Xem ra Phương Cảnh Thâm rất tức giận, giãy dụa còn muốn tiếp tục nhào đầu về phía bên kia, cuối cùng làm cho cả khuôn mặt của Phương Cảnh Xán đều dính chặt lên kính xe, tỏ vẻ đáng thương nhìn cô tố cáo: “Tiểu Đường, không phải cô nói nó rất ngoan sao?”.
Tô Tiểu Đường giải thích một cách khó khăn: “Nó…Có thể nó chỉ muốn chơi đùa cùng anh…”.
“Đùa với tôi? Cô xem dáng vẻ của nó như vậy giống như muốn chơi với tôi lắm sao?” Phương Cảnh Xán trong lúc vô ý nhìn vào hai mắt cún sâu thẳm của Phương Cảnh Thâm, thân thể không thể tự chủ mà rùng mình một cái, vẻ mặt hoảng sợ, nói: “Tiểu… Tiểu Đường, sao tôi lại cảm thấy trong mắt của Thịt Viên có sát khí?”.
“Sao thế được, anh nhìn lầm rồi… A, ha ha…” Tô Tiểu Đường cười tới mức khuôn mặt cũng muốn cứng, vừa gắng sức che giấu, vừa vội vàng vuốt lông giúp Phương Cảnh Thâm bớt giận, bắt đầu từ nhúm lông xù trên đầu anh, dùng lực nhẹ nhàng cùng tốc độ chậm rãi vuốt ve đến sau lưng, lặp lại nhiều lần như thế..
Bình thường chiêu này rất có tác dụng với Thịt Viên, nhưng Phương Cảnh Thâm thì không biết được…
Quá tốt rồi, Phương Cảnh Thâm chỉ gầm nhẹ, rồi lập tức bình tĩnh trở lại, cơ thể của anh vẫn bị Tô Tiểu Đường ôm chặt vào ngực, lạnh lùng liếc Phương Cảnh Xán một cái, xếp hai chân trước lại thuận thế nằm xuống đùi Tiểu Đường, tiếp đó thong thả ung dung mà gục đầu xuống, hơi khép mí mắt, nhắm mắt làm ngơ bày ra dáng vẻ ‘mày tốt nhất đừng có chọc anh’.
“Tôi… Hay là tôi ngồi ở phía sau nhé.” Tuy Thịt Viên đã bình thường trở lại, nhưng Phương Cảnh Xán vẫn rất lo lắng, nhanh chóng xuống xe trốn ra phía sau.
Vẻ mặt Tô Tiểu Đường không yên: “Thật sự rất xin lỗi, tôi đưa anh đến bệnh viện để tiêm nhé”.
Giọng nói của Phương Cảnh Xán trở nên căng thẳng: “Tiêm?”.
“Đúng vậy, phải nhanh chóng tiêm vắc xin phòng bệnh dại mới được” Tô Tiểu Đường vừa nói vừa quay đầu xe lái về phía bệnh viện.
“Phiền phức quá vậy? Không phải chỉ bị cắn một cái thôi sao, khi về tôi tự loại bỏ chất độc là được rồi!” Phương Cảnh Xán lẩm bẩm.
“Sao thế được, tuy Thịt Viên đã tiêm vắc xin phòng bệnh, nhưng mà không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất, ngộ nhỡ xảy ra chuyện thì sao đây, vẫn nên đi tiêm sẽ thấy an toàn hơn” Thái độ của Tô Tiểu Đường rất kiên quyết.
“À…vậy, vậy được rồi, cần tiêm mấy mũi” Phương Cảnh Xán có chút hồi hộp hỏi…
“Hình như là năm mũi, trong vòng một tháng căn cứ theo thời gian quy định về số lần tiêm, hơn nữa trong thời gian này phải cữ ăn, hình như tôi nhớ là không thể ăn thức ăn chua cay kích thích, không thể hút thuốc uống rượu, không thể vận động kịch liệt, cụ thể chúng ta phải hỏi bác sĩ những điểm cần chú ý mới được…”.
“…” Phương Cảnh Xán nghe xong mặt vàng như đất, giãy dụa như sắp chết, nói: “Tôi chỉ bị chó cắn một cái thôi mà, hơn nữa vết thương cũng không sâu…”.
“Anh nghĩ chó cắn là chuyện nhỏ à? Bệnh dại không phải là trò đùa, tuy xác suất nhiễm bệnh rất nhỏ, nhưng ngộ nhỡ “dính chưởng”, tử vong gần như là 100%”.
Cũng không thể trách Tô Tiểu Đường khẩn trương, đã có một Phương Cảnh Thâm nằm trong bệnh viện, cô không thể để cho Phương Cảnh Xán lại xảy ra chuyện gì nữa.
Trong lúc hai người nói chuyện, Phương Cảnh Thâm nằm sấp trên đùi Tô Tiểu Đường thoáng hé nửa con mắt, liếc em trai mình qua kính chiếu hậu, sau khi trông thấy dáng vẻ thống khổ của cậu ta, cảm thấy hài lòng tiếp tục nhắm mắt lại nghỉ ngơi…
Tô Tiểu Đường rất phát hiện tâm tình của Phương Cảnh Thâm có chuyển biến tốt, vì thế dừng lại động tác vuốt lông như có như không cho anh, dây thần kinh bị kéo căng cuối cùng cũng được thả lỏng…
Ai, thật sự là một ngày nhốn nháo…
Đưa Phương Cảnh Xán đi tiêm xong về đến nhà cũng đã hơn mười giờ tối.
Phương Cảnh Thâm vừa vào cửa, chuyện đầu tiên anh ta làm chính là vọt ngay vào toilet, Tô Tiểu Đường nghĩ anh muốn đi WC, nhưng lại thấy anh dùng chân mở vòi nước ra… Súc miệng.
Haiz… Hai anh em nhà này rốt cuộc là chán ghét nhau tới mức nào đây!
Đợi đến lúc Phương Cảnh Thâm súc miệng xong đi ra, Tô Tiểu Đường lập tức mang IPAD đưa cho anh, cô tin lúc này anh nhất định sẽ “Có chuyện muốn nói”.
Câu đầu tiên mà Phương Cảnh Thâm nói chính là ----- [Chuyện của tôi, không được nói nửa chữ với nó].
Tô Tiểu Đường dĩ nhiên biết anh đang nói chuyện gì, lập tức gật đầu : “À, tôi biết rồi”.
[Bất kỳ người nào cũng không được nói].
“Ừ, không nói”.
Con trỏ trên màn hình nhấp nháy trong chốc lát, Phương Cảnh Thâm lại gõ ra một câu : [Sau này cách xa nó một chút].
Tô Tiểu Đường tiếp tục ngoan ngoãn gật đầu.
Thấy cô nhất mực đồng ý, rốt cuộc vào lúc này Phương Cảnh Thâm mới hết giận [Trong khoảng thời gian này tạm thời nhờ cô vậy].
Tô Tiểu Đường có cảm giác đó là nhiệm vụ của cô, giống như “Du nhiên như sinh”*: “Nếu anh cần gì, cứ việc nói với tôi”.
*Ý là từ nội tâm tự nhiên mà phát sinh (tư tưởng tình cảm nào đó). Du nhiên: tự nhiên mà như thế.
[Cảm ơn].
“Không cần khách sáo, đây là những chuyện mà tôi phải làm…” Tô Tiểu Đường do dự một lúc, cẩn thận hỏi: “Việc đó, anh còn giận em trai của anh không?”.
[Không có].
Đêm nay Phương Cảnh Thâm rất tức giận, không chỉ vì Phương Cảnh Xán, hơn thế nữa là bởi vì chính mình lại không nhịn được, cứ giống như một con cún làm ra loại chuyện cắn người hoang đường lại còn rất kinh khủng này.
Nhưng mà, tức giận cùng hoảng sợ qua đi lại cảm thấy… Rất thích.
Hơn nữa, anh biết rõ Phương Cảnh Xán sợ chuyện tiêm chích đến mức nào…
Tuy không thể nói chuyện quả thực rất nghẹn, chẳng qua cảm giác thỉnh thoảng sử dụng vũ lực cũng không tệ, cắn một cái, cả thể xác và tinh thần đều rất dễ chịu, vừa đơn giản vừa dứt khoát, hiệu quả hả giận lại rất cao…
Quan trọng là, chỉ có cún mới có thể cắn người, chứ người không thể cắn lại cún. (Good).
***
Chẳng mấy chốc một tuần đã trôi qua, Phương Cảnh Thâm vẫn là một con cún…
Dưới sự giúp đỡ của Phương Cảnh Xán, mỗi ngày vào thời gian cố định Tô Tiểu Đường đều có thể mang theo Phương Cảnh Thâm đi thăm bệnh một lần, nhưng mỗi lần đều thất bại mà ra về. Vì thế mấy ngày nay cô đều thức trắng đêm để tìm cách có thể làm cho Phương Cảnh Thâm khôi phục lại bình thường. Những ví dụ tìm được ở trên mạng Internet về người hoán đổi linh hồn giữa người với người thì không ít, nhưng người với cún lại rất ít, hơn nữa tất cả những câu chuyện trên mạng đều do một nhóm người hư cấu, vốn dĩ không phải tin tức hữa ích. Sau đó cô lại tìm đến chỗ của đạo sĩ, hòa thượng, mục sư để xin chỉ bảo, nhưng chỉ nhận được câu trả lời rất trừu tượng, đa dạng, ngay cả một cách để giải quyết vấn đề cũng không có. Tiếp đó, cô chạy đến một số tỉnh, thị trấn còn có vài thôn làng xa xôi tìm người gọi là thế ngoại cao nhân, cuối cùng đều là lừa tiền. Mà các bác sĩ trái lại trả lời rất nhất trí, đều đề nghị cô đi đến khoa thần kinh…
Nếu tiếp tục như vậy, cô cho rằng mình quả thực cũng cần phải đến khoa thần kinh.
“Í… người đàn ông và người phụ nữ hôn môi, sau đó linh hồn của bọn họ lập tức hoán đổi trở lại…. A! Phương pháp này…” Tô Tiểu Đường nhận được sự gợi ý từ trong một cuốn tiểu thuyết, hưng phấn mà bẻ tay… Đang chuẩn bị nói cho Phương Cảnh Thâm, lại trông thấy ánh mắt sắc nhọn lạnh thấu xương của anh, vì thế trong nháy mắt liền ngậm miệng..
Chẳng lẽ muốn Phương Cảnh Thâm đi hôn một con cún? Cô đúng là điên rồi…
[Nếu không bệnh thì cần gì chạy loạn tìm thầy, cứ thuận theo tự nhiên đi] Phương Cảnh Thâm nói.
Tô Tiểu Đường cúi đầu, đúng vậy, anh chính là bác sĩ, hơn nữa là chuyên gia về phương diện này, chuyện mà ngay cả anh cũng không thể giải thích, cô đâu cần phải giống như con ruồi không đầu mà tìm lung tung, vội vàng thì làm sao có thể giúp được! Thế nhưng, chỉ chờ đợi như thế này mà không làm gì cả, cô làm không được…
[Cô tiếp tục mở cửa hàng của cô đi] Phương Cảnh Thâm lại nói thêm.
Vẻ mặt Tô Tiểu Đường rầu rĩ, vẫn không nói, bây giờ cô làm sao có tâm trạng để mở cửa hàng chứ.
Phương Cảnh Thâm nhìn thấy mấy ngày nay cô vì chuyện của mình bận bịu tới mức tinh thần và sức lực đều kiệt quệ, nói không có cảm giác cũng là nói dối.
Nhìn cô vì mình mà bôn ba đi đi về về, chăm sóc mình từng li từng tí, anh phát hiện cuộc sống làm cún dường như cũng không kinh khủng và khó khăn như anh vẫn nghĩ.
Anh nhớ lại lúc trước khi nghe câu thú nhận của cô thì thấy rất quái đản và buồn cười : “Cho dù anh biến thành một con cún tôi cũng thích anh như thế”.
Xem ra bây giờ, những lời này không buồn cười chút nào.
[Mặc kệ phát sinh chuyện gì, cuộc sống vẫn phải tiếp tục. Hơn nữa, ngộ nhỡ cả đời tôi đều như vậy, cô định để cho tôi ở một căn nhà bé tẹo như vậy à?] Phương Cảnh Thâm nói.
Cả đời đều như vậy? Ở chỗ này?
Nghe lời này trong lòng Tô Tiểu Đường đầu tiên là khó chịu, sau đó là kích động, cuối cùng lại trở thành thất vọng, ngập ngừng yếu ớt nói: “Vạn nhất anh cả đời đều như vậy, anh cũng không thể ở chỗ của tôi mãi…”.
Phương Cảnh Thâm giương mắt nhìn cô: [Cô muốn vứt bỏ tôi?].
Tô Tiểu Đường hoảng sợ trừng lớn hai mắt, vội vàng giải thích không ngừng: “Sao có thể! Ý của tôi là, cho dù thân thể của anh là Thịt Viên, nhưng linh hồn của anh dù sao vẫn là Phương Cảnh Thâm, nếu vẫn không thể hồi phục, anh không trở về nhà sao?”.
[Về nhà?] Phương Cảnh Thâm trầm mặc một lúc [Tôi thà rằng bọn họ vẫn xem tôi như người sống đời sống thực vật].
Tâm trạng của Tô Tiểu Đường rất nặng nề, bóp chặt nắm tay, nửa ngày không nói gì, cuối cùng nhìn anh với ánh mắt kiên quyết: “Tôi biết rồi, anh yên tâm đi, tôi tuyệt đối sẽ không vứt bỏ anh, tôi sẽ chịu trách nhiệm với anh, tôi sẽ cố gắng làm việc để cho anh một cuộc sống tốt nhất”.
Nhìn thấy Tô Tiểu Đường giống như vợ mình hứa hẹn đủ thứ, Phương Cảnh Thâm im lặng, quên đi, mặc kệ như thế nào, mục đích của anh cũng đã đạt được, cô có thể khôi phục lại cuộc sống bình thường là tốt rồi. Nói cho cùng thì chuyện này vốn dĩ cô có thể hoàn toàn bỏ mặc, không lý gì vì một chuyện ngoài ý muốn mà làm cho cuộc sống của cô trở nên tồi tệ.
Sau khi được khích lệ, Tô Tiểu Đường lập tức sửa bảng thông báo buôn bán lại bình thường. Lúc này, lỗ tai của Phương Cảnh Thâm đột nhiên run run lên, dường như anh nghe thấy tiếng bước chân xa lạ đang tới gần đây, sau khi biến thành cún thính giác của anh nhạy bén hơn rất nhiều.
Quả nhiên, chỉ một lúc sau bên ngoài liền vang lên tiếng đập cửa đùng đùng…
Phương Cảnh Thâm thấy Tô Tiểu Đường đang bận bịu, liền đi đến dùng chân mở cửa.
“Tiểu…” Người đàn ông ở ngoài cửa vì không nhìn thấy người cho nên lời nói trong miệng chỉ nói được một nửa, sau đó, ánh mắt của anh ta di chuyển từ trên xuống dưới, lúc nhìn thấy người đến mở cửa cho anh ta là...một con cún, nét mặt cứng đờ, sau đó đưa mắt vào trong phòng kêu một tiếng: “Tiểu Đường, Tiểu Đường, em có ở nhà không…”.
Tô Tiểu Đường nghe thấy có tiếng gọi từ bên ngoài truyền vào, ngón tay đánh bàn phím ngừng lại. Bình thường rất ít người đến nhà tìm cô, ngoại trừ nhân viên chuyển phát nhanh thì chính là Lý Nhiên Nhiên, nhưng sao cô lại nghe được thanh âm giống của người kia?
Mang một bụng nghi ngờ đi ra ngoài, vừa nhìn thấy không ngờ lại là anh ta…
“Tống Minh Huy?”.