• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Tôi không muốn! Phương Cảnh Xán anh đừng làm bừa!"

Tô Tiểu Đường ra sức từ chối, vừa nói vừa nơm nớp lo sợ, liếc mắt quan sát Phương Cảnh Thâm đang nhàn nhã ngồi trên ghế, sợ bị anh phát hiện mơ tưởng của bản thân.

Ngay cả cách này cũng không được sao? Phương Cảnh Xán đành phải tiếp tục cố gắng: "Tôi sẽ dùng những bí mật nhỏ mà Phương Cảnh Thâm không muốn ai biết để trao đổi có được không, chuyện của anh ta tôi biết tất cả!"

"Không được, như vậy không tốt!" Tô Tiểu Đường sắp không chịu nổi.

Phương Cảnh Xán buồn bực không thôi, phải sửa lại mới được! Tên đáng ghét Phương Cảnh Thâm tôi lợi dụng anh chả được ích lợi gì!

Nhưng mà buồn bực xong lại vui vẻ, xem ra Tiểu Đường đã không còn si mê anh trai mình nữa rồi, nếu không sẽ không cưỡng lại được cám dỗ như vậy.

"Cái này không được cái kia cũng không được, Tiểu Đường cô hãy nói thật đi, có phải cô ghét tôi lắm không?" Phương Cảnh Xán bắt đầu giả vờ đáng thương.

Tô Tiểu Đường vội vàng xua tay, "Không có mà!"

"Vậy cô mời tôi đến nhà cô chơi đi ~" Phương Cảnh Xán bắt đầu bám lấy cô.

"Được được được! Cậu muốn đến thì cứ đến!" Rất sợ việc anh em họ lại xảy ra xô xát như lần trước, Tô Tiểu Đường đành phải chiều theo, sau đó nhanh chóng mang theo nam thần rời khỏi nơi ồn ào này.

Kế hoạch đeo bám thành công, cuối cùng Phương Cảnh Xán cũng hài lòng, "Đừng quên đó! Hôm nào tôi phải đến tìm cô mới được! Còn nữa, đừng bao giờ đồng ý với bất cứ yêu cầu nào của bà cố nhà tôi..."

***

Tô Tiểu Đường không thể nào ngờ được bà cố của Phương Cảnh Thâm thật sự muốn xung hỉ cho anh ấy, nhưng mọi chuyện lại ứng nghiệm lên người cô.

Nội tâm của cô rối bời, rất muốn tìm Phương Cảnh Thâm nói chuyện, hỏi ý kiến của anh, nhưng lại không dám hỏi, chuyện hoang đường như vậy còn phải hỏi sao? Nam thần nhất định sẽ không bao giờ đồng ý! Nếu như cô tự mình đi hỏi thì khác nào để lộ ra rằng bản thân cô đang rất chờ mong?

Đang vô cùng bối rối nên Tô Tiểu Đường cũng không biết nên nói gì.

Thật ra tính tình của cô bình thường cũng rất dễ dãi nhưng đối với mọi chuyện lại rất dứt khoát, chỉ là có liên quan đến người nào đó thì bản thân lại do dự không dám tự mình quyết định gì cả.

Vậy nên Tô Tiểu Đường không hỏi, Phương Cảnh Thâm cũng không có biểu hiện gì trong chuyện lần này, hai người lại xem như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Trước khi đi Phương Cảnh Xán còn hò hét nói hôm nào đó sẽ đến nhà cô chơi, thế nhưng Tô Tiểu Đường không ngờ hôm nào đó lại đến nhanh như vậy, sáng hôm sau cô mới vừa rời giường chuẩn bị đi chạy bộ thì cậu ta đã xuất hiện.

Tô Tiểu Đường nhìn thấy Phương Cảnh Xán mới sáng sớm đã đứng ngay trước cửa nhà mình, vận một bộ quần áo màu vàng óng ánh mà ngây ngẩn cả người, "Ơ, Phương tiên sinh? Sao cậu lại đến đây?Phương Cảnh Thâm xảy ra chuyện gì sao?"

Vẻ mặt rạng ngời như ánh mặt trời rạng rỡ của Phương Cảnh Xán thoáng chốc tan biến như mây khói, biểu hiện trên mặt dường như rất đau lòng, "Tiểu Đường, không phải cô đã đồng ý mời tôi đến nhà cô chơi sao, lại còn gọi tôi là Phương tiên sinh nữa!"

"À... Xin lỗi, tôi không kịp phản ứng, khụ, cậu đến sớm thật đó!"

Phương Cảnh Xán nhìn quần áo trên người cô đầu mày chau lại, "Cô muốn ra ngoài chạy bộ sao?"

Tô Tiểu Đường gật đầu, "Đúng vậy, sáng nào tôi cũng ra ngoài chạy bộ."

Sắc mặt của Phương Cảnh Xán lại u ám thêm vài phần, "Thời tiết bên ngoài lạnh như vậy, sáng sớm chạy bộ giống như cực hình!"

"Không sao, tôi béo quá mà, phải vận động nhiều một chút ~" Tô Tiểu Đường không để tâm nói thẳng.

Phương Cảnh Xán lập tức phản bác: "Cô không hề béo chút nào!"

"À..." Tuy rằng những lời này là cô vẫn luôn ao ước được nghe, nhưng Tô Tiểu Đường vẫn rất muốn hỏi: Mắt anh có vấn đề sao?

Đang nghĩ phải nói gì tiếp theo, ống quần giật giật, là Phương Cảnh Thâm đang bị bỏ rơi ngồi xổm dưới đất sốt ruột dùng chân cào mấy cái.

"À, thế này đi!" Tô Tiểu Đường vội vàng nói, sau đó nhìn về phía Phương Cảnh Xán, "Tôi muốn đi chạy bộ, cậu..."

Phương Cảnh Xán cân nhắc sau đó mở miệng nói: "Tôi cùng chạy với cô!"

Tô Tiểu Đường suy nghĩ một chút, người đến nhà chơi cô không thể mất lịch sự bảo cậu ta về được, theo phép lịch sự thì đáng nhẽ ra hôm nay cô phải nghỉ chạy một buổi ở nhà tiếp cậu ấy, nhưng khi nhìn hành động này của Phương Cảnh Thâm tất nhiên là phải tiếp tục chạy, vậy nên chỉ có thể làm vậy, nhưng cô vẫn lo Phương Cảnh Thâm không được vui, dù sao hôm qua cậu nhóc này đã làm chuyện không phải với anh trai mình, Tô Tiểu Đường thật sự rất lo lắng khi để hai người này ở cùng nhau.

Cho nên Tô Tiểu Đường vẫn quyết định nghe theo Phương Cảnh Thâm

"Cậu có muốn chạy chung với tôi không?" Tô Tiểu Đường vừa thử dò hỏi, vừa sờ đầu Phương Cảnh Thâm, tay liên tục vuốt ve, trong đầu lại xuất hiện một dấu hỏi, nhìn qua có vẻ như đang hỏi Phương Cảnh Xán, nhưng thật ra là đang trưng cầu ý kiến của Phương Cảnh Thâm.

Phương Cảnh Xán cho là cô nghi ngờ năng lực của mình, vội vàng xoa bóp cánh tay trả lời: "Cô đừng xem bộ dáng tôi thế này, ngày thường tôi cũng rất hay vẫn động! Thân thể rất tốt!"

Bộ dạng giống như hận không thể tự cởi quần áo mình ra để chứng minh cho cô thấy, lúc này, Phương Cảnh Thâm "Gâu" một tiếng, Phương Cảnh Xán lập tức vui ra mặt, tự luyến* nói: "Nhìn xem, Thịt Viên cũng đồng ý với lời nói của tôi!"

* Bản thân tự khen, tự yêu mình


Phương Cảnh Thâm đâu phải tự nhiên "Gâu" cho cậu ta nghe, bên này Tô Tiểu Đường thấy cuối cùng Phương Cảnh Thâm cũng đồng ý "Gâu" một tiếng, lập tức nói, "Vậy được rồi!"

***

Tô Tiểu Đường ngốc nghếch nhanh chóng phát hiện ra quyết định này sai lầm đến độ nào.

Cô là một cô gái bình thường, dáng người lại mập mạp như vậy, bên cạnh lại có thêm một anh chàng đẹp trai dát vàng lóng lánh như thế, lại còn quay sang nhìn cô cười tươi như hoa, thân thiết vô cùng... Cảnh này thật sự quá dễ làm người khác chú ý!

Nhưng đây đều là quyết định do nam thần đưa ra, Tô Tiểu Đường hoàn toàn không dám mơ tưởng gì, chỉ có thể kiên trì tiếp tục chạy.

Vì thế, sáng hôm nay người nào bắt chuyện với cô gần như ai cũng hỏi một câu "Vị này chính là?" ."Một người bạn" "Chỉ là bạn bình thường" "Thật sự chỉ là bạn thôi" ... Tô Tiểu Đường trả lời đến mức miệng cũng thấy mỏi.

Tuy rằng Tô Tiểu Đường nói chỉ là bạn, nhưng thái độ vô cùng thân thiết của Phương Cảnh Xán người tinh mắt đều phát hiện ra có vấn đề, cho nên mọi người đều cảm thán~.

"Thật ngưỡng mộ, lại có động lực rồi! Tôi quyết định rồi, ngày mai sẽ đi bày tỏ cùng nam thần!"

"Tiểu Đường cố gắng lên nhé! Tôi sẽ ủng hộ cô! Cô đúng là ngọn đèn soi đường cho những người mập mạp như chúng tôi!"

"Mẹ kiếp kẻ nào xuống tay nhanh vậy? Tôi còn đang định nếu em gầy đi một tí tôi sẽ theo đuổi em!"

Tô Tiểu Đường nhận được thật nhiều lời ngưỡng mộ, đương nhiên, cũng có người ganh tị vì “một đóa hoa tươi lại cắm trên người một cô gái béo phì”, thật là cải trắng đều bị heo ăn hết mà...

Tô Tiểu Đường nghe xong lập tức chết lặng, tùy bọn họ muốn nói gì thì nói, dù sao mọi chuyện khó nghe cô đều nghe qua cả rồi, loại chuyện này chẳng thể gây thương tổn gì cho cô.

"Tiểu Đường, tôi biết có một nhà hàng Pháp mới mở, đầu bếp cực kỳ nổi tiếng, lần trước tôi đi ăn thử, món ăn thật sự rất ngon, đến mức suýt nữa thì nuốt luôn cả lưỡi, lần tới tôi dẫn cô đi ăn nhé, cô nhất định sẽ thích!"

"Tiểu Đường Tiểu Đường, lần trước bạn của tôi mang cho tôi một ít kẹo nhập khẩu, nói là rất ngon, hôm nay quên mang theo, lần tới tôi mang cho cô nhé!"

"À được rồi, tôi cũng có một người bạn mở một hãng chocolate, tôi dẫn cô đi tham quan có được không?"

...

Tuy rằng trên đường đi chuyện Tô Tiểu Đường lo lắng không có xảy ra, hai người bọn họ rất khó mới có được sự yên bình thế này, chỉ là Phương Cảnh Xán vẫn cứ điên cuồng thao thao bất tuyệt với đề tài của mình, Tô Tiểu Đường quả thực khổ không tả được.

Nhưng cái cậu Phương Cảnh Xán này, tuy rằng lúc nào cũng tỏ ra thân thiết, đôi lúc quá nhiệt tình ..., nhưng lại làm cho người khác cảm thấy rất chân thành, quan trọng nhất là, cậu ấy là em trai của Phương Cảnh Thâm, thích một người sẽ yêu mến cả những người bên cạnh họ... Dĩ nhiên cô có muốn ghét cũng không ghét được.

Phương Cảnh Xán nói xong lời cuối cùng lại nói đến vấn đề cậu ta quan tâm nhất, "Xung hỉ gì đó thật sự không khoa học chút nào, cho nên cô đừng bao giờ nhẹ dạ mà đồng ý yêu cầu của bà cố, có biết không?"

"Yên tâm, tôi sẽ không làm vậy." Tô Tiểu Đường cười cười trả lời.

Cô nghĩ kỹ thật ra không cần thiết phải quá để tâm đến vấn đề này, cho dù bà cố của Phương Cảnh Thâm vì quá tuyệt vọng nên chuyện gì cũng dám thử, nhưng còn những người khác trong Phương gia lẽ nào có thể tùy ý để bà làm loạn như vậy, hơn nữa chuyện nam thần không đồng ý có đánh chết cô cũng không dám làm.

Phương Cảnh Thâm đứng bên cạnh lúc nghe được lời nói của Tô Tiểu Đường không khỏi ngẩng đầu liếc mắt nhìn cô.

"À, còn một chuyện nữa..." Phương Cảnh Xán đột nhiên trở nên có chút thiếu tự nhiên, dè dặt mở miệng nói, "Tiểu Đường, cô nghĩ..."

"Chuyện gì?" Tô Tiểu Đường hỏi.

Phương Cảnh Xán bên này đang muốn nói, điện thoại di động chợt vang lên, đành phải nghe điện thoại trước.

Phương Cảnh Xán vừa nói đến chuyện công việc vẻ mặt lập tức thay đổi, Tô Tiểu Đường vẫn luôn nghi ngờ tính tình Phương Cảnh Xán như vậy làm sao có thể quản lý được cả công ty quy mô lớn đến thế, lúc này mới phát hiện lúc cậu ta bình thường rất dễ dọa người!

Người của Phương gia quả nhiên đều không bình thường.

Mặt khác Phương Cảnh Xán quả thực giống như lời cậu ta nói được rèn giũa rất tốt, vừa nghe điện thoại vừa chạy bộ nhưng giọng nói hoàn toàn không có gì khác thường.

"Mọi chuyện giải quyết thế nào rồi? Vậy là tốt rồi. Nói nhảm, đương nhiên là phải nhanh lên! Không được, vậy thì cậu tự mình đi làm, phải chắc chắn là bác sĩ Steve Smith, đừng dùng thực tập sinh hay trợ lý bác sĩ nào đó lừa dối tôi nữa! Chuyện này cậu không cần phải xen vào, chuyên tâm làm tốt chuyện này là được, còn nữa bệnh viện bên đó..."

Phương Cảnh Xán chắc chắn đang nói đến chuyện của Phương Cảnh Thâm, Tô Tiểu Đường đứng bên cạnh nghe thôi cũng thấy rất cảm động, lần say rượu đó cô chỉ biết người em trai này bề ngoài đối với Phương Cảnh Thâm có vẻ không được hòa thuận cho lắm, thật ra thì rất quan tâm đến người anh trai này.

Lúc Phương Cảnh Xán nói điện thoại xong tiếp tục hi hi ha ha bắt chuyện với Tô Tiểu Đường, hai người trò chuyện cũng rất hòa hợp, Phương Cảnh Xán để bản thân bình thường trở lại rồi tiếp tục nói chuyện kia, Tô Tiểu Đường lại gặp mấy cậu lính như mọi hôm.

Lúc đội hình đang nghiêm túc chăm chỉ chạy bộ vừa gặp được Tô Tiểu Đường và Phương Cảnh Xán cả đội vừa chạy vừa quay sang nhìn chằm chằm vào hai người họ, mọi người đã chạy xa, đầu vẫn còn ngoảnh lại, sau cùng một đám người đồng loạt quay đầu đưa ánh mắt lên người đội trưởng nhà mình, trong ánh mắt còn để lộ một tia đồng cảm.

Trang Nghị tất nhiên cũng nhìn thấy, vốn không nghĩ gì, nhưng lại bị ánh mắt của đám người kia kỳ kỳ quái quái trêu chọc đến phát bực, đôi mắt sắc bén như sát thủ quét qua người bọn họ ý muốn cảnh cáo.

Cả đội hình lúc này mới nơm nớp lo sợ thu hồi ánh mắt, tuy rằng ngoài miệng không dám nói, nhưng trong lòng vẫn cảm thán: Ôi giời thẹn quá hóa giận, thẹn quá hóa giận đây mà...

Phương Cảnh Xán dường như phát hiện bầu không khí có chút bất thường, quay đầu dùng ánh mắt dò xét lướt qua người Trang Nghị, xem ra chuyện khó giải quyết không chỉ có một!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK