Trở lại tiểu viện nhỏ của Tô Anh thì trời đã tối.
Màn đêm buông xuống, những khung cửa sổ trong biệt viện được thắp sáng bởi ánh nến mờ ảo, nhìn từ xa đã cảm thấy tất nình yên ấm áp.
Ngõ dài nhỏ hẹp, nên xe ngựa chỉ có thể dừng ở đầu ngõ, Tô Anh từ trong xe vội xuống, nhìn cánh tay đang chờ chực ôm nàng của Lục Xung, thì liền nhỏ giọng nói: “Để thiếp tự đi cũng được.”
“Trời tối rồi đường khó đi lắm.” Lục Xung nắm lấy tay nàng, giải thích rồi bế nàng lên.
Tô Anh ôm cổ hắn, nhìn năm sáu thị vệ giơ đèn lồng, cảm thấy bất đắc dĩ, coi như là do hắn muốn ôm nàng đi vậy!
Lục Xung không cảm thấy ngượng, ôm nàng từ đầu ngõ đến chính đường mới buông ra.
Châu Châu có chút sợ Lục Xung, trốn ở phía sau Trân nương mà nhìn, thật cẩn thận kéo kéo tay Tô Anh: “Dì ăn cơm tối chưa?”
Tô Anh để con bé ngồi ở ghế bên cạnh, ôm đứa nhỏ rồi lắc đầu: “Dì chưa có ăn!”
“Để ta mang cơm chiều lên cho cô nương.” Trân nương nói.
“Vậy phiền cho Trân nương rồi.” Tô Anh tủm tỉm nói.
“Không phiền, không phiền, đều là việc ta nên làm.” Trân nương vỗ vỗ tạp dề trên người, chuẩn bị đi vào bếp.
“Trân nương!” Tô Anh nhìn Lục Xung đang đứng lẻ loi ở bên canh, gọi Trân nương lại, “Đồ ăn có đủ hai người dùng không?”
Một người cao lớn như Lục Xung xuất hiện trong phòng, Trân nương tất nhiên là nhìn thấy, hiểu ý tứ của Tô Anh, nàng ta liền nói: “Đủ hai người ăn ạ.”
Mắt phượng của Lục Xung hơi sáng lên, tràn đầy vui mừng nhìn Tô Anh, lần trước đừng nói tới đồ ăn, ngay cả nước cũng không có.
Bây giờ hạnh phúc quá!
Tô Anh bị ánh mắt của hắn chọc cười, đôi mắt cong cong, cúi đầu nói chuyện cùng Châu Châu.
Trân nương mang thức ăn cho hai người họ, rồi bế Châu Châu đi ngủ.
Tô Anh cùng Lục Xung ở trong phòng ngồi đối diện nhau, trên bàn tròn chỉ có hai người bọn họ, giống như lúc còn ở núi Nhạn Hàng.
Tuy nhiên vẫn khác ở một số chỗ, ví dụ như trong bụng Tô Anh có thêm một tiểu gia hỏa hoạt bát.
Ngón tay Tô Anh siết chặt đôi đũa, cúi đầu nhìn bụng, khóe môi mang theo nụ cười bất đắc dĩ.
Lục Xung vẫn luôn theo dõi nhất cử nhất động của nàng, thấy vậy liện tiến người sát lại gần: “Nó làm sao vậy?”
Tô Anh nghĩ nghĩ, nhẹ giọng nói: “Có thể là do nó rất vui nên đạp nhiều hơn.”
Khóe môi Lục Xung hơi vểnh, gật gật đầu: “Nên vui chứ.”
Hắn coi đây như là sự chào đón của tiểu nhãi con với hắn đi, Lục Xung nghiêm túc mà khen đứa nhỏ vài câu.
Tô Anh không nghĩ hắn lại coi trọng chuyện này, nhịn không được cười ra tiếng.
Mặt Lục Xung đỏ lên, nhẹ “xì” một tiếng, xoa xao gò má nàng, hung hắn nói: “Nàng trêu ta sao?”
Tô Anh ngoan ngoãn mà lắc đầu.
Lục Xung hừ một tiếng, gắp cho nàng một miếng thịt lớn, ngữ khí hung ác: “Mau ăn đi!”
Tô Anh ngồi xe nửa ngày, ăn uống không đầy đủ, bê bát cơm nửa ngày cũng không ăn được mấy, chỉ ăn một chén súp nhỏ, lúc này nhìn thịt trong bát, đầu âm ỉ đau.
Đang nghĩ ngợi làm cách nào để ứng phó cho qua, liền nghe Lục Xung hỏi: “Anh Anh, nếu ta không tìm được nàng, thì nàng sẽ như thế nào?”
Tiếng hắn âm trầm, dễ dàng nghe thấy cảm xúc lo lắng của hắn.
“Thiếp sẽ chăm sóc tốt cho mình cùng đứa nhỏ.” Tô Anh ngước mắt lên nghiêm túc nói.
Lục Xung thấy vậy liền nuốt nước miếng, cuối cùng lại hỏi: “Vậy sau đó nàng sẽ quên ta? Rồi đến với người khác sao?”
Một khoảng thời gian dài không có tin tức của nàng, Lục Xung rất sợ khi tìm được nàng thì nàng đã có tình cảm với người khác, khi tưởng tượng đến trường hợp này, hắn gần như phát điên lên.
Nhưng hắn tự an ủi chính mình, nếu nàng đến với người khác, cũng không sao cả, hắn sẽ cướp lại nàng về, Tô Anh có thể thích hắn một lần thì cũng có thể thích hắn lại lần nữa.
Lục Xung đau lòng mà nghĩ, chỉ cần nàng không sao, thì hắn không quan tâm những chuyện khác.
Cùng may mắn là những chuyện hắn lo lắng đều không xảy ra, ngược lại nàng còn mang đến cho hắn một niền vui bất ngờ.
Lúc này Lục Xung đã có được điều mình muốn, nhưng con người luôn không thấy đủ, lòng tham lam lúc não cũng không đáy, muốn có được nàng và cả tâm trí của nàng, muốn hắn là người duy nhất trong mắt nàng.
Tô Anh cẩn thận nghĩ, có lẽ cô sẽ không, trong lòng nàng luôn có một vị trí dành cho hắn, vĩnh viễn sẽ không có ai có thể thay thế được.
Nhưng mà………….
Hóa ra không chỉ mỗi nàng thấy không yên lòng, đối với nàng Lục Xung luôn mạnh mẽ như cách hắn bảo vệ nàng, nhưng cũng có đôi lúc hắn thể hiện ra sự yếu ớt trong tâm hắn!
Tô Anh yên lặng nhìn hắn, cũng quên trả lời.
Lục Xung cố gắng để mình bình tĩnh, nhưng hắn không kìm lại được, khó chịu mà nói: “Tô Anh Anh, nàng không được thích người khác!”
Tô Anh sửng sốt, giả vờ bình tĩnh gật đầu.
Lục Xung trầm mặc một chút, khuôn mặt xụ lại: “Tô Anh Anh, nàng là của ta, ta cũng là nàng.”
Tô Anh rất thích điều này, nhờ sự lựa chọn kiên định, và ham muốn đước quan tâm của hắn, đã giúp nàng liên kết chặt chẽ với nhân gian này.
“Chàng lại đây.” Tô Anh nhẹ nhàng nói.
Lục Xung vẫn nghiêm túc biểu lộ vẻ mặt bất khả xâm phạm, nhưng thân thể lại rất thành thật, nghe lời mà mò lại đến gần.
Tô Anh giơ tay nắm chặt vạt áo hắn, rút khoảng cách giữa hai người, mãi cho đến khí bọn họ sát gần nhau, nàng liền hôn lên môi hắn: “Được rồi!”
Mềm nhẹ giống như lông vũ lướt qua, không để bất kỳ dấu vết gì, khi nàng rời khỏi đôi môi, Lục Xung thậm chí còn không kịp phản ứng lại, cổ họng cuộn trào, đôi môi mỏng bị cô hôn chậm rãi nhếch lên, Tô Anh Anh nhà hắn vừa tàn nhẫn vừa ngọt đến mức muốn mạng của hắn luôn mà!
Đầu lưỡi Lục Xung liếm một chút dư vị ngọt nhẹ còn động lại trên môi.
Đây là do Tô Anh ăn chè nên môi còn dính lại chút ngọt, rồi để lại dư vị ở miệng hắn.
Cái đuôi to không tồn lại của Lục Xung phe phấy, chuồn chuồn lướt nước trên môi làm hắn vô cùng yêu thích.
Trong lòng hắn nhộn nhạo, bưng lên một chén nhỏ, nâng niu, vừa ăn vừa nói: “Thật là ngọt!”
Tô Anh cảm thấy hắn không phải đang khen ăn chè, mà là khen nàng thì đúng hơn.
Đêm này, tâm tình Lục Xung rất tốt, toàn thân đều lộ ra dáng vẻ vui sướng.
Đương nhiên hắn vẫn ăn vạ ở nơi này của Tô Anh mà không chịu rời đi.
Hơn nữa bọn họ ra ngoài một ngày, phòng ngủ của nàng nhiều thêm nhiều đồ, đều là do người của Lục Xung mang đến.
Tô Anh dựa vào đầu giường nhìn Lục Xung thảnh thơi mà mở tủ đựng y phục của nàng ra, lấy y phục của hắn để vào tủ.
Có đôi khi nàng hoài nghi, có phải hắn lại lừa nàng hay không, thân phận hắn như vậy, làm sao lại có thể không chút lo lắng mà ở lại nơi này của nàng, hắn không cần xử lý chính sự sao?
Ánh mắt lạ thường của Tô Anh làm Lục Xung chú ý.
Lục Xung quay đầu:???
Tô Anh lắc đầu, làm như không có việc gì mà nói: “Chàng mau đi đi!”
Lục xung tâm tư nhạy bén, nhận ra sự khác thường, nhưng động tác của hắn vẫn rất nhanh, chờ hắn đi tắm qua, rồi quay lại hỏi nàng cũng không muộn.
Quả nhiên chờ đến khi hắn hỏi lại, Tô Anh liền có chút không tự nhiên, rồi đem những thắc mắc trong lòng nói ra.
Lục Xung cũng không gạt nàng, ngón tay vuốt ve sợi tóc nàng, nói: “Hiện tại nguyên khí của quân địch đang dần suy úy, quân ta không quá tổn thất nhưng cũng cần thời gian dưỡng thương, tình hình vẫn sẽ dây dưa như thế mãi, nên là trong một tháng nữa ta phải giải quyết bọn chúng ổn thỏa trước khi thời tiết ấm lên.”
Tô Anh nghe thấy vậy trái tim liền thắt lại, nàng không hiểu về cầm quân đánh giặc, nhưng nàng biết ở sa trường đao kiếm vô tình, nguy hiểm vạn lần.
Bàn tay Lục Xung vén sợi tóc mai của nàng lên: “Yên tâm, ta thật vất vả mới tìm được nàng, làm sao có thể bỏ nàng lại được?”
Lòng Tô Anh hoảng loạn, nghĩ mãi, chống tay lên ngực hắn, nói: “Nếu chàng…, thiếp sẽ để đứa nhỏ gọi người khác là cha!”
“!!!” Lục Xung nổi trận lôi đình, hận không thể mạnh mẽ dậm chân, ủy khuất nói lớn: “Tô Anh Anh, nàng đã đồng ý với ta rồi mà!”
Tô Anh mở to mắt nhìn hắn, như không thấy tội lỗi chút nào: “Ờ!”
Lồng ngực Lục Xung phập phồng nặng nề, sắc mặt vô cùng khó coi, mím môi, vài lần muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ có thể cắn răng nói: “Ta nhất định sẽ bình an vô sự.”
Mắt hắn hơi đỏ.
Tô Anh nhìn thấy, cảm thấy mình có chút quá đáng, ngón tay nhẹ nhàng sờ đôi mắt hắn mà nói: “Chàng đừng khóc!”
Lục xung như bị người khác tạt cho gáo nước lạnh, cả người đều héo đi, chất vật nghiêng đầu, buồn rầu nói: “Tô Anh Anh, nàng là kẻ dối trá.”
Tô Anh chỉ gật gật đầu, nói: “Nếu bây giờ sinh luôn đứa nhỏ thì tốt.”
Ánh mắt Lục Xung liền cảnh giác.
Đôi mắt tròn xoe của Tô Anh trong veo, môi hơi đỏ, nhẹ nhàng nói: “Vậy thì thiếp sẽ lại có thể nói dối chàng.”
Cơn tức của Lục Xung lên tới đỉnh điểm, thế nhưng lại bình tĩnh lạ thường, nhìn ra ánh mắt ranh mãnh của nàng, rõ ràng là cố ký chọc tức hắn.
Mặc dù Lục Xung thực sự rất tức giận nhưng trong lòng hắn cũng rất vui.
“Tô Anh Anh, ta hứa chúng ta sẽ ở bên nhau cả đời, bạch liên giai lão, còn cháu đầy nhà.”
Không chỉ ở khoảnh khác ngắn ngủi này, mà bọn họ sẽ sống bên nhau lâu đến nỗi không gì có thể đếm được.
Lục Xung tin rằng hắn sẽ không ngã xuống, tuyệt đối sẽ không có chuyện xảy ra ngoài ý muốn.
Hắn còn chưa cho Anh Anh nhà hắn một gia đình trọn vẹn!
Hai mắt Tô Anh ươn ướt, chậm rãi kề sát lòng ngực hắn: “Lúc nãy là thiếp gạt chàng thôi.”
“Ta đã hứa nàng rồi thì sẽ không giữ đúng lời hứa. nàng muốn ta bình an trở về, thì ta nhất định sẽ làm được.”
Lục Xung ôm mặt nàng hôn lên mắt nàng, hắn nhịn kiềm được xót xa, rồi lại hôn lên chóp mũi, cánh môi, …
Một lúc lâu sau, Lục Xung mở chăn gấm ra, đôi môi mỏng ẩm ướt, ngay cả cằm hắn cũng bị dính nước gì đó.
Ngón chân Tô Anh cuộn tròn, nghe thấy âm thanh Lục Xung xuống giường Súc miệng, nàng hận không thể tìm cái khe đất để chui vào.
Nàng cũng không biết tại sao sự tình lại biến thành như vậy.
Nhưng rõ ràng Lục Xung đang rất đắc ý.
“Ta lợi hại không?” Sau khi Lục Xung quay lại giường cũng không an phận ngủ, mà là cắn lỗ tai nàng hỏi.
Tuy rằng phải cấm kỵ nhiều chuyện chăn gối, nhưng hắn vẫn có cách làm cho nàng vui vẻ.
Tô Anh giả bộ ngủ, hận không thể lấy tay bịt kín miệng hắn.
______________________________________
Mười tam môn võ nghệ, môn nào ta cũng rất thành thạo.
—— ” Sổ tay ghi chép của Lục Xung.”