Đỗ Diên như bị sét đánh ngang tai khi biết đối tượng yêu đương của Đoạn Minh Sâm là Ôn Hạc Xuyên."Hèn gì suốt nửa năm qua cậu cứ giấu giấu giếm giếm, lúc trước nghe tin hai người kết hôn làm tôi sợ quá chừng."Đoạn Minh Sâm lắc lắc ly rượu: "Tôi cũng không ngờ luôn." Cậu đưa mắt nhìn Đỗ Diên rồi đột nhiên nhớ đến một chuyện: "Lúc trước làm sao cậu biết Ôn Hạc Xuyên tính bỏ thuốc Hạ Vân vậy?"Đỗ Diên không ngờ cậu lại hỏi y về vấn đề này, ngụm rượu vừa mới uống vào đã bị sặc ra ngay: "Sao lại đột nhiên hỏi chuyện này."Đoạn Minh Sâm nhíu mày nhìn y: "Mau nói rõ coi."Đỗ Diên có chút xoắn xuýt: "Nhất định phải nói hả?""Nói mau.""Tôi sợ nói xong cậu sẽ tự đập đầu mình đó.""Tôi ư?""Ừm.""Nhanh lên, bớt nói nhảm đi."Đỗ Diên nhớ lại chuyện ngày đó, y và Đoạn Minh Sâm cùng đám anh em hẹn nhau uống rượu một bữa.
Trước đây không lâu, Đoạn Minh Sâm vì Hạ Vân mà đã cãi nhau một trận với Ôn Hạc Xuyên, cậu vẫn luôn mang cục tức trong bụng nên uống rất nhiều, sau khi say liền bắt đầu mắng chữi Ôn Hạc Xuyên cho Đỗ Diên nghe."Ôn Hạc Xuyên là thằng ngu, đừng nhìn bề ngoài hắn ta như vậy, kỳ thực hắn chính là cầm thú."Đỗ Diên gật đầu phụ họa: "Người như hắn không đi chung đường với chúng ta đâu.""Con mẹ hắn còn dám mơ tưởng đến Hạ Vân, hắn có cửa đụng vào cậu ấy hả?""Đúng đúng, chỉ có cậu mới được đụng."Đoạn Minh Sâm ăn ngay nói thẳng: "Tôi cũng không đụng vào Hạ Vân, cậu ấy là trai thẳng, tụi tôi sẽ mãi mãi là bạn bè, tôi không giống Ôn Hạc Xuyên, không cầm thú như hắn."Đỗ Diên say lờ đờ, y mông lung suy tư một lúc: "Tôi cảm thấy Ôn Hạc Xuyên sẽ xuống tay với Hạ Vân đó.""Hắn dám sao.""Nhất định là dám rồi."Đoạn Minh Sâm suy nghĩ một chút, Ôn Hạc Xuyên là người biết đánh nhau, có mười Hạ Vân cũng không làm lại hắn.
Hạ Vân trong lòng cậu sạch sẽ thuần khiết như thế, sao có thể để tên ngu ngốc kia vấy bẩn được.
Nhưng nếu như hắn ta đã có ý định cưỡng bức Hạ Vân vậy thì cậu phải nghĩ biện pháp mới được.
Còn chưa tìm ra được cách giải quyết thì Đỗ Diên đã loại bỏ suy nghĩ kia của cậu: "Không không không, hẳn là Ôn Hạc Xuyên sẽ không cưỡng bức Hạ Vân đâu, hắn ta là người nham hiểm cơ mà."Đoạn Minh Sâm uống một hớp rượu, nặng nề gật đầu: "Không sai.""Tôi nghĩ hắn ta sẽ bỏ thuốc cậu ấy, chỉ có vậy mới thần không biết quỷ không hay.
Nếu như đè xong thấy không sướng thì hắn có thể nhân lúc cậu ấy bất tỉnh mà phủi mông bỏ đi, còn nếu thấy sướng thì sẽ lợi dụng việc lăn giường bẻ cong người luôn.
Hạ Vân bảo thủ như vậy nhất định sẽ thỏa hiệp với hắn, sau đó bọn họ sẽ ở bên nhau."Đoạn Minh Sâm dựa vào suy luận bịa đặt của Đỗ Diên liền mặc định Ôn Hạc Xuyên sẽ làm như thế với Hạ Vân, cậu lảo đảo đứng lên: "Cậu phân tích rất đúng."Đỗ Diên nắm chặt tay, giọng nói kiên định hơn: "Thế nên, Ôn Hạc Xuyên nhất định sẽ bỏ thuốc Hạ Vân."Đoạn Minh Sâm lắc lắc đầu cho tỉnh táo: "Ôn Hạc Xuyên muốn làm gì?""Bỏ thuốc Hạ Vân."Đoạn Minh Sâm say ngất ngây ngủ luôn trên sô pha, ký ức duy nhất chính là câu nói cuối cùng của Đỗ Diên.
Ôn Hạc Xuyên chắc chắn sẽ bỏ thuốc Hạ Vân, trong đầu cậu chỉ có một suy nghĩ đó: Tên cầm thú Ôn Hạc Xuyên, dám đụng đến Hạ Vân ư? Mình nhất định phải ngăn lại!Những lời nói của Đỗ Diên vào tối đó, chính y cũng mơ hồ không nhớ.
Mãi đến khi nhớ được rõ ràng thì nghe tin Đoạn Minh Sâm kết hôn cùng Ôn Hạc Xuyên, mà cả hai đã sớm bị đày lên núi.Đoạn Minh Sâm nghe y nói xong, cậu như nhớ ra được gì đó, vẻ mặt xoắn xuýt hỏi lại: "Cho nên việc này không liên quan đến Ôn Hạc Xuyên hả?"Đỗ Diên gật gật đầu.Khóe miệng cậu giật giật: "Hóa ra chuyện đó là do chúng ta tự biên tự diễn à?"Đỗ Diên lại nặng nề gật đầu."Đệt....".
Danh Sách Chương: