Mấy đại môn phái cùng dựng lôi đài luận võ, bất luận lén lút quyết định ra sao, một số thứ bề ngoài vẫn phải thể hiện. Dưới lôi đài sắp đặt từng hàng bàn tròn, trên mỗi bàn còn có tên môn phái.
Thiếp mời viết thời gian là sau giờ ngọ bắt đầu, nhưng rất nhiều môn phái sớm đã đến. Có thể nhìn ra được mấy đại môn phái ngoài mặt vẫn làm thực tỉ mỉ, ít nhất tại vị trí ngồi đều là dựa theo tên người đứng đầu môn phái mà an bài, một ít tiểu môn phái vị trí ngược lại tương đối gần phía trước.
Không tới buổi trưa, rất nhiều bàn đã ngồi kín người. Sau đó rất nhiều môn phái lục tục đến. Đại môn phái nhiều người, các tiểu môn phái thì ít hơn, tìm được vị trí của mình thì an tĩnh chờ đợi đại hội võ lâm diễn ra.
Sân bãi lớn như vậy, gần trăm môn phái mấy nghìn người, thế nhưng an tĩnh thần kỳ.
Thời điểm Tiêu Lạc Ngọc ở trên xe nhìn thấy cảnh tượng này, nhịn không được gợi lên khóe miệng. “Tài bảo động nhân tâm, ngay cả một số nhân vật ẩn cư cũng xuất hiện.”
Hoa Diệc Khê đối với việc người nào đến đương nhiên là không có hứng thú gì, nghe lời ấy, quay đầu nhìn Tiêu Lạc Ngọc, hỏi “Ngươi muốn bảo tàng sao? Hay là muốn bản bí tịch kia?”
Tiêu Lạc Ngọc bất đắc dĩ, bật cười “Ta đối với những cái đó không có hứng thú.” Cả đời này, hắn thật sự không dám cầu nhiều, có thể có Hoa Diệc Khê bên mình đã quá đủ.
Hoa Diệc Khê gật gật đầu, Tiêu Lạc Ngọc nhìn ánh mắt của y là biết y không nghe vào những gì mình nói, Hoa Diệc Khê chính là cái dạng này, đồ vật tốt gì nhất định phải lấy cho Tiêu Lạc Ngọc.
Tuy rằng rất vui vẻ Hoa Diệc Khê nghĩ vì mình như vậy, nhưng Tiêu Lạc Ngọc cũng không hy vọng y vì mấy cái này lãng phí tinh thần.
“Được rồi, nghĩ đến ta là đủ, ngươi nghĩ tới những chuyện nhàm chán này ta sẽ ghen đấy.”Hắn ôm lấy Hoa Diệc Khê, ở bên tai của y hôn một cái, rồi sau đó bồng y nhảy xuống xe.
Từ lúc xe ngựa đứng ở ngoài, liền có rất nhiều người chú ý tới, không nói trên mã xa kia rõ ràng kí hiệu Tiêu gia bảo, chỉ cần những hắc y kỵ sĩ đi theo sau xe ngựa là biết thân phận người ở bên trong.
Tin tức Tiêu Lạc Ngọc cùng Phượng Nhan bất hòa sớm đã truyền khắp giang hồ, cho nên nói hắn đột nhiên xuất hiện, thật nhiều người bắt đầu tìm kiếm tung tích đệ tử Phượng Tiên các.
Tiêu gia bảo hiện tại mặc dù tại nhân số kém Cái Bang, tài lực so ra kém Linh Lung các, nhưng mỗi phương diện đều thuộc hàng đầu, tính tổng lại có thể xếp trong ba đại môn phái đứng đầu giang hồ. Cùng Linh Lung các và Hổ bang.
Mà hiện tại người Linh Lung các và Hổ bang còn chưa đến, cho nên Tiêu Lạc Ngọc xuất hiện, liền trở thành người được chú ý nhất. Chỉ thấy hắn một thân hắc y, mặt trên thêu mảng lớn hắc sắc sơn thủy, bên hông là đai lưng bạch ngọc, quả nhiên ngọc thụ lâm phong, một thân khí thế cơ hồ áp chế mọi người.
Mọi người nhìn thấy trong ngực hắn ôm một bạch y nam tử, bạch y nam tử cả người đều bao trong ngực Tiêu Lạc Ngọc, thấy không rõ bộ dáng, nhưng bất kì ai cũng biết người này tất nhiên chính là thần y Hoa Diệc Khê.
Người từng gặp qua Hoa Diệc Khê không nhiều lắm, cho nên vẫn có rất nhiều người nhìn chằm chằm hai người không chuyển mắt, hy vọng trông thấy dung mạo đích thực của Hoa Diệc Khê. Đội ngũ nghênh đón khách cao giọng hô “Tiêu gia bảo Bảo chủ đến.” Rồi sau đó có chút nịnh hót nói “Tiêu Bảo chủ, vị trí Tiêu gia bảo sắp xếp tại thứ chín, là dựa theo sổ sách an bài vị trí, thứ lỗi thứ lỗi.”
Tiêu Lạc Ngọc nhớ rõ người này, ở đời trước thời điểm hắn bị người vây công người này đã là chưởng môn một tiểu bang phái, cũng công khai đứng trong đám người vây công hắn.
Hiện giờ nhìn thấy, thật sự có loại cảm giác dường như đã qua mấy đời, xem ra người này bây giờ chỉ là một nhân vật nhỏ, chỉ có thể làm kẻ tiếp đón khách.
Hoa Diệc Khê ngẩng đầu, y rõ ràng cảm nhận được sát khí từ Tiêu Lạc Ngọc, tuy rằng sát khí thực nhạt. Phỏng chừng ngay cả chính Tiêu Lạc Ngọc cũng không phát hiện đôi mắt mình đối với người này sinh ra sát ý. Y nhìn thoáng qua người còn đang cười, tuy rằng không biết vì cái gì Tiêu Lạc Ngọc muốn giết hắn, thế nhưng…
Tiêu Lạc Ngọc ôm Hoa Diệc Khê tìm được vị trí ngồi xuống, nơi này đều là ghế cứng, người giang hồ cơ bản cũng sẽ không câu nệ việc này, Tiêu Lạc Ngọc sợ Hoa Diệc Khê ngồi không thoải mái, cứ luôn ôm y, để y ngồi trên đùi mình, dựa vào chính mình.
Mặt khác Tiêu gia bảo hộ vệ cũng không ngồi xuống, mà là đứng phía sau Tiêu Lạc Ngọc. Tiêu Vân theo thường lệ lôi ra thực hạp mang theo, đem đồ vật bên trong đặt lên trên bàn, rồi sau đó cùng bọn hộ vệ đứng sau Tiêu Lạc Ngọc.
Tiêu Lạc Ngọc cầm lấy một khối điểm tâm, đưa đến bên miệng Hoa Diệc Khê. Miệng còn khẽ dụ dỗ “Cơm trưa không ăn bao nhiêu, giờ ăn trước một ít, nếu không thoải mái thì nói với ta.”
Hoa Diệc Khê thuận theo ăn hết, gật đầu “Ta không sao.” Tiêu Lạc Ngọc kéo tay Hoa Diệc Khê qua, độ nội lực cho y để y khỏi bị nóng.
Người luyện võ đều giống nhau tai thính mắt tinh, mặc dù cách xa, nhưng vẫn thấy được bộ dáng Hoa Diệc Khê, tất cả mọi người không khỏi có chút thất vọng, đồng thời lại cảm thấy có chút khó mà tin được.
Đẹp như Phượng tiên tử không cần, lại muốn một người nam nhân, mấu chốt là người nam nhân này lớn lên chỉ tính là thanh tú. Ánh mắt nhìn Tiêu Lạc Ngọc không khỏi có chút ngạc nhiên. Đương nhiên càng nhiều là chán ghét cùng khinh thường.
Ở trong võ lâm, không phải chưa từng có người thích người đồng giới, nhưng hầu hết đều rất kín đáo, cực lực che giấu, trước kia cũng có rất nhiều kẻ cùng nam nhân bị phát hiện sau đó từng người liền lập gia đình, cả đời không qua lại với nhau.
“Hiện tại người trẻ tuổi, thật sự là không biết cái gì gọi là lễ nghĩa liêm sỉ.” Một thanh âm già nua cất lên. Tiêu Lạc Ngọc ánh mắt phát lạnh, nhìn về phía phát ra thanh âm.
Là một lão nhân tóc trắng xoá, làn da đã nhăn thành một đoàn, dáng người cũng khó coi lợi hại, lão một người chiếm một cái bàn. Đặc biệt gây chú ý.
“Hóa ra là Qủy lão một trong Tam lão ma sơn.” Tiêu Lạc Ngọc nói, giọng điệu thản nhiên, không tôn kính, nhưng cũng không quá phận.
Quỷ lão cười ha ha, vuốt chòm râu cơ hồ không có nhiều của mình, “Đã lâu không tái xuất giang hồ, không nghĩ tới hiện tại người trẻ tuổi đã không biết cái gì là thể diện.”
Còn chưa chờ Tiêu Lạc Ngọc nói gì, liền nghe được có người hô “Hoa các đến.”
Một tiếng này, đều đem lực chú ý mọi người dẫn tới đám người đang tiến vào. Phải biết rằng Hoa các luôn không tham gia bất cứ hoạt động gì, thực lực Hoa các không ai biết rõ, mà ngay cả Các chủ cũng phi thường thần bí. Nhưng hành động trong quá khứ, mọi người phát hiện Hoa các phần đa làm việc đều ngầm lấy Tiêu gia bảo làm trọng, cho nên rất nhiều người đoán giữa hai bên có quan hệ.
Mà ngay cả Tiêu Lạc Ngọc cũng nhịn không được nhìn về hướng người đang tới. Hắn trước kia đối với người thuộc Hoa các có chút bài xích, cho nên vẫn luôn không quá quen thuộc với bọn họ, cả đời này nếu cùng với Hoa Diệc Khê, như vậy người Hoa các nhất định phải thân thuộc chút mới tốt.
Đi đằng trước chính là một nam tử toàn thân mặc thanh y, rõ ràng chính là Thanh Thương từng xuất hiện, phía sau hắn lại là thiếu niên trong tiểu lâu, Tử Lạc, phía sau còn đi theo hai người mặc áo choàng đen, bởi y phục này nên thấy không rõ tướng mạo.
Thanh Thương đi trước, thấy Tiêu Lạc Ngọc đang nhìn mình, hướng hắn hơi hơi chắp tay, Tiêu Lạc Ngọc cũng chắp tay đáp lại.
Điều này khiến các môn phái ở đây đều tính toán trong lòng. Nếu Hoa các thật sự do Tiêu gia bảo cầm đầu, như vậy vị trí minh chủ võ lâm thuộc về Tiêu Lạc Ngọc không thể nghi ngờ.
Trước mặc kệ suy nghĩ quần hùng như thế nào, người Hoa các tự động tìm vị trí ngồi xuống, vốn là không sắp xếp chỗ cho bọn họ, cứ vậy chiếm chỗ của môn phái khác, bất quá ai cũng không dám nói gì.
Người Hoa các đến, Quỷ lão cũng không tiếp tục nói chuyện, tuy rằng không quen nhìn Tiêu Lạc Ngọc và Hoa Diệc Khê, nhưng lúc này cũng biết vẫn là không nên nói gì mới thỏa đáng.
Thực nhanh, môn phái đã đến gần như đầy đủ, đại đại tiểu tiểu môn phái đều đến. Nơi này rộng như vậy đông nghìn nghịt người, người của Hổ môn cùng Linh Lung các cũng có mặt rất nhiều.
Ở kiếp trước, hai môn phái này chiếm hết nổi bật tại đại hội võ lâm, nhưng khi tranh đoạt bảo tàng nhiều lần gặp bất lợi, cuối cùng bị người ám toán biến thành chỉ còn ba tiểu môn phái lưu lại.
Bang chủ Hổ bang là một đại hán râu dài, đối với Tiêu Lạc Ngọc cũng thực khách khí, chắp tay tỏ ý. Linh Lung các Các chủ ngược lại là một nam tử có chút âm khí, trên mặt còn vẽ hóa trang thật dày, mới nhìn tưởng con hát diễn kịch, ngay cả nói chuyện đều mang theo vài phần giọng điệu nam kịch. Tiêu Lạc Ngọc ngược lại có chút giật mình, bởi vì hắn nhớ rõ đời trước Linh Lung các Các chủ không phải người này.
Đối với đại hội võ lâm lần này, một số đại môn phái trong lòng tuy hiểu rõ ràng, cũng không thể hiện hấp tấp nóng nảy, từng người chuẩn bị tốt trái cây đồ ăn chờ đợi bắt đầu.
Ngược lại một ít giang hồ nhân sĩ nhàn tản bắt đầu kêu gào.
Tiêu Lạc Ngọc tất nhiên là yên tĩnh ngồi bên bàn, người của Cái Bang cũng tới, từ Bang chủ đến dưới ước chừng hai mươi mấy người, Lỗ Bình, Lý Từ đều tới tham gia đại hội.
Người Thanh bang cũng đã đến, hai bang phái đều đã nhận ân tình của Tiêu Lạc Ngọc, cho nên đều lại đây chào hỏi. Tiêu Lạc Ngọc chú ý chính là Thiết sa môn Môn chủ, cùng Đao khách tán.
Đao khách tán trên giang hồ vẫn luôn nổi danh đơn độc hành hiệp, nhưng ở đời trước có thể cùng Tiêu Lạc Ngọc và Thiết sa môn Môn chủ đoạt được bảo đồ đủ để thấy người này lợi hại cỡ nào.
Trong chốn võ lâm thật lâu không có sự kiện lớn như vậy, Tiêu Lạc Ngọc còn nhìn thấy Lâm Dương, bằng hữu kể từ sinh thần của mình chưa từng xuất hiện cùng Quách Thủ Dạ từng có duyên gặp qua vài lần.
Tiêu Lạc Ngọc quan hệ với người trên giang hồ đều không tồi, người đến chào hỏi hắn rất nhiều. Hoa Diệc Khê vẫn luôn tựa vào ngực Tiêu Lạc Ngọc, cái gì cũng không nói cái gì cũng không làm. Mà ngay cả người Hoa các đến cũng không có bất luận phản ứng gì.
Một người nhảy lên trên đài, là Lạc Thủy môn Môn chủ Chu Vân, sau khi hắn lên đài đầu tiên là chắp tay với bốn phía, rồi sau đó mới nói “Các vị võ lâm đồng đạo…” Thanh âm tụ mà không tán, nhìn ra được Lạc Thủy môn Môn chủ này không phải kẻ chỉ có hư danh.
Hiện trường thực nhanh liền yên tĩnh trở lại, Chu Vân cũng vừa lòng hiệu quả của mình, “Tại hạ Chu Vân, là Môn chủ của Lạc Thủy môn. Lần này võ lâm đại hội là do Phượng Tiên các Phượng tiên tử khởi xướng, các đại môn phái cùng tổ chức. Mục đích chính là muốn tìm lại công bằng cùng thái bình cho võ lâm.” Hắn dừng một chút, tiếp tục nói.
“Tin chắc mọi người đều biết sự tình lần này, hiện giờ thái bình thịnh thế, võ lâm chúng ta cũng an ổn gần trăm năm. Chuyện này có thể nói khiến rất nhiều người trở tay không kịp, Chu mỗ biết rõ, đã có vài tiểu môn phái trúng độc diệt môn, lan đến môn phái khác càng nhiều, may mắn nhận được cứu trị đúng lúc mới thoát khỏi nguy khó, lần này đại hội võ lâm, chính là muốn đề xuất một vị minh chủ võ lâm, dẫn dắt chúng ta tìm ra ngọn nguồn sự tình lần này.”
Tiêu Lạc Ngọc mỉm cười, chỉ là ý cười cũng không có tới đáy mắt. Lần này đại khái có mười mấy môn phái trúng độc, nhưng bởi vì có dược của Hoa Diệc Khê, cơ hồ không có tổn thất, chỉ có vài tiểu môn phái bởi vì tin tức không thông mà diệt môn. Nhưng những lời này của Chu Vân, một chữ đều không nhắc tới Hoa Diệc Khê.
Nhưng như vậy cũng tốt, tuy rằng Hoa Diệc Khê đã bị rất nhiều người chú ý tới, có thể không làm náo động cũng không tệ lắm.
Mọi người sôi nổi trầm trồ khen ngợi, không ít người bắt đầu xoa tay.
“Nếu là minh chủ võ lâm, như vậy tất nhiên là dùng võ công luận thắng bại, người luyện võ cũng không cần coi trọng nhiều thứ, bất luận là ai cũng có thể lên luận võ, chịu đựng luân phiên mười người liền có tư cách tranh cử vị trí minh chủ.”
Hoàn chương 23.