Khuôn mặt Mạc Phỉ lộ vẻ khó xử: “Quả nhiên da mặt của ta còn chưa đủ dày.”
Phan Đạt buồn bực: “Ý của ngươi là nói ta đang phô trương thanh thế?”
Mạc Phỉ nhún nhún vai: “Ừ, chuyện này, ai biết được.”
Phan Đạt hừ một tiếng, cố ý nhìn Diệp Cẩn: “Vậy ngươi hỏi hắn. Ta cứu người đều phải thu thù lao, về phần là dạng thù lao gì, tiền ta không có hứng thú.”
Diệp Cẩn im lặng không nói.
Mạc Phỉ cười gật đầu: “Đó là đương nhiên, loại thầy thuốc như ngươi dĩ nhiên cổ quái. Nhưng ngươi cũng nên biết, hỏi hắn tương đương với không hỏi, không bằng chờ ngươi thẳng thắn công bố đáp án.”
Lúc này mặt Phan Đạt giãn ra mỉm cười, càng cảm thấy hứng thú với nàng hơn: “Hắn trúng độc của ta.”
“Ngươi không phải nói độc của ngươi chỉ có một loại?” Mạc Phỉ chăm chú nhìn hắn, cố ý nói lời khách sáo, “Vậy ta ngay từ lúc trước đã giúp hắn giải.”
Phan Đạt cười đến đắc ý: “Ta là nói độc ta dùng giết người từ đầu chí cuối chỉ có một loại, nhưng đừng quên, thuốc cũng có ba phần độc.”
Mạc Phỉ méo miệng: “Chúc mừng ngươi, ngươi thành công vinh dự trở thành nữ nhân thứ hai trong cảm nhận của ta.”
Phan Đạt không thoải mái: “Người thứ nhất là ai?”
“Ít cùng người xa lạ nói chuyện.” Mạc Phỉ đặc biệt dừng một chút, “Mẹ ta nói như vậy.”
Vì vậy, sau khi Phan Đạt lĩnh hội được “chân lý” trong đó, thành công nổi giận: “Trị cùng không trị, biết cùng không biết, toàn bộ bằng một câu nói của ngươi!”
“Nha. Ngươi cần gì nghiêm túc như vậy? Hay là nói, ngươi chừng nào thì cũng bị ta nắm mũi dẫn đi rồi hả?”
Mạc Phỉ cười đến vui sướng, một chút cũng không lưu ý đến Diệp Cẩn vẻ mặt không thay đổi nhìn nàng.
Dĩ nhiên Phan Đạt càng không thể nào lưu ý. Ngay lập tức nổi giận bởi lời nói của Mạc Phỉ, bỗng chốc kéo cổ tay của nàng, nói năng lộn xộn: “Ngươi là nữ nhân đầu tiên khiến cho ta hành sự bất thành, cũng là nữ nhân đầu tiên khiến cho ta dễ dàng mất đi một vật gì đó, càng là nữ nhân đầu tiên khiến cho ta nghiêm túc như vậy... Thay thế hắn lưu lại, ta liền để cho hắn một con đường sống!”
Mạc Phỉ sắc mặt bình tĩnh nói: “Đây coi là cái gì, tỏ tình trong truyền thuyết?”
Phan Đạt cùng Diệp Cẩn đồng thời sửng sốt.
Phan Đạt cứng rắn kéo kéo khóe miệng, cười khan: “Ngươi tựa hồ quá đem chính mình coi là quan trọng rồi.”
Mạc Phỉ lại gần vài phần, sử dụng ánh mắt ép hỏi: “Như vậy, ngươi là muốn lấy ta làm thí nghiệm?”
“Cũng, cũng không phải.” Phan Đạt bị nhìn chằm chằm như vậy, cư nhiên sinh ra ý khẩn trương, lời nói không mạch lạc.
Song chút kích thích này còn chưa đủ, khóe miệng Mạc Phỉ khẽ nhếch, ngẩng cao đầu, lộ ra vẻ khinh thường thật sâu, châm chọc hắn: “Lấy thủ đoạn của ngươi, không cần nói hai lời liền đem vật ngươi muốn lưu lại sao? Cần gì nói nhảm nhiều như vậy?”
Phan Đạt lập tức liền bối rối.
Mạc Phỉ nói đúng, hắn là quái nhân, bị truyền danh hiệu quỷ y, có thể làm người ta cải tử hồi sinh, cũng không phải cái loại hành y cứu thế. Hắn không có chỗ ở cố định, tự do không bị kìm hãm, thậm chí là vô pháp vô thiên, muốn làm cái gì liền làm cái đó. Điều kiện tiên quyết là, chỉ cần khiến cho hắn cảm thấy hứng thú. Nhưng là đối mặt Mạc Phỉ, hắn lần đầu tiên trở nên mềm yếu, trở nên tay chân luống cuống, đánh mất lý trí. Đúng như những lời kia, tựa như tâm tình của hắn, không bị khống chế địa biểu đạt ra.
Loại cảm giác này, chẳng lẽ chính là thích?
“Ngươi sẽ cứu.” Tim của hắn, theo thanh âm bình tĩnh của Mạc Phỉ trầm xuống một chút xíu, “Bởi vì ta bất quá chính là ỷ vào ngươi yêu thích ta thôi.”
Đúng vậy, thích. Phan Đạt lạnh lùng hít vào, hắn dám tin chắc, loại cảm giác tùy hứng làm bậy vẫn còn liều mạng nghĩ tới lưu lại ấn tượng tốt đẹp này, chính là thích.
Thì ra là thích một người, có thể làm người ta trở nên mềm yếu.
Phan Đạt lại nhìn nàng một hồi lâu, sanh sanh cười nói: “Là ngươi thắng.” Xoay người hất tay vào bên trong, cũng ý bảo bọn họ cùng vào.
Ban đêm không sao, chỉ còn lại ánh trăng. Nhưng trăng cũng dần dần chìm, rất nhanh liền nhập vào trong đám mây. Phan Đạt lẳng lặng đi trước, phía sau là Diệp Cẩn. Trầm mặc vô tận.
Mạc Phỉ cũng biến thành trầm mặc.
——————————–
Cùng Phan Đạt gặp mặt đã có ba lần, nhưng đây là lần đầu gần gũi quan sát phòng của hắn.
Cùng nhà của người bình thường bất đồng, khoảng trống lớn bên trong nhà chất đầy dược liệu tạp nham, bình sứ, trên đất cũng tán loạn không ít sách dược. Ngay cả trên giường cũng không thể may mắn thoát khỏi. Có thể nhìn ra được, Phan Đạt là thật tâm hướng y, tỉ mỉ đi sâu nghiên cứu.
Chẳng qua là phương pháp của hắn, tựa hồ không được đúng lắm.
Phan Đạt có lập quy củ “ba không cứu”. Trừ ngoài cửa có treo tấm bảng gỗ, trong phòng cũng không ghi thêm cái gì. Cái gọi là “ba không cứu” chính là, không phải là người chết nhanh không cứu, không phải là người cảm thấy hứng thú không cứu, không phải là tà ma ngoại đạo không cứu.
Lại miễn bàn vì sao phải lập, đầu tiên nó phù hợp với sự cổ quái của người được gọi là thần y quỷ y. Hoặc giả trong chốn giang hồ có vài người chính là vì muốn làm nổi bật bản thân mình, mới có thể đặc biệt định ra chút quy củ cổ quái.
Nói thật, Phan Đạt người này, vẫn là rất khiến cho Mạc Phỉ cảm thấy hứng thú. Ngoại trừ việc thích trêu chọc Diệp Cẩn, cùng Phan Đạt ở chung một chỗ, nàng cũng sẽ không tự giác liền biển đổi thành hồ ly giảo hoạt, muốn cùng hắn luận bàn nhiều thêm mấy câu. Hơn nữa sau khi nhìn thấy bộ dạng kinh ngạc của hắn, nàng càng thêm cảm thấy khoái ý.
Nhưng Phan Đạt không cho là như thế, kể từ sau khi ý thức được tâm tình ‘thích’, hắn liền dường như gặp phải oan gia. Không chỉ có động tác, ngay cả ánh mắt, cũng hết sức né tránh.
Thậm chí trong giọng nói còn tràn đầy khinh thường. Đoán chừng hắn chính là cái loại làm tình nhân cũng sẽ không hiểu được cái gì gọi là ôn nhu.
Điều này không khỏi làm Mạc Phỉ cảm thấy, tình cảm chính là cuộc đọ sức giữa tiểu hài tử với nhau, tùy hứng, hồ nháo đều là chuyện thường như cơm bữa, đã sớm không còn là đại từ dành riêng cho Tiêu Duyệt.
Bất quá nàng hầu hết sẽ không dụ dỗ trẻ con, ai kêu nàng giỏi châm chọc như vậy đây?
“Trốn cái gì, nam tử hán đại đậu hũ.”
Phan Đạt đang tìm thuốc. Sau khi nghe xong, bóp vỡ một cái bình thuốc nhỏ: “Ít lải nhải, cẩn thận ta làm cho ngươi câm luôn.”
“Sao, ngươi sẽ không làm như vậy.”
Gân xanh trên trán Phan Đạt đều nhảy loạn. Lại chuyển mặt nhìn vẻ mặt vô vị của nàng, dáng vẻ thoải mái tột cùng, tiếp tục yên lặng nắm quyền. Hảo, hắn nhịn.
“Nói chuyện đi. Ngươi còn thiếu ta câu trả lời.”
Phan Đạt nặng nề vặn lông mày, oán hận nói: “Đừng quấy rầy ta.”
“Ngươi lợi hại như vậy, hẳn là chuyện nhỏ.”
Phan Đạt rống lớn: “Ngươi đủ rồi!”
Mạc Phỉ thần sắc ấm ức: “Ta chờ ngươi tìm hết thuốc, hài tử đều muốn sinh ra rồi.”
Phan Đạt nhịn, bị kích thích như vậy, một tay liền từ trong đống tạp nham lấy ra giải dược cần thiết.
Mạc Phỉ vỗ tay, vẻ mặt tươi cười nhìn Diệp Cẩn. Lại thấy hắn đang cúi đầu nhìn chằm chằm vật gì đó, vẫn yên lặng không nói gì như cũ.
Nàng cũng không thể làm gì khác hơn là trầm mặc theo.
Không lâu lắm, Phan Đạt đổ ra viên dược hoàn, đưa cho Diệp Cẩn uống vào. Đồng thời trong miệng còn nói: “Coi như số ngươi gặp may, giải dược này ta còn giữ lại một chút.”
“Từ nay ta và ngươi đều sẽ không thiếu đối phương.”
Diệp Cẩn cũng không ngẩng đầu.
Mạc Phỉ lại nói: “Thì ra là ngươi là sợ tịch mịch mới làm như vậy.”
“Hừ,” Phan Đạt ngẩng cao mặt, “Ta chỉ muốn sống một mình là đủ rồi.”
Mạc Phỉ cười: “Ừ, cứu người còn tiếp tục hạ độc đối phương, bó buộc đối phương vĩnh viễn dây dưa với mình.”
“Ít tự coi mình thông minh.”
“Ngươi không phải cũng vậy sao?” Lại cười.
Phan Đạt lần nữa kinh ngạc, bỗng dưng hai mắt tỏa sáng, tựa hồ phát hiện điểm đột phá, đột nhiên kéo cánh tay trái Diệp Cẩn, mặt không biến sắc nói sang chuyện khác: “Ngươi vẫn là như cũ, bị thương nặng như vậy cũng không chịu nói một tiếng.”
Diệp cẩn bất động, mặc hắn đường đột vén ống tay áo lên.
Nhất thời, hơn mười vết sẹo dài hoàn toàn lộ ra trước mặt Mạc Phỉ. Nàng vô cùng giật mình, không khỏi hỏi: “Những vết thương này?”
“Chính hắn tạo.” Phan Đạt đại khái liếc nhìn, vì vậy phán định, “Lại thêm vết mới? Còn là vết thương dài nhất sâu nhất.”
Thông qua nhắc nhớ của hắn, Mạc Phỉ cũng rất mau nhìn thấy vết sẹo kia, xác thực sâu đậm thật dài, đỏ thẫm giống như hôm qua mới vừa tạo, ngay cả xương trắng đều có thể nhìn thấu.
Không chỉ có như thế, giữa vết sẹo kia còn khảm một viên toán bàn châu tử, nhớ mang máng tựa hồ là lúc giao thủ cùng Chung lão bản bị thương.
Vốn là vết thương dài chưa lành, bởi vì vết thương mà có dấu hiệu lây nhiễm. Huyết nhục xung quanh hạt châu cũng bắt đầu sinh mủ. Chút ít nước vàng cùng máu đã sớm dính lại cùng quần áo.
Nhưng thời điểm Phan Đạt vén ống tay áo hắn lên, hắn vẫn không nói tiếng nào. Rõ ràng hắn là rất đau.
Mạc Phỉ thấy thế không khỏi ngây người, vết thương bí mật này, nếu không phải bởi vì Phan Đạt chuyển đề, có lẽ nàng cả đời cũng sẽ không phát hiện. Tại sao một chút cũng không thể chiếu cố cảm thụ của người khác, vừa rồi suốt dọc đường đi đều chỉ lo tâm tình của mình.
Nàng giận, giận Diệp Cẩn trầm mặc, càng giận mình ngu xuẩn: “Tại sao không nói! Muốn cười liền cười, muốn khóc liền khóc, đau liền kêu đau, nam tử hán đại trượng phu, cũng không phải là cốt thép, hiếm khi làm đại đậu hũ một lần, sẽ không ai chê cười ngươi... Ngươi đã đủ mệt mỏi.”
Nhưng Diệp Cẩn còn chưa nói lời nào. Mạc Phỉ giận đến thanh âm cũng buồn bực, không muốn nói thêm rồi.
Hiếm thấy, Phan Đạt ở bên than nhẹ một tiếng.
Xử lý tốt vết thương, giải xong độc dược đã là chuyện thật lâu về sau.
Phan Đạt nói không có ý định tiễn đưa, đoạn nên đoạn sạch sẽ, chẳng qua là trước khi họ đi, hắn lại kéo Mạc Phỉ, kề vào tai thấp giọng nói mấy câu với nàng.
Đây hết thảy, hiển nhiên rơi vào trong mắt Diệp Cẩn.
Ra cửa, hắn không đi bên cạnh nữa, mà là yên lặng đi phía sau. Lần nữa trở về trầm mặc.
Mạc Phỉ đặc biệt tức giận: “Này, ngươi nói chuyện.”
Sau lưng tựa như chỗ không người, lặng yên không phát ra hơi thở đến khiến người chán ghét.
“Nói chuyện, cái gì cũng có thể. Nếu không ta thật coi là ngươi chết rồi.”
Vẫn không có hơi thở.
Mạc Phỉ giận đến dứt khoát quay đầu, lạnh lùng nhìn hắn: “Không câm thì phải hảo hảo hưởng thụ quyền lợi được nói chuyện.”
Diệp Cẩn ngẩn ra, nhếch miệng, nín hồi lâu mới lên tiếng: “Ngươi thích hắn?”
Hắc, rốt cuộc nói chuyện! Mạc Phỉ vui mừng cười một tiếng: “Ngươi nói là Phan Đạt? Ta nào có nhiều tinh lực đi thích như vậy a.”
Giương đầu tỉ mỉ nhìn hắn: “Ta nghĩ phải chờ ta giải quyết xong chuyện của bọn Chung lão bản mới có thể thực sự nhẹ nhõm.”
“Nhìn những thứ kia,” Diệp Cẩn rũ mắt xuống, tựa hồ là lấy dũng khí thật lớn, mới tiếp tục bổ sung, “Ngươi sẽ sợ ta sao?”
“Ta là giận ngươi.” Mạc Phỉ phỉ phui.
“Vậy ta có cơ hội?” Lòng hắn sinh hi vọng, yên lặng nhìn nàng.
Mạc Phỉ sửng sốt, không kịp gật đầu hay lắc đầu, liền bị Diệp Cẩn ôm, phủ lên môi một nụ hôn thật sâu.
Bên tai là thanh âm ôn nhu của hắn: “Ta chờ ngươi. Vô luận bao lâu.”