“Sư phụ phân phó, đồ nhi nguyện ý cõng người đời đời kiếp kiếp.” Lệ Tinh Luân ẩn ý thổ lộ.
Nhưng Trường Không Trác Ngọc căn bản không nghe ra, còn ghé lên lưng Lệ Tinh Luân chỉ trỏ: “Nhảy về phía tây nam, nhảy lên đầu con ếch kia, rồi sau đó nhảy về lên vách đá phía tây nam.”
Ở đáy cốc bọn họ không thể bay, mà nếu một lần đặt chân xuống, chỉ sợ Yêu Linh lại muốn thay đổi địa hình, muốn tới vị trí đó, chỉ có thể lợi dụng những con yêu thú này.
Lệ Tinh Luân hít sâu một hơi, nhảy lên đầu ếch, bay về phía vách đá phía tây nam, sau khi dừng trên vách đá, Trường Không Trác Ngọc nói: “Đừng nhúc nhích, Yêu Linh chắc chắn sẽ biến hóa trận hình, chờ nàng biến xong chúng ta tiếp tục di chuyển, nếu không liền uổng phí.”
Nhưng ngay lúc Lệ Tinh Luân đang chờ, Yêu Linh đã không nhịn được phẫn nộ mà đừa yêu thú tới đây, còn tạm thời xua tan sương trắng trước mắt yêu thú.
Mà sau khi sương trắng bị xua tan, không chỉ yêu thú nhìn thấy, Lệ Tinh Luân cũng thấy. Hắn đưa tay bắt lấy một hàm răng nanh bổ nhào tới trước mặt, xoay người nhẹ nhàng dẫm lên thân một con rắn đen tuyền, nhảy về phía đông nam của vách đá, Trường Không Trác Ngọc tiện tay đập một cái, đưa linh lực của mình vào trận pháp trên vách đá.
Người tu chân dùng võ nhập đạo không nhiều lắm, sau khi nhập đạo có pháp lực rồi cũng không còn rèn luyện thân thể nhiều, cho nên cho dù là pháp lực cao bao nhiêu, thật ra thân thủ* của mỗi người đều giống nhau. Mà Lệ Tinh Luân lại khác, thứ nhất là bởi vì tốc độ tu luyện của hắn quá nhanh, những chiêu học tập được khi còn Trúc Cơ kỳ vẫn chưa quên, thứ hai là do mấy tháng ở dưới đáy Đoạn Hồn cốc kia, lúc Trường Không Trác Ngọc thử nhảy lên các kiểu, Lệ Tinh Luân đã thử qua vô số cách bám vách đá, đã sớm rèn luyện được thân thủ, thứ ba là do lúc ở Thục Sơn học hỏi được từ trong trận giao thủ của Trường Không Trác Ngọc và Nhất Bần chân nhân, thân thủ của hắn tất nhiên sẽ không quá kém.
*T nghĩ là sức khỏe và độ linh hoạt [t nghĩ là võ, vậy đi cho dễ hiểu]
Thân thủ của Lệ Tinh Luân không chỉ không kém, mà còn vô cùng linh hoạt. Dưới sự chỉ dẫn của Trường Không Trác Ngọc, hắn chỉ tránh chứ không tấn công, linh hoạt tránh khỏi đám yêu, căn bản không sợ những công kích vụng về của chúng. Đương nhiên, yêu thú cũng biết sử dụng yêu lực công kích, nhưng phía sau Lệ Tinh Luân còn đeo theo một Trường Không Trác Ngọc, sư phụ vô cùng thoải mái ngăn cản được công kích ào ạt của bọn yêu thú. Tử địa Vụ Linh cốc trong mắt yêu tộc, dưới sự phối hợp của hai sư đồ lại có vẻ vô cùng thoải mái.
“Xong!” Cũng không biết đã qua bao lâu, Trường Không Trác Ngọc nói với Lệ Tinh Luân, lúc này y cũng không dùng truyền âm, mà là thật sự nói ra miệng, “Thả vi sư xuống.”
Cho dù rất luyến tiếc hơi ấm trên người sư pụ, Lệ Tinh Luân vẫn nghe lời thả Trường Không Trác Ngọc xuống. Chờ…. Lệ Tinh Luân rũ mắt, trong lòng đặt ra mục tiêu cho mình, chờ sau khi đạt được mục tiêu, hắn nhất định đối với sư phụ muốn làm gì thì làm nấy.
Trường Không Trác Ngọc vừa chạm đất, một con bò tót liền chạy tới, ánh mắt con bò tót đã đỏ bừng lên, yêu lực trong không khí vây lấy sư đồ hai người, Lệ Tinh Luân chỉ cảm thấy áp lực trên người tăng lên nhiều lần, không thể rời đi.
Khó trách mấy trưởng lão của yêu tộc ở trước mặt yêu thú không ai có thể phản kháng, sức mạnh của một con bò tót, vậy mà lại ngang ngửa với một cao thủ Đại Thừa kỳ!
Sư phụ! Lệ Tinh Luân thân thiết nhìn về phía sư phụ, cho dù trước mắt là một mảnh trắng xóa, nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận được vị trí của sư phụ.
Từ trong làn sương trắng vươn ra một bàn tay, bàn tay kia nắm chặt sừng bò tót, từ trong sương trắng Trường Không Trác Ngọc cất cao giọng nói: “Yêu Linh, ta cho ngươi một cơ hội, ngươi tự mình đi ra đây gặp ta. Nếu không, đừng trách ta không khách khí.”
Sau khi y nói xong, Yêu Linh vẫn chưa xuất hiện, sương mù bốn phía ngược lại tan ra, một đám yêu thú nhìn thấy đường sau khi nhìn thấy hai sư đồ của Trường Không Trác Ngọc, hưng phấn rống lên một tiếng.
“Xem ra là không định ra đây.” Sương mù bên người Trường Không Trác Ngọc tán đi, chỉ thấy y mặc một bộ bạch y, một tay khống chế bò tót, một tay cầm một cây quạt, nói: “Vậy thì đừng trách ta không khách khí!”
Y một tay nâng lên con bò tót thật to lớn kia, nhẹ nhàng ném nó vào trong đàn thú đang xông tới, đám yêu thú bị bò tót đáp xuống kêu la thảm thiết, chúng nó còn chưa kịp phản ứng, đã bị một cơn lốc xoáy thật lớn vây lại, Trường Không Trác Ngọc cầm quạt trong tay, nhẹ nhàng phe phẩy một cái, toàn bộ yêu thú đều bay lên trời, bị một cơn lốc vây lại không thể động đậy.
Mà Bát vĩ hồ và các trưởng lão yêu tộc đang chờ bên ngoài, vậy mà lại nhìn thấy sương trắng bị một cơn gió xoáy thổi lên, trung tâm sơn cốc không còn lại chút gì, làm cho bọn họ cúi đầu cũng có thể nhìn thấy Trường Không Trác Ngọc và Lệ Tinh Luân. Chẳng qua là độ cao chỉ trăm mét, căn bản không làm khó được mười vị trưởng lão, bọn họ nghe được rõ ràng Trường Không Trác Ngọc đứng dưới đáy cốc cất cao giọng nói: “Địa bàn của ngươi, ta nhận!”
Chỉ thấy từ nơi Trường Không Trác Ngọc vừa chạm qua tản ra vô số tia linh khí ngưng tụ thành các tia sáng, chúng kết nối với các tia sáng, biến thành từng chùm từng chùm tia sáng đan xen nhau, chiếu sáng toàn bộ đáy cốc.
Khi các tia sáng xuất hiện, sương trắng bị xua tan ra, mặt đất dưới đáy cốc bắt đầu thay đổi, từng khối từng khối thay đổi theo tia sáng. Cơn lốc đang vây lấy đám yêu thú đem từng con từng con ném vào chùm tia sáng, những con yêu thú này theo tâm niệm của Trường Không Trác Ngọc bắt đầu chuyển hướng đi ra xa, mà trận pháp lấy Trường Không Trác Ngọc làm tâm bắt đầu mở rộng ra.
Mà trong tâm của trận pháp kia là một pho tượng thần, điêu khắc hình Nữ Oa đại thần. Cho dù là từ trên trăm mét nhìn xuống, cũng có thể nhìn ra pho thần tượng này rất khác với những kho thần tượng tùy tiện khắc ra.
Một người đầu trâu thân thiếu một chân lao tới, ghé vào bên trên sơn cốc, quát xuống: “Trường Không Trác Ngọc, ngươi làm gì Yêu Linh của chúng ta!”
Không có yêu quái nào cho rằng Trường Không Trác Ngọc còn có thể sống sót mà đi ra, nhưng y không chỉ còn sống, còn cướp luôn quyền kiểm soát toàn bộ Vụ Linh cốc!
Hình như là cảm thấy bên trên quá ồn, Trường Không Trác Ngọc ngẩng đầu nhìn thoáng qua, phất phất tay, đem sương trắng chặn lại tầm mắt của mười vị trưởng lão.
“Cái này…” Mười vị trưởng lão hai mặt nhìn nhau, nhân gian lúc nào lại cho ra một nhân vật thế này? Công lực này, chắc không phải tiên nhân trên tiên giới trốn xuống chứ?