• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tô Anh dính người áp má lên vai Lục Xung, hơi thở nhẹ nhàng phả ở sau tai hắn, khẽ thì thầm, ngại ngùng bày tỏ tình cảm của nàng.

Bỗng dưng ngoan quá vậy.

Trong lòng Lục Xung khó chịu muốn chết, khẽ cúi đầu, khàn giọng nói: “Anh Anh, nàng ngốc hả? Ra ngồi chờ ngoài cửa làm gì”

Nàng thấy bọn sâu bọ đáng thương quán nên ra ngồi ở cửa cho chúng ăn hay gì?

Lục Xung càng nghĩ càng tức giận, càng nghĩ lại càng thêm đau lòng.

Tô Anh thấy vậy nhưng vẫn không hề khó chịu, nàng chỉ cười nói: “Ta không có ngốc, ta ra cửa chờ chàng vì ta biết chàng sẽ về sớm mà.”

Bởi vì nàng biết nhất định hắn sẽ trở về, nên nàng mới đợi, cho dù có lâu đến mức nào đi nữa nàng vẫn vui vẻ ngồi chờ.

Biết rằng Lục Xung vừa giận vừa xót cho mình, Tô Anh liền cọ cọ mặt vào mặt hắn lấy lòng.

Chân Lục Xung cứng đờ, mặt đỏ bừng, tim đập loạn lên, nhưng trong lòng hắn lúc này lại rất ngọt ngào. Hai tay hắn gồng lên bế vững cả người nàng, cơ mặt thì cố căng lại, kiềm chế khóe miệng nhếch lên, nhưng vẫn không giấu được nụ cười trong lòng. “Đừng cọ loạn, người ta bẩn lắm đó!”

Hắn hơi lo lắng, ở quân doanh bụi bay mù mịt đã thế cũng không mấy sạch sẽ, mùi hôi vương khắp nơi, hắn không biết nàng có ngửi thấy mùi gì trên người mình không.

Lục Xung cứng nhắc dời đầu đi, sợ Tô Anh ngửi thấy mùi hôi lại ghét bỏ hắn.

Hai mắt Tô Anh cong lên, gò má trắng nõn thì đưa sát tới cọ cọ vào mặt hắn: “Không sao đâu!”

Lục Xung há miệng, vành tai thì đỏ bừng, mẹ nó!

Hắn sắp phát điên rồi, Tô Anh thế này là đang muốn lấy mạng hắn sao, nếu nàng thật sự muốn thì hắn cam tâm tình nguyện dâng đao cho nàng.

Sau khi cảm xúc kích thích trong người dần dần lắng xuống, thì Lục Xung lại càng phiền muộn hơn.

Bây giờ thì hắn đã hiểu cảm giác tự bê đá đập chân mình là thế nào rồi.

Nếu bây giờ hắn nói cho Anh Anh biết thân phận thật sự của mình, thì nàng sẽ phản ứng thế nào đây?

Lục Xung có chút lo sợ, trong đầu đột nhiên hiện lên hai chữ “Hoảng loạn” to đùng.

Sân nhà cũng không lớn lắm, từ cửa chỉ cần đi vài bước là đến nhà chính, rất nhanh hai người họ đã vào trong nhà, Lục Xung bế Tô Anh qua của nhà chính rồi vững vàng đặt nàng xuống.

Lục Xung hít sâu một hơi: “Anh Anh…”. 

Chưa kịp nói gì thì Tô Anh đột nhiên nắm lấy tay hắn, vui vẻ nói: “Hôm nay ta mua cho chàng rất nhiều thứ. Mau xem thử đi!”

Lục Xung thấy bộ dạng vui vẻ của nàng thì nuốt lại lời tính nói vào trong lòng, rồi ngậm ngùi để nàng kéo vào.

Trước đó, sau khi tiễn quản gia của Tô gia thì Tô Anh đã đi vào nhà sắp xếp lại đồ đã mua, ba bốn bộ y phục đã được xếp ngay ngắn trên giường, trên chiếc bàn nhỏ bên cạnh có nhiều hộp gấm khác nhau, tất cả đều nằm ngay ngắn chờ chủ nhân của chúng.

Tô Anh vui vẻ đưa cho Lục Xung xem những thứ nàng đã mua được ngày hôm nay.

“Chàng thử bộ này trước đi!” Tô Anh lấy bộ nàng thích nhất nhét vào trong tay Lục Xung.

Đây là bộ giống với y phục hắn mặc vào lần đầu gặp nàng nhất, với toàn thân lụa đen cùng hoa văn sẫm màu.

Tô Anh nhìn Lục Xung với ánh mắt đầy mong đợi.

Lục Xung ho nhẹ một tiếng.

Tô Anh mỉm cười, chắp tay sau lưng, nhảy nhót chạy theo hắn đến tấm rèm, còn cẩn thận giúp hắn kéo tấm rèm lên.

Lục Xung không ngờ là nàng chuẩn bị hết thứ này rồi đến thứ kia cho hắn, thấy vậy càng khiến trái tim hắn chua xót hơn.

Nhưng hắn cũng không muốn làm Tô Anh thất vọng nên đành ngoan ngoãn nghe theo nàng thử bộ y phục mới.

Tấm màn được vén lên, Lục Xung xuất hiện trước mặt Tô Anh, ánh sáng trong phòng tuy không tốt nhưng cũng đủ để nhìn thấy bộ dạng ngay lúc này của hắn.

Lục Xung cúi đầu nhìn Tô Anh, khuôn mặt anh tuấn mê người, quai hàm góc cạnh cùng chiếc cổ thon dài, y phục gấm đen quấn quanh cơ thể làm lộ rõ bờ vai rộng. Đai lưng thắt vòng ngang eo nhưng vẫn có thể nhìn thấy rõ thắt eo cường tráng, dưới vòng eo đó là đôi chân của hắn.

Chân chàng ấy dài quá!

Mặt Tô Anh ửng hồng: “Vừa in! Nhìn đẹp lắm.”

Tô Anh chạy ra bàn, lấy dây mặt ngọc bội mua được trước đó, rồi giúp Lục Xung đeo ở đai lưng. 

Đeo xong Tô Anh lùi lại một bước, ngắm nghía, cảm thấy vô cùng hài lòng.

Lục Xung trước đó chưa bao giờ làm mấy cái chuyện này nên đành đứng thẳng mặc nàng nhìn ngắm, quan sát.

Tay chân hắn cứng đờ, Cài cúc chưa nhỉ? Cổ áo có cần làm phẳng không?, Lục Xung vừa ngẫm nghĩ, vừa nhìn trộm biểu cảm của Tô Anh, nhìn thấy đôi mắt trong veo sáng ngời tràn đầy thích thú của nàng, hắn không nhịn được cong môi lên.

Hắn có thể cảm thấy hai má mình đang nóng hừng hực, nếu hắn có đuôi thì chắc chắn lúc này nó đang đắc ý phe phẩy.

“Có cần đổi bộ khác không?” Lục Xung thích thú hỏi.

Tô Anh gật một cái thật mạnh, muốn xem!

Lục Xung cẩn thận cởi lớp y phục đen bên ngoài, đặt ngay ngắn trên giường, rồi thay bằng bộ y phục gấm màu xanh đậm.

Kiểu dáng y phục đơn giản nhưng Lục Xung lại rất ưa nhìn cứ như giá treo quần áo sống, những bộ y phục thông thường khoác lên người hắn thì lập tức được nâng hạng.

Tô Anh thích thú lấy cây trâm nàng tâm đắc nhất, ngẩng đầu nhón chân lên cài cho Lục Xung.

Lục Xung cũng cúi người phối hợp, cho nàng đùa nghịch.

Tô Anh lúc này rất vui vẻ!

Nàng đảo mắt, tìm một bộ y phục khác cho hắn thay.

Lục Xung bị Tô Anh dựng cổ dựng đầu thay hết bộ này đến bộ pháp, không biết làm gì ngoài nghe theo lời nàng.

Lục Xung thay y phục ở bên trong rèm, còn Tô Anh thì háo hức chờ hắn ở bên ngoài, thầm nghĩ sau này nhất định phải mua thêm nhiều y phục thật đẹp cho hắn.

Lục Xung đang cúi đầu chỉnh lại đai lưng, đột nhiên như nghĩ đến điều gì, khóe miệng vẫn hơi cứng lại, hắn xoay người vén rèm đi ra: “Tô Anh Anh …”

Tô Anh nghe thấy Lục Xung gọi thì quay người lại.

Một người cúi xuống còn người kia thì nhìn lên.

Hai chóp mũi cận kề nhau, bốn mắt nhìn nhau, chớp chớp.

Hai người đứng gần đến nỗi có thể nhìn thấy rõ ràng từng chút một lông tơ trên mặt đối phương, và tự nhiên có thể nhìn thấy gò má của người đối diện từ từ ửng đỏ.

Hai mắt Tô Anh sương mù mơ hồ, mặt đỏ bừng, lặng lẽ dời chiếc đầu nhỏ ra sau, dùng ngón tay sờ sờ chóp mũi, nhìn Lục Xung vẫn đang đờ ra tại chỗ, cảm thấy có chút hụt hẫng.

Ánh mắt Lục Xung nhìn từ chóp mũi đến đôi môi ửng hồng của Tô Anh, môi nàng căng mọng gợi tình, khác hẳn đôi mắt sáng ngời như nai non trong rừng sâu, rất thu hút khiến người nào vô tình lướt nhìn cũng nghĩ rằng nàng là tiểu yêu tinh mê người. 

Khóe môi nàng tự nhiên cong lên, đôi môi trên hé mở, trông giống như cánh hoa nở rộ, như có như không khơi gợi dục tính người đối diện.

Tô Anh thì thào: “Chàng sao vậy?”

Yết hầu của Lục Xung chuyển động, nói ra lời trong lòng: “Anh Anh, ta hôn nàng được không?”

Lời nói của hắn như đổ thêm dầu vào chảo nóng, bầu không khí bỗng nóng lên. Trái tim Tô Anh tê dại, nàng khẽ gật đầu.

Đầu Lục Xung nổ tung lên, nàng đồng ý!!

Lục Xung không bình tĩnh được.

Tô Anh tự nghịch bàn tay nhỏ bé của mình, thấy hắn không nhúc nhích thì chủ động kiễng chân hôn lên má hắn.

Đôi môi mềm mại chạm nhẹ rồi nhanh chóng rời đi, nhanh như chuồn chuồn lướt nước.

Tô Anh ngại ngùng hỏi: “Là như này đúng không?”

Nàng mang một trái tim thuần khiết đứng trước mặt hắn, như muốn đem hết tất cả những gì tốt nhất trên thế gian này dành cho hắn.

Dường như chỉ cần hắn gật đầu một cái là nàng sẽ tiếp tục hôn lên má hắn.

Dù cho không phải vậy đi nữa thì lúc này Lục Xung cũng bị nàng làm cho lý trí sụp đổ toàn bộ. Một tay Lục Xung ôm lấy eo nàng, tay khác của hắn đỡ bên má nàng, cúi đầu đặt một nụ hôn lên đôi môi nàng.

Lục Xung siết chặt eo nàng, đến nỗi khiến eo Tô Anh có chút đau nhức, nhưng ngược lại nàng vẫn cảm nhận được sự dịu dàng, ôn như từ nụ hôn của hắn, thậm chí còn phảng phất cảm giác được nâng niu, trân trọng mà hắn dành cho nàng.

Cảm giác đó như là hắn đang cẩn thận che chở bảo bối trân quý của đời mình. 

Hai mắt Tô Anh nóng lên, trong lòng bỗng hơi chua xót, không kiềm chế được mà vươn tay vòng qua cổ hắn, đáp lại nhiệt tình của hắn, Tô Anh khẽ đưa lưỡi ra lén lút mút nhẹ cánh môi mỏng của hắn.

Tô Anh cảm nhận được cơ thể Lục Xung bỗng cứng ngắc.

Lục Xung bị nàng làm cho choáng váng không kịp trở tay, như bị giẫm phải đuôi, hoảng loạn vội buông nàng ra, quay người hít thở sâu một hơi: “Được, được, được…”

Mặt và tai hắn đỏ bừng, hơi thở gấp gáp, nặng nhọc, miệng lẩm bẩm liên tục, hắn cố kiềm chế và tự cảnh cáo chính mình.

Mặc dù trong lòng hắn đang rất ngọt ngào như vừa làm đổ hũ mật, Lục Xung vẫn giả bộ nghiêm túc, quay đầu lại nói với Tô Anh: “Không được làm như vậy!”

Tô Anh mong chờ nhìn Lục Xung, nhìn thấy biểu cảm đang bán đứng lời nói của hắn. Cả khuôn mặt hắn đều mang ý cười, đôi mắt phượng sâu thẳm hiện rõ vẻ thỏa mãn.

Có vẻ chàng ấy đang rất vui, nàng cũng vậy.

Tô Anh cúi đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, “Thật sao?”

Được rồi, hắn thua!

Lục Xung hít một hơi thật sâu, thành thật với lòng mình, kéo nàng lại, hôn lên đôi môi đỏ mọng hắn đã hôn trước đó.

Nửa giờ sau, Lục Xung tắm xong thì quay về phòng, mới nhớ đến chuyện hắn muốn nói với nàng.

Lục Xung rời giường, đi ra chỗ Tô Anh ngồi xuống.

Tô Anh đang ngồi chú tâm đọc “Thực liệu bổ phương” mà Diệp Thanh đưa cho nàng trước đó.

Lục Xung lấy đi cuốn sách trong tay nàng, hai tay chống ở hai bên hông nàng: “Tô Anh Anh thành thật trả lời ta.”

Tô Anh chớp chớp mắt, kéo tấm chăn mỏng trên người, nghiêm túc gật đầu: “Vâng”

Lục Xung bị bộ dạng đáng yêu của nàng gãi ngứa tâm can, hắn ho nhẹ một tiếng, nghiêm túc nói: “Nàng lấy đâu ra bạc mua mấy thứ đó?”

Hai người họ ăn ở cùng nhau hàng ngày, hắn thừa biết nàng không có nhiều ngân lượng trong người, trừ khi Tô Anh đến tiệm cầm đồ.

Còn những thứ hắn mua cho thì nàng xem như bảo bối, ngày nào cũng đem ra lau, chứ đừng nói mang đi cầm, sợ là người khác đụng vào là nàng đã không vui ấy chứ.

Vậy thì chỉ còn chiếc vòng tay vàng được cất riêng trong hộp trang điểm của nàng.

Tô Anh không dám nói cho hắn biết là nàng đã bán đất để mua đồ, nghĩ ngợi một chút rồi nàng nói: “Hôm nay Tô gia cho người đến đây, phụ thân của ta là Tô Thiệu Tuyên, Tây Bình tri phủ, đã sai quản gia mang rất nhiều bạc đến cho ta, chàng yên tâm, sau này chúng ta có ngân lượng rồi.”

Lục Xung nhìn thấy ánh mắt bình tĩnh của nàng khi nói đến phụ thân mình, rồi sau đó nàng dần vui vẻ lại, trong lòng hắn có chút phức tạp, duỗi tay xoa cái đầu nhỏ của nàng: “Anh Anh, nàng có muốn một cái ôm không?” 

Tô Anh vốn dĩ không mong đợi gì ở Tô gia, nhưng khi nghe Lục Xung nói vậy thì mũi nàng có chút chua xót, nàng tự nhủ trong lòng rằng nàng sẽ không vì Tô Thiệu Tuyên mà đau buồn nữa.”

Nhưng nàng vẫn không khỏi tủi thân, Tô Anh nhào vào trong vòng tay Lục Xung: “Chu Huyền Diễm, chàng ôm ta một chút được không.” 

Lục Xung ôm nàng thật chặt.

Tô Anh thích được ôm như vậy, mang đến cho nàng cảm giác rất an toàn.

Tô Anh nắm chặt y phục của Lục Xung, lấy hết can đảm nói: “Chu Huyền Diễm, chúng ta sẽ luôn ở bên nhau, đúng không?”

Lục Xung dừng lại một chút: “Anh Anh.”

Giọng hắn ngập ngừng.

Tô Anh cảm nhận được điều đó từ hắn.

Nàng từ từ thả ngón tay ra, chậm rãi rời khỏi vòng tay của Lục Xung, cúi gầm mặt, thậm chí không có dũng khí nhìn hắn một cái.

______________________________________ 

Báo ứng của ta đến rồi.

—— ” Sổ tay ghi chép của Lục Xung.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK