• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhiên Kỳ thời gian quay lại khách điếm trời vừa đúng lúc đã lên cao. Nàng ngay lập tức chạy về giang phòng các nàng khi nãy lưu lại, mở ra cánh cửa, bước vào bên trong, hướng người trên giương đang ngủ say thở phào một cách nhẹ nhỏm. Nhiên Kỳ không gọi nàng tỉnh ngây, tự mình xuống phía đoàn người tiểu nhị gọi hắn chuẩn bị giúp nàng nước cùng mộc dũng sang phòng tẩy rữa. Khoản chừng 15 phút, nàng chính mình y phục sạch sẽ, tóc tai gọn gàng,  mới trở về gọi dậy cái ngủ say Duệ Tú nữ nhân.

" Tiểu ~ bảo ~ bối ~ "

" Nàng mau dậy đi a~~~ "

" Sắc trời đã lên cao đến đỉnh rồi kìa~~"

Nhiên Kỳ ra sức gọi Duệ Tú, nhưng này nữ nhân là không muốn tỉnh dậy ý nghĩ nha. Nàng cứ một mình trong chăn cuộn tròn mãi không chịu ly khai.

" Ưmmmm... "

Duệ Tú lười biến bị Nhiên Kỳ  ra sức kéo mãi chiếc chăn mềm, qua lại hồi lâu đương nhiên sẽ thua cuộc, bất mãn cùng khó chịu nên " Ưmmm... " một tiếng, mắt nhắm mắt mở oán trách cái tên phá hỏng giấc ngủ thiên liên của mình.

" Chết tiệc, tên nào cả gan chỗ lão nương ngủ gây loạn đây!!!! "

" Nàng *khụ khụ* mau dậy đi a~ "

" Nàng nhìn xem, ngoài kia sắc trời hẳn đã qua giờ thìn luôn rồi~ " ( ý chỉ đã hơn 9:00)

Nhiên Kỳ thật không dám trêu đùa thêm, chẳng qua nàng là chưa từng thấy qua Duệ Tú tỷ tỷ gương mẫu như nàng,   thường ngày luôn đem chuyện lười biếng ra răng bảo,  nay lại như thế nào mắc phạm a, đành cố nén lại buồn cười, cùng người kia nhắc chút giờ giấc đây.

" Ừmm...Kỳ...ta cơ thể cảm thấy rất mệt mỏi, có thể cho ta thêm chút nghĩ ngơi tí được không a... "

Duệ Tú kì thật, nàng thật không thể mở nỗi đôi mắt chính mình, vì thế không muốn cùng Nhiên Kỳ so đo cái gì thời gian giờ giấc. Do mệt mỏi nàng lại lần nữa ngủ thiếp đi từ khi nào, mãi cho đến Nhiên Kỳ gọi nàng, nàng mới nữa tĩnh nữa mê tiếp tục trả lời nhân.

Cảm thấy Duệ Tú có điểm không hợp, Nhiên Kỳ giang tay đưa đến áp vào trán nàng, thiết nghĩ: " Sao lại nóng thế này, chẳng lẽ Duệ nhi bị nhiễm phong hàn rồi... ".

" Nàng hẳn đã nhiễm bệnh mất rồi..Trước cứ để ta đi gọi đại phu. "

" Nguyên nhân có lẽ,  do vết thương ở chân chưa được chữa khỏi, nên mới như vậy."

" Nàng ở đây chờ ta, ta ra ngoài gọi người mang nước đến, được chứ... "

"....... "

Duệ Tú giờ đã không còn chút sức lực, nàng giờ đã rơi vào trạng thái hôn mê, khiến cho Nhiên Kỳ  càng thêm lo lắng.

Nhiên Kỳ với đến bên hông thắt lưng, lấy ra thanh băng kiếm đem tay mình cắt lấy một đoạn. Máu chảy từ tay nàng nhỏ xuống từng giọt từng giọt rơi vào miệng Duệ Tú, thiết nghĩ sẽ dùng máu chính mình chửa khỏi cho nàng. Nàng lo lắng Duệ Tú, dù là có chính mình bên cạnh nhưng lỡ như một ngày bản thân không thể che chỡ thì phải làm sao. Nay máu nàng đưa cho Duệ Tú uống vào, mong sau việc này nữ nhân của nàng sẽ được phần nào giống mình, có thể tự trị thương cùng một chút sức mạnh để đủ sức bảo vệ bản thân.

Sau khi máu chảy xuống miệng Duệ Tú, nàng cảm thấy khó chịu, mùi tanh của máu làm nàng không thể chịu nổi cảm giác buồn nôn hiện có. Nhưng do không còn chút sức lực, nàng đành để mặt cho dòng máu nóng kia chảy vào người, từng chút nuốt xuống.

Nhiên Kỳ mất khá nhìu máu do vết cắt sâu chính nàng gây ra. Nàng  muốn mau chóng mang nữ nhân của mình hóng chữa khoỉ,không  còn chút thương tổn nào. Nên phần lớn lượng máu trong cơ thể nàng,  toàn bộ đều truyền sang cho Duệ Tú.

Điều Nhiên Kỳ không ngờ tới đó là, tộc Vampire không thể tùy tiện cho loài người uống máu chính mình, dù chỉ một giọt nhỏ. Nàng tuy rằng không phải loài Vampire chính thể,  nhưng dòng máu của nàng có 30% được cấu tạo từ loài Vampire do được thừa hưởng từ mẹ. Nếu nàng phạm phải và cho loài người uống máu mình, kia nhân sẽ bị nhiễm sắc thể từ nàng, biến thành chính ma cà rồng tương tự. Một ngụm nhỏ máu được Vampire chia sẽ, người uống lấy cũng sẽ bất tử giống với nguyên thủy của bản gốc.

Do mất máu nên NhiênKỳ cũng đã ngất đi. Thời gian Nhiên Kỳ tỉnh lại đã là nữa đêm, vết thương trên người nàng cùng Duệ Tú chúng giờ đã lành. Cả hai trong có vẻ hơi nhợt nhạt,  do cả ngày không ăn nên cảm thấy đói bụng. Bỗng trên giừơng  phát ra âm thanh...

" Kỳ a~~.... Ta cảm thấy đói~bụng rồi~ "

Duệ Tú vừa nói, tay đưa lên, xoa lấy chiếc bụng nhỏ của mình.

" Ân, ta cũng giống nàng cảm thấy rất đoí~ đây~~... "

Nhiên Kỳ động tác tay, bắt trước giống nàng, nhưng mắt lại không hướng bụng nhỏ mình vừa nhìn vừa xoa, ngược lại, lại ném tầm mắt chính mình lên kia thân thể của nàng, miệng âm thầm nuốt lấy ngụm nước bột.

Duệ Tú cảm nhận không sai, dường như đang có thứ gì đó, nhìn đến nàng cảm giác nóng rực thân thể. Vừa định ngẫn đầu hỏi một chút, Nhiên Kỳ có chung cảm giác giống nàng hay không thì....

" K....kỳ...ngươi như thế nào....áhh"

Duệ Tú vừa mở miệng chưa kịp nói gì, đã bị nàng, tiểu sắc lang đè lên người.

" Bảo bối~ a~.... Ta đang cảm thấy rất đói!~, nàng trong rất ngon miệng a~~~.... "

Nhiên Kỳ vừa nói, tay vừa không an phận chạy loạn trên người nàng. Một phát đẩy ra toàn bộ y phục trên người Duệ Tú, tốt chỉ chừa lại duy nhất chiếc yếm cùng tiết khố trên người nàng mà thôi.

" Ahhhhh... K..kỳ..... Ngươi tên sắc lang....ahhh... "

Duệ Tú nàng cố chống trả Nhiên Kỳ cô ra sức khi dể, chính mình cái yếm mỏng qua lại đùa nghịch tiểu bạch thỏ. Khiến Duệ Tú khó kìm chế mà rêи ɾỉ không ngừng..

" Kỳ....ahh...dừng....ta.....ahhhhhhh... "

Do phần trên bị cô kíƈɦ ŧɦíƈɦ, khiến cơ thể không tài nào chịu được, nàng vốn là người mẫn cảm,  chính mình nhanh đạt đến cao triều chỉ sau vài điểm động chạm của sắc lang.

" Tú nhi a~, hảo bảo bối a~... Nàng đã ra rồi sao~.... "

Nhiên Kỳ không biết xấu hổ, còn dùng giọng cười khi dể nàng, thật khiến nàng, muốn nhanh chống tìm cái lỗ lớn chui vào a.

" Ahhh...đừng....ta...ummm.... "

" Ta,  kì thật còn cảm thấy đói...nàng có thể cấp cho ta no bụng, được chứ... "

" Ahh.... Kỳ....ahh....đừng......ummmmmm... "

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK