Sau vụ án kia, kế hoạch của Đoạn Minh Sâm hoàn toàn bị phá sản, qua hôm sau cậu vờ như chẳng xảy ra chuyện gì, còn cố ý dậy thật sớm pha cà phê cho Ôn Hạc Xuyên.
Ôn Hạc Xuyên thay đồ xong rồi xuống lầu, hắn bắt gặp Đoạn Minh Sâm mặc tạp dề đứng chờ trước bàn ăn.
Đoạn Minh Sâm thấy hắn bước xuống liền nhanh chóng bưng ly cà phê lại gần, bộ dạng ngoan ngoãn săn sóc: "Anh yêu, sớm tốt lành."
Ôn Hạc Xuyên mỉm cười nhìn Đoạn Minh Sâm, hắn đưa tay gõ gõ vào cục u trên trán cậu.
Đoạn Minh Sâm đau điếng trực tiếp để ly cà phê xuống bàn la to: "Con mẹ anh, có bệnh hả!!"
Ôn Hạc Xuyên cười cười rồi ôm người vào lòng, giúp cậu xoa nhẹ vết sưng: "Lúc này mới đúng là em."
Đoạn Minh Sâm để hắn xoa cho mình một lúc rồi trừng mắt nhìn: "Não anh úng nước rồi hả?"
Ôn Hạc Xuyên buông cậu ra, hắn đi tới kệ mang giày, trước khi đi làm còn nghiêm túc nhìn Đoạn Minh Sâm nói: "Sau này đừng giả vờ nữa."
Sau khi con trai cưng kết hôn được mấy tháng, Đoạn Nhân Thành mới chủ động gọi một cuộc điện thoại.
"Tranh thủ về nhà một chuyến đi."
"Sao vậy ạ? Nhớ con rồi hả?"
"Ba vừa từ nước ngoài về, muốn gặp con trai một chút."
Cúp điện thoại, Đoạn Minh Sâm nhìn lịch một lúc rồi quyết định ngày mai sẽ về nhà thăm người ba già bôn ba của mình.
Vừa ném điện thoại qua một bên thì nó lại vang lên, Đoạn Minh Sâm cầm lên nhìn, tên người gọi là Hạ Vân.
Từ sau lần đụng mặt ở quán kia, bọn họ đã rất lâu không liên lạc với nhau.
Có thể do Hạ Vân còn giận, mà cậu cũng không còn mặt mũi để liên lạc với y.
Dù mặt Đoạn Minh Sâm có dày tới đâu thì vẫn luôn e dè trước Hạ Vân.
Hiếm khi Hạ Vân chủ động hẹn mình, Đoạn Minh Sâm đến chỗ hẹn khá sớm chờ y, mắt thấy Hạ Vân đến liền đưa tay vẫy vẫy.
Hạ Vân kinh ngạc nhìn Đoạn Minh Sâm, sau đó nở nụ cười: "Hiếm khi thấy cậu để tóc ngắn nha."
Đoạn Minh Sâm toét miệng cười: "Đẹp trai không?"
Hạ Vân gật đầu: "Rất đẹp." Hai người đơn giản trò chuyện vài câu trong lúc chờ món ăn lên, Hạ Vân là người không giỏi che giấu, y vẫn luôn trong bộ dạng có lời muốn nói, Đoạn Minh Sâm nhìn y đến sốt ruột: "Cậu có chuyện muốn nói với tôi à?"
Hạ Vân nhấp một ngụm trà, suy nghĩ một chút: "Dạo này cậu với Hạc Xuyên thế nào?"
"Rất tốt nha."
"Hai người....!Vẫn đi tìm người khác hả?"
"Không, tụi này bắt đầu yêu đương nghiêm túc rồi."
"Hả?"
Đoạn Minh Sâm nhìn cặp mắt trợn tròn của Hạ Vân, trông thật đáng yêu, cậu nhịn không được đưa tay nhéo nhéo mặt y: "Lúc đầu thì hơi chán, nhưng bây giờ cảm thấy rất tốt."
Hạ Vân run run một lúc rồi nói: "Không phải hai người giả bộ ư? Sao giờ lại yêu đương rồi? Tên Hạc Xuyên này....!Gần đây tôi mới phát hiện cậu ta....."
"Làm sao?"
Hạ Vân cảm thấy chuyện này có chút khó nói, y chần chừ mãi mới mở miệng: "Đời tư thật sự rất lộn xộn."
Đoạn Minh Sâm rộng lượng nói: "À, cái này thì tôi có biết, đó là trước khi kết hôn rồi."
Hạ Vân xoắn xuýt rất lâu mới nói ra: "Không phải, có lần tôi đã thấy cậu ta đi cùng một người đàn ông trông rất sạch sẽ thuần khiết, cử chỉ hai người còn rất thân mật.
Minh Sâm nè, nếu hai người không yêu nhau thì đừng miễn cưỡng nữa, chuyện này dù trong lúc yêu đương hay đã kết hôn thì rõ ràng là không chung thủy rồi."
Đoạn Minh Sâm vừa cầm đũa tính gắp rau, nghe y nói liền buông đũa xuống: "Chuyện lúc nào?"
"Không nhớ rõ lắm, tầm một hai tháng trước, tôi không định quản chuyện hai người, nhưng hôm kia lại thấy tiếp."
Đoạn Minh Sâm cau mày nhớ lại, mấy tháng nay Ôn Hạc Xuyên ngoại trừ giờ làm việc ra thì lúc nào cũng dính với cậu, nếu nói hắn bỏ công việc đi hẹn hò cùng người khác thì Đoạn Minh Sâm không tin, thế nhưng Hạ Vân xưa nay không nói dối, đột nhiên trong lòng cậu có chút khó chịu.
Hạ Vân hiếm khi thấy Đoạn Minh Sâm cau này, y lấy điện thoại ra mở một tấm hình lên: "Tôi biết làm vậy có hơi trái đạo đức, nhưng thật lòng tôi hi vọng hai người các cậu không nên tiếp tục nữa."
Đoạn Minh Sâm cầm điện thoại của Hạ Vân nhìn thử, nét mặt cậu có chút vặn vẹo, trong ảnh Ôn Hạc Xuyên đang đè một người lên tường hôn môi, không rõ mặt mũi người kia thế nào, chỉ thấy người đó hai tay ôm cứng tấm lưng rộng của Ôn Hạc Xuyên, trên tay còn cầm một vật nhìn giống cục bông.
Đoạn Minh Sâm cứng người nhìn chằm chằm bức ảnh, trong lòng có chút kinh ngạc: Mẹ nó, đây là cậu mà???
Đoạn Minh Sâm thực sự không biết phải giải thích cho Hạ Vân thế nào, hôm đó là sinh nhật Ôn Hạc Xuyên, cậu lại không giỏi bày mấy trò ngạc nhiên, thế là đành rủ hắn đi ăn một bữa.
Sau khi dùng cơm xong, hai người đi dạo một hồi thì thấy một tiệm bán đồ tình thú.
Đoạn Minh Sâm chẳng thèm suy nghĩ kéo luôn Ôn Hạc Xuyên đi vào.
Ôn Hạc Xuyên đi phía sau cậu, hắn để mặc cậu tìm kiếm thứ gì đó, cuối cùng thấy cậu cầm lên một cái đuôi thỏ mềm mại đi tính tiền.
Bước ra khỏi cửa hàng một đoạn, Đoạn Minh Sâm cầm đuôi thỏ huơ qua huơ lại, một lúc sau đưa mắt nhìn Ôn Hạc Xuyên rồi dựa vào người hắn nói nhỏ: "Đêm nay anh làm bé thỏ ha?"
Ôn Hạc Xuyên hít sâu một hơi rồi dứt khoát đè người lên tường hôn môi, Đoạn Minh Sâm nhanh tay mò xuống phía dưới của hắn, may là Ôn Hạc Xuyên giữ được tỉnh táo, hắn gặm cắn đôi môi Đoạn Minh Sâm: "Muốn được lên báo sao? Về nhà làm."
Hạ Vân thấy mặt cậu đen thui, y lo lắng hỏi: "Minh Sâm? Cậu có ổn không?"
Trong đầu Đoạn Minh Sâm bây giờ chỉ toàn hình ảnh lần đuôi thỏ play đó, nghe thấy giọng nói của Hạ Vân, cậu cố làm bộ suy nghĩ một chút: "Không sao, để tôi về hỏi rõ ràng."
Lúc chia tay Hạ Vân cũng đã gần mười giờ tối, Đoạn Minh Sâm chỉ muốn lập tức về nhà, kết quả cậu lại lái xe đến cửa hàng tình thú kia mua ít đồ.
Vừa vào nhà liền thấy Ôn Hạc Xuyên đang ngồi trên sô pha chờ mình, cậu vào cửa thay giày, định mở miệng bắt chuyện thì nghe thấy tiếng Ôn Hạc Xuyên hỏi: "Đi đâu?"
"Có hẹn với Hạ Vân ăn cơm."
"Hạ Vân sao?"
"Đúng vậy, làm sao thế."
"Đã làm gì? Tại sao không nói với anh?"
Đây rõ ràng chỉ là một câu hỏi bình thường, nhưng Đoạn Minh Sâm không biết vì sao chính mình lại nghe ra một ý tứ khác.
Cậu cảm thấy rất khó chịu, giọng điệu trả lời cũng không tốt: "Mắc gì phải nói với anh?"
Ôn Hạc Xuyên không ngờ Đoạn Minh Sâm lại phản ứng như vậy, mấy tháng nay hai người dù có cãi nhau thì cậu vẫn luôn cười hihi haha mà thôi, chỉ có lần này liên quan đến Hạ Vân.
Ôn Hạc Xuyên tan làm về nhà đã không thấy người, trong lòng hắn có chút lo lắng nhưng nghĩ lại có thể cậu hẹn Đỗ Diên dùng cơm.
Hắn đợi mãi đến hơn mười giờ mà cậu vẫn chưa về, đưa tay lấy điện thoại kiểm tra tin nhắn thì không có.
Mấy tháng này, mỗi khi Đoạn Minh Sâm về trễ, cậu luôn tự giác nói với hắn, chỉ duy nhất lần này là không nói.
Ôn Hạc Xuyên chỉ nghĩ cậu đã quên, hóa ra là hẹn với Hạ Vân.
Quan hệ của bọn họ hiện tại khi nhắc tới Hạ Vân thực sự có chút vi diệu, Đoạn Minh Sâm cầm theo đồ muốn lên lầu, Ôn Hạc Xuyên đang ngồi trên ghế liền đứng dậy cười gằn một tiếng: "Hình như anh đã quên mất, Hạ Vân rất quan trọng với em, thực sự không muốn nói với anh luôn sao."
Đoạn Minh Sâm nghe giọng điệu kì lạ của hắn, trong lòng càng thêm khó chịu, cậu đứng trên bậc thang nhướng mày nhìn hắn nói: "Hạ Vân rất quan trọng với ai hả? Anh yêu thích cậu ta nhiều năm như vậy, không phải vẫn luôn tìm kiếm mẫu người giống Hạ Vân sao?"
"Em cũng đừng quên, lúc đó em vì Hạ Vân mới bò lên giường anh, chính em cũng rất yêu cậu ta mà."
"Nếu không phải do anh định bỏ thuốc Hạ Vân thì sao em có thể làm ra chuyện ngu ngốc đó được? Hạ Vân là bạn của em, em giúp cậu ấy phân biệt đâu là quân thù đâu là bạn bè thì có làm sao?"
"Chuyện bỏ thuốc em tự đi hỏi Đỗ Diên cho rõ, anh xưa nay muốn làm gì đều quang minh chính đại."
"Phắc, em chẳng thèm quan tâm anh có quang minh chính đại hay không! Hạ Vân ở trong lòng anh vẫn luôn quan trọng mà, có bản lĩnh thì bẻ cong cậu ấy đi!"
Ôn Hạc Xuyên cau mày nhìn Đoạn Minh Sâm, hắn giận đến đỏ mặt: "Hôm nay em ăn nhầm thuốc nổ hả?"
Đoạn Minh Sâm cũng không biết tại sao mình lại như vậy, cậu luôn cảm thấy mỗi khi nhắc đến Hạ Vân thì giọng điệu của Ôn Hạc Xuyên giống như nhấn mạnh hơn.
Cậu vậy mà lại ngu ngốc đi so đo với Hạ Vân xem trong lòng hắn ai quan trọng hơn.
Đoạn Minh Sâm tức giận không nói được lời nào, cậu nắm chặt túi đồ trong tay trực tiếp chạy xuống lầu muốn ra ngoài.
Ôn Hạc Xuyên nhìn cậu nổi giận đùng đùng đi tới cửa, hắn bước nhanh đến gần cậu, dứt khoát khiêng người lên: "Con mẹ nó, em muốn làm gì?"
"Đệt! Ông đây muốn bỏ nhà đi bụi không được hả!"
"Đồ ngốc, em có não không vậy?"
"Anh thử mắng lại xem?"
"Trước tiên anh phải nói rõ với em, lúc trước anh có ý với Hạ Vân là vì cậu ấy đúng gu của anh, nhưng không phải vì vậy mà anh đi tìm bạn tình có dáng vẻ giống Hạ Vân, chuyện này em phải hiểu rõ."
Đoạn Minh Sâm hừ hừ nở nụ cười: "Con mẹ anh, mới tí tuổi đầu đã biết rõ gu của mình hả? Lớn sớm quá đó."
"Anh luôn biết rõ mình thích gì mà."
"Vâng vâng, anh yêu thích kiểu người trong sáng ngoan ngoãn chứ gì, em làm phiền anh rồi."
Ôn Hạc Xuyên khiêng cậu trên vai bước lên từng bậc thang: "Trong sáng ngoan ngoãn đúng là gu của anh."
"Vậy sao lúc đè em lại giã chày hăng say như vậy?"
"Nhưng đó là trước đây."
Đoạn Minh Sâm im lặng nằm nhoài trên lưng hắn một lúc, đột nhiên bật người hỏi lại: "Vậy bây giờ thì sao?"
"Bây giờ chỉ thích em.".
Danh Sách Chương: