• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dư lại tám người cùng Chu Lam đã hôn mê, chín người nghỉ ngơi ngay tại chỗ, thời gian từng giây từng phút trôi qua mà Tả Yển vẫn chưa trở về.

“Ta đến thay ngươi.” Thanh Thương hướng Chu Vân nói, Chu Vân gật đầu. Thời gian độ khí dài, hắn cũng có chút lực bất tòng tâm.

Mấy người nguyên bản ngày mới sáng liền lên núi, vừa rồi cũng bất quá qua một canh giờ, vẫn luôn chờ tới hoàng hôn, chợt nghe được tiếng bước chân. Tả Yển từ trong rừng xuất hiện, y phục vốn không nhiễm một hạt bụi đã dính đầy bụi đất, trên mặt cũng mang theo rất nhiều mỏi mệt.

“Có chút dược trong sơn trang không có, ta phóng ngựa đi Tô Châu mới mua được.” Hắn giải thích. Từ phía sau xuất ra hành trang, bên trong đều là dược vật Hoa Diệc Khê muốn.

Trong khoảng thời gian Tả Yển rời đi, Hoa Diệc Khê đã thi châm cho Chu Lam hai lần, Chu Lam khí tức đã mạnh hơn rất nhiều, nhưng bất cứ khi nào cũng có khả năng rơi vào chỗ chết. Tả Yển cứ dựa theo Hoa Diệc Khê nói đi sắc thuốc. Hoa Diệc Khê tiếp tục thi châm, lại cho Chu Lam dùng tục mệnh hoàn do chính mình phối.

Vẫn luôn gây sức ép đến sáng sớm ngày thứ hai, mệnh Chu Lam xem như được bảo trụ.

“Tốt nhất đem hắn xuống chân núi điều dưỡng, trên núi hoàn cảnh không tốt.” Hoa Diệc Khê nói “Tục mệnh hoàn mỗi ngày đều phải ăn, ba ngày sau sẽ tỉnh lại.”

“Ta đưa hắn xuống núi.” Tả Yển nói, hắn đã một đêm không ngủ, lúc này tinh thần thoạt nhìn lại hoàn hảo. Chu Vân có chút do dự, hắn vẫn hoài nghi Tả Yển có thể là hung thủ. Dù sao nơi này Chu Lam cũng chỉ từng có một ít rắc rối với Tả Yển tại thời điểm luận võ.

Tiêu Lạc Ngọc bất đắc dĩ, “Chu chưởng môn, Tả Yển nếu muốn gây bất lợi với Chu Lam, chỉ cần không quản thì tốt rồi, hà tất còn làm nhiều chuyện vậy chứ? Ta thấy vẫn là đưa Chu Lam xuống núi cho thỏa đáng, càng kéo dài đối thương thế của hắn càng bất lợi.”

Chu Vân suy tư một khắc, muốn tự mình đưa Chu Lam xuống núi, nhưng lại sợ thời điểm đi xảy ra chuyện gì, Tả Yển đã muốn đem dược vật cho Chu Lam thu dọn ổn, tính toán mang hắn xuống núi.

“Chu chưởng môn, ngươi vẫn là ở lại trên núi chuẩn bị chuyện kế tiếp đi, hiền chất để Tả hộ pháp mang đi.” Trọng Trầm Mặc nói. Chu Vân nhìn thoáng qua Tả Yển, Tả Yển đem Chu Lam cố định trên lưng mình, cẩn thận không đụng tới miệng vết thương hắn.

Chu Vân do dự một chút, chắp tay nói “Vậy làm phiền Tả hộ pháp.”

Tả Yển không để ý đến Chu Vân, mà là nói với Hoa Diệc Khê “Các chủ, ta xuống núi sau đó sẽ quay lại.” Hoa Diệc Khê gật đầu nói “Ngươi xuống núi rồi không cần lên đây, có việc tự ta sẽ gọi ngươi.” Biết Hoa Diệc Khê chủ ý là để mình chiếu cố Chu Lam, Tả Yển cũng gật gật đầu, không nói gì nữa. Tả Yển xuống núi không sử dụng khinh công, mà là từng chút từng chút một đi xuống. Bọn họ vừa đi, trên núi chỉ còn lại tám người.

“Không bằng chúng ta tìm một chỗ có thể nghỉ ngơi, ngày mai tính sau.” Lý Thú nói. Những người khác cũng từng người gật đầu, tám người tìm một chỗ địa thế bằng phẳng ở triền núi.

Ở nơi này trừ bỏ đám người Hoa Diệc Khê, những người khác tuy rằng có thể nói là một phe, nhưng chung quy có phải thật tâm hay không chưa rõ, mỗi người cũng không dám đơn độc ra ngoài, lúc này cũng chỉ ăn một ít lương khô, lấy một ít nước tùy ý uống.

Ngược lại Tiêu Lạc Ngọc không sợ, để Thanh Thương cùng Canh Tinh bảo hộ Hoa Diệc Khê, mình thì đi tìm chút đồ ăn. Qua hồi lâu, Tiêu Lạc Ngọc trở về, bắt được hai con gà rừng. Hắn khi lên núi lưng đeo một cái bọc, lúc này mở ra, bên trong thế nhưng đều là một ít gia vị.

Hoa Diệc Khê không khỏi có chút buồn cười, “Ngươi mang mấy thứ này để làm gì?”

“Đương nhiên là ăn a.” Tiêu Lạc Ngọc thành thạo vặt lông gà, Thanh Thương cũng dựng giá đỡ để nướng thịt. Thực nhanh, mùi thịt thơm truyền khắp triền núi.

Hai con gà ba nam nhân, cũng vừa vặn đủ, những người khác mặc dù có chút thèm, nhưng cũng không có ý tứ ăn nhờ uống ké. Dù sao trước mắt vẫn là đối thủ. Ba người thực mau ăn sạch, trái cây Tiêu Lạc Ngọc hái được cho Hoa Diệc Khê tráng miệng, lại vội trước vội sau đưa tới rất nhiều cỏ khô, đem y phục mang theo trải ra trên cỏ.

Ba người bên cạnh đống lửa ngủ, cũng không để ý đến những người khác,

Đao khách tán cười nói “Tiêu gia bảo Bảo chủ thật sự là trăm nghe không bằng một thấy, thế nhưng đem mình trở thành tên tiểu tư.” Những người khác ánh mắt cũng không cho là đúng, trong lòng tự hỏi, có phải hay không bởi vì Hoa Diệc Khê thân phận là Hoa các Các chủ, khiến Tiêu Lạc Ngọc vẫn luôn cúi đầu hầu hạ như vậy.

Tiêu Lạc Ngọc chỉ lo truyền nội lực cho Hoa Diệc Khê, đêm trên núi gió lớn, hắn sợ Hoa Diệc Khê cảm lạnh. Đối với lời Đao khách tán, cũng không đáp lại.

Hoa Diệc Khê ngẩng đầu nhìn Đao khách tán một cái, đây là lần đầu tiên y nhìn thẳng hắn, rồi sau đó thanh âm lạnh lùng “Lạc Ngọc cái dạng gì không cần ngươi tới nói, ngược lại ngươi vì sao dùng mặt nạ che mắt người? Không biết là có dã tâm gì.”

Lời này vừa nói ra, những người khác thực hoảng sợ, vội vã nhìn về phía Đao khách tán.

Hoa Diệc Khê là thần y, đây là điều tất cả mọi người biết, y đối với thuật dịch dung cũng có nghiên cứu, đây là rất nhiều người không biết.

“Hoa các chủ lời này vì đâu mà nói?” Đao khách tán nói.

Hoa Diệc Khê thanh âm lạnh lùng “Ngươi dịch dung tuy rằng tinh xảo, bất quá vẫn có dấu vết. Có phải hay không có thể suy đoán, ngươi không phải Đao khách tán, hay là nói vốn không có người gọi là Đao khách tán này? Mà là một thân phận khác?”

Hoa Diệc Khê là một người không thích nói chuyện, mà người không thích nói chuyện sẽ cho người ta một cái ảo giác, chính là y sẽ không nói dối. Huống chi thân phận Hoa Diệc Khê cũng không cần nói dối. Tính cách của y mọi người đều biết, không cao hứng thì giết người, sẽ không đi tốn nhiều lời.

Chu Vân trước hết thiếu kiên nhẫn, hắn bước đến trước người Đao khách tán, hỏi “Ngươi thật đang dịch dung?” Hắn vẫn luôn hoài nghi kẻ xuống tay với Chu Lam là một trong số người ở đây, nếu Đao khách tán này là giả, như vậy hắn bị tình nghi lớn nhất .

Đao khách tán bất đắc dĩ, nói “Chu chưởng môn hà tất nghe người ta nói bậy, ngươi cùng ta năm năm trước đã sớm quen biết, quá trình ta còn nhớ rõ rành mạch, có cần phải một năm một mười nói ra?”

Chu Vân sửng sốt, Đao khách tán lại nói “Ta cùng minh chủ là ba năm trước tại bờ sông bởi vì giết tội phạm gặp nhau, minh chủ còn nhớ rõ, lúc ấy ta giết ba mươi bảy người, minh chủ bốn mươi hai người.”

Trọng Trầm Mặc gật đầu, “Quả thật như thế, sau đó chúng ta đếm nhân số, ta nhớ rất rõ ràng.”

“Hoa các chủ lời nói không sai, ta đúng là dịch dung, nhưng cũng là bởi vì khi nhỏ trên mặt bị phỏng, xấu xí vô cùng. Để không dọa đến người khác, mới tìm được một vị cao nhân, đem dung mạo của ta che giấu, lòng thích cái đẹp mọi người đều có, mọi người cũng không thể cảm thấy ta thế là có vấn đề đi?”

Những người khác nhìn nhau, ngược lại Trọng Trầm Mặc nói “Vì để cẩn thận, không bằng ngươi đem dịch dung trên mặt xóa, cũng trấn an tâm mọi người.”

Đao khách tán cười nói “Ta trước kia ở trên giang hồ tốt xấu coi như là tuấn lãng, mong rằng ngày sau các vị giúp ta giữ bí mật.” Nói xong cũng không do dự, trực tiếp kéo xuống mặt nạ trên mặt.

Là lớp da người mỏng manh thoạt nhìn hết sức tinh xảo, sau khi xé mặt nạ, là gương mặt hoàn toàn không rõ ngũ quan, trên mặt chỉ có dấu bỏng đỏ hồng, trừ bỏ đôi mắt, cả khuôn mặt không có một chỗ làn da hoàn hảo, mà ngay cả cái mũi cũng không thấy.

Tuy mọi người nhìn quen sóng to gió lớn, cũng không khỏi có chút giật mình. Đao khách tán cười nói “Người trong giang hồ không câu nệ tiểu tiết, ta chủ ý cũng không muốn gạt các vị, nhưng cái dạng này cũng không ảnh hưởng gì, cho nên mong rằng mọi người bỏ qua cho.” Dứt lời, lại đem da mặt dán lên.

Hoa Diệc Khê thờ ơ lạnh nhạt, Đao khách tán bộ dạng gì cùng y không qua hệ, y chính là không thích có người mắng Tiêu Lạc Ngọc thôi. Ngón tay giật giật, đã bị Tiêu Lạc Ngọc kéo lại.

Tiêu Lạc Ngọc cảm thấy vào lúc này không thích hợp xảy ra sự tình gì, liền kéo lại Hoa Diệc Khê.

Một đêm vô miên, sáng sớm ngày hôm sau, mọi người dậy rửa mặt chải đầu, sau tiếp tục tìm kiếm, có một ngày trước làm ví dụ, tất cả mọi người không chịu tản ra, tám người cùng đi, tốc độ vô tình giảm xuống rất nhiều.

“Có thể không ở trên núi hay không.” Lý Thú nói. Lung Bình lắc đầu “Cái này khó nói, Tàng Kiếm sơn trang lớn như vậy, muốn tìm thật sự rất khó.”

Tiêu Lạc Ngọc chỉ lo ôm Hoa Diệc Khê đi phía trước, Dịch Hồi nói ở trong này, bảo tàng hẳn chính là ở trong này. Canh Tinh bên cạnh lười biếng bò đến bò đi, ngẫu nhiên đi đâu đó bắt một con chuột ăn luôn.

“Đây là …” Canh Tinh lại tìm được cái gì ăn, Hoa Diệc Khê cũng không lo lắng, Canh Tinh tóm lại là sẽ không trúng độc, y kinh nghi chính là trên người Canh Tinh không biết ở nơi nào cọ trúng bột phấn vàng kim.

Tiêu Lạc Ngọc cũng chú ý tới, theo Hoa Diệc Khê ngồi xổm xuống. Trên người Canh Tinh là một tầng kim phấn tinh tế, gió thổi qua liền phiêu tán. Hoa Diệc Khê nói “Xem ra bảo tàng ngay gần đây.”

Tiêu Lạc Ngọc gật đầu, “Hẳn là vậy.” Tiêu Lạc Ngọc biết rõ, đồ vật này không phải trọng điểm, trọng điểm là bảo đồ cất giấu kia. Những người khác không biết, hắn thì biết rõ, bên trong bảo tàng tuy rằng không ít, nhưng vẫn không đủ để khiến nhiều người giang hồ mơ ước như vậy.

Một phần, chính là vì tiền triều năm đó. Bị tổ tiên Tàng Kiếm sơn trang giấu đến nơi này. Dễ dàng bị tìm được, Tiêu Lạc Ngọc cũng bất giác kinh ngạc.

Hoa Diệc Khê sờ sờ cái đầu to của Canh Tinh, Canh Tinh lắc lắc cái đuôi, tránh thân mình hướng rừng trong núi chui vào. Tiêu Lạc Ngọc ôm Hoa Diệc Khê đuổi kịp, những người khác cũng đi theo hai người.

Canh Tinh đi một hồi, vào một triền núi, nó vèo một cái tóm được một con chuột trong động, thực nhanh lại bò ra, miệng ngậm một con chuột.

Hoa Diệc Khê lần thứ hai nhìn trên người của nó, đúng là lại bị dính vào không ít kim phấn. Nhưng con chuột trong động như thế nào cũng có kim phấn?

“Bảo tàng hẳn là ở trong này, chúng ta nhìn chung quanh một chút có chỗ nào khả nghi.” Tiêu Lạc Ngọc nói. Trọng Trầm Mặc đi lên trước nhìn nhìn động chuột. Sau đó nói “Nói không chừng bảo tàng ngay bên trong triền núi, chúng ta nhìn xem có cơ quan gì không.” Có thể nhẹ nhàng như vậy tìm được bảo tàng, Trọng Trầm Mặc cảm thấy rất kinh ngạc.

Lung Bình bản thân chính là xuất thân tại Linh Lung các, đối bảo vật gì đó vô cùng quen thuộc, tương truyền rằng Linh Lung các chính là lấy bảo lập nghiệp. Hắn đi một vòng bốn phía, cũng không phát hiện vấn đề gì.

“Chúng ta đem động chuột này mở ra nhìn xem, liền biết rõ ràng.” Chu Vân nói. Chu Lam bị thương khiến tâm tình hắn rất kém, dứt lời đưa tay một chưởng đánh vào tứ phía quanh động chuột.

Nhất thời bụi đất văng khắp nơi, triền núi xuất hiện một cái hố to, nhưng mà cũng không nhìn thấy đáy động.

Trọng Trầm Mặc giữ chặt Chu Vân “Chu chưởng môn, ta biết tâm tình của ngươi, nhưng hiện tại xúc động không hữu dụng.” Hắn rút kiếm đâm một kiếm vào hố đất Chu Vân đánh ra.

Vốn là bảo kiếm sắc bén vô cùng, kết quả đâm vào mấy tấc, liền không sao đâm xuống, tựa hồ bị cái gì chặn.

Trọng Trầm Mặc trên mặt vui vẻ, lại đâm mấy kiếm, đều là mấy tấc liền không đâm nổi nữa. Lý Thú tiến lên hỗ trợ, hai người lúc này cũng không cố kỵ cái gì, bắt đầu động thủ đào hố đất.

Một lát sau, liền nhìn thấy một phiến đá. Những người khác cũng vui vẻ, Hoa Diệc Khê nguyên bản cũng không để ý vị trí bảo tàng, nhưng bây giờ đã có chút nghiêm túc, y nhìn Tiêu Lạc Ngọc, nói “Đây là một phần mộ.”

Tại triền núi này, là một phần mộ bị bùn đất che giấu.

Những người khác cũng phát hiện, nhưng bọn họ đều là lưỡi đao liếm huyết, giết người cũng không biết bao nhiêu, dĩ nhiên sẽ không sợ mồ mả gì. Người khác cũng tại bốn phía hỗ trợ, dưới mấy chưởng, bùn đất ào ào rơi xuống, lộ ra bộ dáng nguyên bản.

Một tòa mộ khá lớn, nhưng không có bia mộ. Động chuột vừa rồi chính là một góc mộ, bị chuột đào ra.

“Chúng ta làm sao có thể đi vào?” Lý Thú nói. Lung Bình mỉm cười “Rất đơn giản, học tập lũ chuột là được.” phiến đá này đều là đá bình thường, nếu không cũng sẽ không bị chuột đào ra, Lung Bình giơ lên trường kiếm, rót đầy nội lực, một kiếm chém lên trên đá.

Một trận thanh âm khiến người nhức tai, sau đó phiến đá xuất hiện một ít hoa văn tinh tế, Lung Bình lại thêm một kiếm, phiến đá vỡ vụn tung bay.

Sau khi phiến đá vỡ vụn, xuất hiện trước mắt bọn họ chính là một khối bạch cốt đã phong hoá không thành dạng.

Bạch cốt an vị tại mặt sau phiến đá, Lung Bình thật không ngờ sau phiến đá là bộ xương người như thế, cũng có chút bị dọa sợ, không khỏi lui lại sau mấy bước.

Không gian bên trong phần mộ không lớn, bạch cốt an vị ở chỗ kia, bên cạnh không có bất luận đồ vật gì, một góc mộ, có một đống rơm rạ làm ổ chuột, còn có một con chuột chết, không biết có phải bị Canh Tinh cắn chết hay không. Mà bên ổ chuột, có một chút kim phấn, nhưng chỉ là một tầng mỏng manh.

“Chúng ta vào xem.” Trọng Trầm Mặc tránh khỏi bạch cốt, đi vào mồ. Ngược lại Tiêu Lạc Ngọc cùng Hoa Diệc Khê tiến lên cẩn thận quan sát bạch cốt này.

Khớp xương thô to, vừa thấy chính là người luyện võ hàng năm, khối xương sườn thứ hai đã gãy rụng, có một vài chỗ xương cốt còn có màu xám.

“Hắn trước khi trúng độc chết, còn bị người đánh một chưởng.” Hoa Diệc Khê nói “Hắn phỏng chừng chính là Nhâm trang chủ trang chủ đời thứ ba của Tàng Kiếm sơn trang, nghe nói là bị Thái tử tiền triều hạ độc.”

Tiêu Lạc Ngọc gật đầu, về người này trên giang hồ nghe đồn rất nhiều. Vừa muốn nói gì, chợt nghe Thanh Thương nói “Các ngươi nhìn nơi này.”

Trong mộ hắn tìm được một cái vòng trang sức tinh tế, ngay tại phía dưới ổ chuột, cho nên những người khác đều không chú ý, Thanh Thương dời cái ổ đi, phía dưới rơm rạ, có một cái nút to bằng ngón út nhô ra.

Hắn ấn xuống một cái, phần nhô ra cũng sở chế bằng đá, cùng sàn nhà tựa hồ như nhau. Tiêu Lạc Ngọc cũng đi tới, bởi vì không gian trong mộ không lớn, Hoa Diệc Khê ngay tại bên ngoài chờ hắn. Tiêu Lạc Ngọc dồn nội lực vào tay, dùng sức đè xuống.

Lập tức, phiến đá dưới chân bọn họ tách ra ở giữa, Trọng Trầm Mặc cùng Tiêu Lạc Ngọc Thanh Thương đều ở trong mộ, nhất thời không kịp phản ứng gì, liền rớt xuống.

Hoa Diệc Khê kinh hãi, bổ nhào vào phần mộ hét lớn “Lạc Ngọc…!!!”

Hoàn chương 47.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK