• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không nhớ rõ cụ thể là như thế nào thoát khỏi thăng thiên, khi Tiêu Duyệt tỉnh lại, phát hiện đã sớm ở nhà trọ Duyệt Lai, hơn nữa Mạc Phỉ an vị ở bên cạnh, đang nắm vải ướt thay hắn lau mồ hôi.

Tiêu Duyệt dám tin chắc, chuyện cùng Phan Đạt giao phong thật sự tồn tại, tuyệt đối không đơn giản chỉ là cơn ác mộng. Trong khoảnh khắc cận kề cái chết kia, cảm giác không có khả năng bảo vệ tốt đồng bạn chợt ngưng tụ trái tim, hắn cắn răng một cái liền hung hăng quay mặt đi.

Mạc Phỉ cười than: “Bọn Vương Bá không việc gì, ta cũng sẽ không để cho bọn họ có chuyện.”

“Bọn họ bây giờ đang ở đâu!” Hắn cũng không để ý, gầm nhẹ nổi giận với chỉnh bản thân mình.

Mạc Phỉ sửng sốt một chút, nàng chưa bao giờ do dự cũng chần chờ hồi lâu: “Đều ở cách vách, ta đã tìm người chiếu cố bọn họ trước rồi.”

“Vẫn còn chưa tỉnh?”

“Không có giải dược, làm sao sẽ tỉnh?” Mạc Phỉ nói xong, mới phát hiện nói thế rất là không ổn, từ trước đến giờ nàng nhanh mồm nhanh miệng, cư nhiên bắt đầu nghĩ như thế nào chữa lại, “Có chính ắt có ngược, vậy có độc dược khẳng định có giải dược. Hơn nữa Phan Đạt đó cũng không phải tự xưng có thể giết người xong lại cứu sao?”

Đáng tiếc cố gắng của nàng, một chút hiệu quả với Tiêu Duyệt xem ra cũng không có. Cảm xúc suy sụp khiến cho hắn xuống dốc không phanh, muốn kéo trở lại tựa hồ khó như so với lên trời.

Mặc dù vậy, hắn kỳ thực không hy vọng tâm tình của mình ảnh hưởng đến Mạc Phỉ, ngượng ngùng miễn cưỡng nói: “Thật xin lỗi, hội hoa đăng có thể không cách nào dẫn ngươi đi nữa...”

Mạc Phỉ hừ nhẹ một tiếng, vừa cắt ngang vừa bày tỏ bất mãn: “Đừng nói với ta thật xin lỗi, ba chữ này có thể làm cơm ăn sao? Dùng hành động thực tế chẳng phải tốt hơn sao. Huống chi hội hoa đăng được tổ chức trong vòng ba ngày, tại sao ngươi đối với chính mình cùng bọn họ cũng không có chút tin tưởng như vậy. Hơn nữa lời ta nói, nhất định sẽ thực hiện.”

Tiêu Duyệt bị “huấn” cũng không lên tiếng, nhưng Mạc Phỉ vẫn nhìn thấu tâm của hắn: “Ta mặc dù không phải Mạc Như, nhưng nếu ngươi còn coi ta là người nhà, nên tin ta. Chuyện này cũng không có gì là mất thể hiện, cái gì huynh đệ nữ nhân không thể bảo vệ tốt, lại cái gì còn phải dựa vào một nữ nhân để an ủi, tỏ vẻ mình quá vô năng, hết thảy đều là nói nhảm. Ta kỳ vọng tình cảm, chính là muốn đôi bên nâng đỡ lẫn nhau. Thời điểm ta khó khăn ngươi giúp ta, ngươi hiện tại gặp nạn, nên đến lượt ta tới giúp ngươi.”

Tiêu Duyệt còn chưa lên tiếng, Mạc Phỉ lại nói tiếp: “Dĩ nhiên ta rất nhẫn tâm nói cho ngươi biết, cái ta gọi là người nhà chính là huynh đệ ... Một chuyện không nói rõ ràng trước, sẽ làm cho người ta có quá nhiều kỳ vọng không cách nào thực hiện. Đau dài không bằng đau ngắn, ta hi vọng ngươi hiểu.”

“Không cần ngươi xen vào việc của người khác.” Tiêu Duyệt lần nữa cáu kỉnh, cố ý kéo chăn nặng nề đắp trên người.

Nói hắn là người đứng đầu một sơn trang, Mạc Phỉ thừa nhận trước mặt người ngoài, hắn thật sự tỏ ra rất trầm ổn, nhưng đối mặt với loại tình cảm cầu không được này, hắn tựa hồ vĩnh viễn chỉ là đứa bé không lớn.

Nhưng nàng cũng không phủ nhận, đêm trăng sáng đó, đối mặt với Tiêu Duyệt tản ra vầng sáng nhàn nhạt như trân châu đen, nàng thật có cảm giác động tâm. Nhưng cảm giác kia cũng chỉ giới hạn và đã từng, quá khứ cũng không thể đại biểu cho hiện tại. Mặc dù tương lai vĩnh viễn cũng chỉ là ẩn số.

Nàng đã cự tuyệt Tiêu Duyệt, dĩ nhiên sẽ không quay đầu lại. Có lẽ đây cũng là một loại đùa bỡn, nhưng nếu hai người nhất định không cách nào hợp thành, tại sao phải đau khổ miễn cưỡng tiếp nhận?

Mạc Phỉ tin tưởng cảm giác của nàng, Tiêu Duyệt không thích hợp với nàng. Đơn giản chỉ là có thích hợp hay không mà thôi. Cho nên điều làm nàng không cách nào hiểu là, một vấn đề đơn giản không khó buông tay lại làm cho Tiêu Duyệt bị đả kích lớn như thế. Cho dù là nhiều lần bị cự tuyệt, cũng vẫn như cũ ương ngạnh không ngừng. Không khỏi làm nàng suy nghĩ sâu xa, không cách nào nhận được tình yêu nam nữ, thật có thể khiến cho người ta thống khổ như vậy sao?

Nếu nói yêu, đến tột cùng vì sao, nàng thật không hiểu. Thế nhưng có một chút, nàng so với bất luận kẻ nào đều phải rõ ràng, đó chính là: “Vô luận gặp khó khăn gì, cũng hi vọng ngươi không nên cam chịu.”

“Ta đáp ứng ngươi.”

Mạc Phỉ hơi ngẩn ra, vốn tưởng rằng sẽ tự nói cho mình nghe, không nghĩ tới Tiêu Duyệt rất nhanh liền trả lời chắc chắn. Nàng nhìn thân ảnh vẫn đắp dưới lớp chăn mỏng kia, trái tim từng cỗ ấm áp không ngừng cuồn cuộn, nhưng cũng chỉ là bất đắc dĩ cười một tiếng: “Một ngày nào đó sau này, nhất định phải đi xem hoa đăng.”

———————————

Tết hoa đăng tuy là ngày lễ của mình trấn Thu Thủy, nhưng mỗi lần gần đến mười sáu tháng sáu, một lượng lớn du khách bốn phương tám hướng tất sẽ tụ hội về đây.

Trấn nhỏ độc hữu thanh nhàn thư thái, cũng không phồn hoa như trấn Hồng Lung, lại bởi vì sóng người bắt đầu náo nhiệt. Đường phố rộng rãi trước kia cũng trở nên chật chội, đến mức khoảng cách giữa người với người chỉ có nửa bước.

Náo nhiệt dĩ nhiên khiến người hưng phấn, nhưng Mạc Phỉ rất ghét môi trường ồn ào, nhất là trước mắt đang có chuyện khẩn cấp. Cho nên mới ra khỏi nhà trọ Duyệt Lai, nàng liền thừa dịp không người nào đi qua, ung dung nhảy lên nóc nhà.

Kỳ thực từ khi cùng Phan Đạt giao thủ, đến khi chạy trốn trở về nhà trọ, cũng chỉ vài canh giờ, hiện tại là sau giờ ngọ, mặt trời rực rỡ vẫn còn ở đây, nhưng cho dù duới tình huống như thế, đám người trên đường vẫn đều vội vàng thưởng thức đèn hoa đăng mình vừa chọn lựa, căn bản sẽ có không người nào chú ý đến động tĩnh trên đầu.

Mạc Phỉ chợt nhớ tới truyền thuyết Đường Lăng ban đầu nhắc tới, nhớ Tiêu Duyệt hắn tại sao đột nhiên ham chơi muốn tới đây, có lẽ chính là bởi nguyên nhân này — cùng người mình yêu ngắm hoa đăng, năm sau liền có thể ở chung một chỗ.

Nhưng là năm sau hẳn không tụ họp được.

Mạc Phỉ hơi có chút phiền não, ngay cả bên cạnh có người gọi nàng cũng không để ý. Cho đến khi có một bức tường hoa chợt xuất hiện, ngăn trở đường đi của nàng, lúc này nàng mới dồn sức dừng chân lại, kịp thời dừng lại cũng không cách nào ngăn người nghiêng về phía trước, mắt thấy sẽ phải đụng vào trên tường hoa.

Thế nhưng không biết tường kia do làm từ cánh hoa nên mềm mại, cả người nàng hoàn toàn bổ nhào vào khoảng không, thân thể không những không đau, ngược lại còn cảm thấy bay bổng như cưỡi mây.

Có làn gió thơm quanh quẩn xung quanh người, không còn là hoa lan, mà là hoa nhài, Mạc Phỉ trong hoảng hốt nhớ lại cái gì, rồi lại trong nháy mắt quên đi. Liều mạng cũng không cách nào nhớ lại điều gì đã tạo thành cảm giác thoải mái dễ chịu đó, cả người nàng lạnh đến run run, nhất thời hồi thần, nhưng một giây kế tiếp chính là nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc mà lại có vẻ xa lạ trước mặt mình.

Mái tóc đen dài thuận theo chiều gió mà trượt tới khuôn mặt, Mạc Phỉ cảm thấy tư thế này thật sự có đủ không thoải mái, cố ý muốn đứng dậy, nhưng lại bị vòng tay siết chặt hơn.

Mạc Đạo Hồn trước mắt hai hàng lông mày càng phát ra rối rắm, như có nỗi niềm khó nói. Quả không ngoài sở liệu của Mạc Phỉ, hồi lâu, hắn mới nhẹ giọng hỏi: “Tiểu Mạt Lỵ, ngươi không để ý tới ba ba, có phải hay không giận ba ba?”

“Có lý do gì có thể để cho ta giận ngươi?” Mạc Phỉ có chút không yên lòng đáp.

Mạc Đạo Hồn suy nghĩ một chút, do dự hết lần này tới lần khác cũng không biết nên bắt đầu nói từ đâu: “Chính là... Ta làm cho ngươi...”

Mạc Phỉ cười: “Không nghĩ tới ngươi cũng có thời điểm ăn nói vụng về.”

“Tiểu Mạt Lỵ, ngươi thật không tức giận sao? Ví dụ như không nói một tiếng đã làm cho ngươi trở lại trong thân chó.”

Mạc Phỉ cười đến càng lớn tiếng: “Chuyện ngươi không cho ta biết cũng khá nhiều, ta mỗi lần đều muốn tức giận, đoán chừng sẽ biến thành hói đầu rồi. Hơn nữa, ta giận ngươi, ngươi có thể ‘bỏ qua’ cho ta sao?”

Mạc Đạo Hồn vẫn có chút không an lòng: “Ngươi ngàn vạn lần không được ghét ba ba.”

“Ta rất nhẫn nại nói cho ngươi biết, ngươi là người đầu tiên có thể để cho ta phải nhắc đi nhắc lại NN lần, ngươi thật rất dài dòng!” Lòng bàn tay Mạc Phỉ chạm vào ngực của hắn, thấp giọng đọc một chữ “Xích”, liền bắn ra khỏi phạm vi vòng ôm của hắn: “Ngươi mặc dù gọi ta trở lại thân chó, đưa tới phiền toái, nhưng lúc trước nếu như không có ngươi cứu, chúng ta cũng không cách nào nhìn thấy trăng sáng tối nay. Hơn nữa, ngươi không phải cũng cho ta trở lại thân người rồi sao?”

Mạc Đạo Hồn mỉm cười. Xác thực, hắn thừa dịp Phan Đạt cùng Diệp Cẩn giao phong, lợi dụng tiên pháp chuyển toàn bộ đám người về nhà trọ, cũng làm cho người duy nhất không tổn hại là Mạc Phỉ, lần nữa cùng Tiểu Bùn trao đổi linh hồn, bình an trở về thân người.

“Cho nên ta hoàn toàn không có lý do gì lại đi trách ngươi.” Mạc Phỉ thở dài, lại nhún nhún vai, trực tiếp làm bản thân mình buồn nôn tổng kết, “Toàn bộ những chuyện đó, như thế nào, muốn ta từng chuyện một đòi ngươi chết để an ủi sao.”

Thần sắc Mạc Đạo Hồn chuyển một cái, lại khôi phục bộ dáng hứng thú dồi dào quan sát nàng: “Vậy Tiểu Mạt Lỵ muốn làm như thế nào?”

Mạc Phỉ duỗi ngón hướng thiên, rất có khí phách đáp: “Đương nhiên là thù này không báo không phải là quân tử!”

Mạc Đạo Hồn mỉm cười lắc đầu: “Ngươi thân là nữ tử, nói gì mà quân tử?”

Mạc Phỉ mắt nhìn hắn, gật đầu đâu ra đấy đáp: “Thời đại này mọi việc không phải đều dựa vào nam nhân, ta lập tức trở thành nam nhân.”

“Không được, Tiểu Mạt Lỵ vĩnh viễn đều chỉ có thể là nữ nhi của ba ba.” Khuôn mặt Mạc Đạo Hồn trong nháy mắt tê liệt, nhưng rất nhanh lại lên tinh thần, giơ ngón tay cái lên, “Bất quá kế tiếp, ba ba sẽ rất mong đợi biểu hiện của Tiểu Mạt Lỵ nha.”

“Nói đến việc này, ngươi có thể hay không giúp đỡ ta?”

Mạc Đạo Hồn không chút do dự đáp ứng: “Chỉ cần không phải yêu cầu trở về, ba ba cái gì cũng sẽ đáp ứng Tiểu Mạt Lỵ.”

“Vậy ngươi tới đây,” Mạc Phỉ hướng hắn vẫy tay, thần thần bí bí nói, “Chuyện bí mật chính là phải ghé vào bên tai mà nói.”

Cùng lúc đó, nơi nào đó hẻo lánh trong trấn Thu Thủy, một nam nhân có đôi mắt gấu mèo 0.0 đang bất an sốt ruột đi qua đi lại bên trong viện.

Trong đống cỏ dại phát hiện ra hai chiếc phi tiêu hình chiếc lá, trừ cái đó ra, ngay cả nửa cọng tóc cũng không thấy. Nhưng là lòng bàn tay cùng bả vai đau đớn, như thế rõ ràng, tuyệt sẽ không phải ảo giác. Những người kia làm thế nào chạy trốn trong nháy mắt?

Siết chặt quả đấm, Phan Đạt một trăm vạn lần không cam lòng, xương sọ cũng mau muốn nứt ra, nghĩ mãi mà không ra. Bất quá chỉ cùng Diệp Cẩn nói không dến năm câu, một trận gió lớn mang theo hương thơm đi qua, mấy con con mồi kia cư nhiên không thấy nữa. Hại hắn không khỏi nghi ngờ, độc dược mình nghiên cứu có phải hay không có vấn đề cực lớn, ngay cả Diệp Cẩn cũng không quản lý được.

“Hừ, trước bắt người sống tới thử đã.” Suy tính nửa ngày, cuối cùng nghĩ thông suốt, Phan Đạt một mặt âm hiểm cười, một mặt phi thân bay lên. Nhưng vừa mới lên tới mép tường, một cỗ lực mạnh không hiểu từ đâu tới đem hắn mãnh liệt hút về phía cạnh cửa. Không để cho hắn có một chút thời gian giãy giụa, trán đã nặng nề đập vào cánh cửa, hắn hét lên một tiếng, đau đến tựa hồ muốn ngất đi, rồi lại bị lực mạnh đó bắn bay trở về trên tường.

“Gặp quỷ!” Phan Đạt ngã ngồi trên mặt đất, hùng hùng hổ hổ chửi một câu, kết quả hẳn là nhận được hồi báo càng thêm kịch liệt — chuyển động đụng cánh cửa và đụng bực tường với tốc độ cao.

Xem chừng có tới 180 lần mới dừng lại, mặt mũi hắn đã sớm sưng húp, choáng đầu hoa mắt, ngay cả khí lực muốn bò đi chôn cất cũng không có. Bất quá cũng may bị thương nhiều nhất là trán, mũi của hắn cũng không bãi công, lúc này đã ngửi thấy một cỗ hương vị đặc biệt muốn giết người.

Sở dĩ muốn giết người, chỉnh bởi hôm qua hương vị này xuất hiện, hắn mới mất đi mấy con mồi thật tốt! Mà Phan Đạt hắn, đồ hắn muốn còn chưa từng thất thủ qua, đây quả thực là nhục nhã lớn nhất đối với hắn.

“Là tên khốn kiếp nào đang giả thần giả quỷ, cút ra đây cho ta!” Hận ý của Phan Đạt cháy sém tới tận tim, rút ra sức lực cả người kêu to.

Không âm thanh hưởng ứng.

Phan Đạt càng hận hơn: “Khốn kiếp, nếu không ra, cẩn thận ta nguyền rủa cả mười tám đời nhà ngươi!”

“Aizz,” một tiếng thở dài, tựa như đến từ mịt mờ hư không, “Ngươi nói đứa nhỏ này hôm qua sao uy phong, hôm nay làm sao lại chật vật như vậy đây.”

“Ít nói nhảm, có giỏi liền mau hiện thân cho ta.”

“Ngươi kêu ta hiện thân ta liền hiện thân?”

“Rất tốt, vậy thì ngươi vĩnh viễn đừng làm cho ta nhìn thấy!”

“Aizz, gấu mèo tinh, ngươi cần gì tức giận, cẩn thận biến thành hói đầu, sẽ không đáng yêu.” Tựa như cố ý, lời này vừa dứt, một làn gió thơm lần nữa như sóng biển vọt tới, từng lớp từng lớp sóng trong nháy mắt tràn ngập từng ngóc ngách tiểu viện, đồng thời một thiếu nữ mặt che sa mỏng, tay cầm đèn hoa sen từ trên trời nhanh nhẹn hạ xuống.

Nhìn cảnh kia cũng thực mỹ, nhưng là lý trý của Phan Đạt chiến thắng tất cả giác quan, thế gian này nào có đạo lý nhìn thấy cừu gia không đỏ mắt, lập tức cũng không quản nàng là người hay là quỷ, Phan Đạt nhe răng trợn mắt, trực tiếp hung tợn nói: “Gấu mèo tinh, là ý gì?”

Mạc Phỉ lần thứ ba cảm thán: “Ai, nói đến ngươi quả thật có thể so với quốc bảo, muốn thịt không có thịt, một tiêu bản đầu lâu xương cốt trong phòng học.”

“Nữ vương bát đản,” Phan Đạt cắn răng nghiện lợi rống, “Ngươi ít giả thần giả quỷ cho ta!”

Mạc Phỉ học bộ dáng bá đạo ngày hôm qua của hắn, làm một bộ mặt đáng đánh đòn cười to: “Ta cao hứng, ta thích, ngươi có thể làm khó dễ được ta? Hơn nữa ngươi nhìn thấy ta động thủ sao? Không nhìn thấy cũng đừng nói càn, cẩn thận ta cáo ngươi tội phỉ báng.”

Không đợi hắn mở miệng, lại nói tiếp: “Còn có, kỳ thật ta là Liên Tiên.”

Phan Đạt lệch qua bên tường, hừ một tiếng: “Ngươi nghĩ lừa gạt ta? Liên Tiên sẽ có mùi hoa lan?”

“Lỗ mũi của ngươi mất linh, làm sao ngửi thấy hương hoa nhài.”

Rõ ràng chính là hương hoa lan, kết quả càng kéo càng thái quá, bịa đặt lung tung vốn nên làm cho người tức giận mới phải, nhưng Phan Đạt cũng không căm tức, ngược lại đột nhiên liền thay đổi, hưng phấn dị thường: “Có ý tứ, rất có ý tứ. Hôm nay là ngươi tự mình đưa tới cửa, quỷ y ta liền phá lệ một lần, chỉ giết người, không cứu người!”

Ngã xuống đất một thời gian đủ làm cho hắn hồi lại chút tinh lực, nếu muốn bảo vệ tốt mình, ngoại trừ cố gắng hết sức để mình không bị thương, còn phải trong thời gian ngắn nhất trừ bỏ đối phương.

Phan Đạt không nói hai lời liền đem độc hoàn đã sớm chuẩn bị trong tay bắn ra, trừ phi tiêu của Diệp Cẩn, thế gian này không thể có người thứ hai ngăn cản được hắn. Nhưng là hắn mới ha ha ha cười to ba tiếng, đã siêu cấp kinh ngực tựa như nuốt phải con ruồi nhìn Mạc Phỉ.

“Nữ vương bát đản, ngươi...”

Mạc Phỉ cũng thuận thế nhìn độc hoàn dừng lại trước lòng bàn tay, có vẻ tùy tâm sở dục nói: “A, sớm nói ta là Liên Tiên rồi mà.”

Kỳ thực chuyện này đối với nàng mà nói chẳng qua là diễn xiếc, cố gắng tranh thủ ba loại năng lực, cộng thêm năng lực phụ “hấp xích”, nàng cũng dứt khoát đặt cho nó một cái tên rất kêu — Hấp Tinh Đại Pháp cùng Xích Tinh Đại Pháp.

Hơn nữa trải qua thời gian lâu dài không ngừng luyện tập, nàng đã có thể linh hoạt vận dụng, tựa như tình huống hiện tại, đồng thời mặc niệm hai chữ “Hấp” cùng “Xích”, liền có thể đem vật thể nhanh chóng “Cố định” trong không trung.

Phan Đạt nhìn viên độc kia hoàn, nhớ tới số phận mình lúc trước, bắt đầu có bảy tám phần tin: “Kia, vậy ngươi tới là muốn làm gì.”

Mạc Phỉ một phen thu lại độc hoàn trước người, lại từ trong ngực lấy ra một viên thuốc, cố ý kẹp ở hai ngón tay cho hắn nhìn thấy: “Đương nhiên là tới ăn miếng trả miếng.”

Phan Đạt cả kinh ra mồ hôi lạnh toàn thân, ngoài miệng vẫn còn phô trương: “Ta chết, những người buổi sáng ngươi cứu cũng không sống được!”

“Không quan trọng,” Mạc Phỉ cười xấu xa, từng bước đến gần, “Ta đây là Tế Công, bùn trong lòng bàn chân cũng có thể chà xát thành thuốc. Lão nhân gia ta gần đây bị bệnh nấm chân. Uống viên thuốc này sẽ không chết, nhưng sẽ sống không bằng chết, nhất là trên chân, sẽ giống như có con rết bò qua nha...”

“Này, nữ nữ vương bát đản, ngươi ngươi đừng làm loạn...” Phan Đạt dán chặt trên tường, hận mình không thể là một đống bùn, đáng tiếc điểm này, tựa hồ vĩnh viễn cũng không thể thực hiện.

Vì vậy nhìn Mạc Phỉ bộc phát gần sát, hắn chỉ có thể liên tiếp kêu thảm thiết.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK