Trên bến tàu, bầu trời xanh biếc, những cánh buồm trắng
Tôn Khỉ ngồi du thuyền riêng đến bến tàu đón Vinh Tranh.
Kính râm, áo sơ mi hoa, quần lửng, dép lào, muốn bao nhiêu mùa hè liền có bấy nhiêu.
Nhìn thấy Mulsanne quen thuộc.
Tôn Khỉ tháo kính râm xuống, tùy ý cài vào áo sơ mi
"Đại Vinh—-"
Vừa nhìn thấy Vinh Nhung đồng thời bước xuống từ ghế cạnh tại xế, nụ cười trên mặt trong nháy mắt biến mất sạch sẽ.
Tôn Khỉ lạnh mặt, không vui hỏi Vinh Tranh: "Cậu mang quỷ đáng ghét này đến làm gì?"
Vinh Nhung chủ động tiến lên chào hỏi, "Chào anh Khỉ."
Tôn Khỉ cười lạnh một tiếng, "Không dám."
Vinh Tranh cảnh cáo liếc hắn một cái
Nhung Nhung là em trai anh.
Tôn Khỉ không nói một lời xoay người đi.
Chưa đi được mấy bước, giọng không kiên nhẫn nói với hai anh em phía sau, "Đi theo."
Vinh Tranh từ cốp xe phía sau lấy quà cáp theo.
"Anh, tới đây."
Vinh Nhung đi qua.
Dựa theo tưởng tưởng của Vinh Nhung, cậu có thể cầm một chiếc trên tay mà không chịu chút áp lực nào.
Tuy nhiên, cậu quên mất rằng cậu không phải là người quen làm đủ mọi công việc tầm thường, nặng nhọc, thậm chí còn phải xách một bao xi măng lớn của kiếp trước. Cậu hiện có một cơ thể lười biếng đến mức không thể đến phòng tập thể dục, vào những ngày không có lớp học, cậu ngủ đến nửa đêm mỗi ngày.
Có sức lực mới là lạ.
Ngày đó sau khi quay về từ Lâm Phong Hạng, cánh tay của cậu đau nhức gần một tuần lễ.
Hai ngày nay mới đỡ hơn một chút.
Cậu đặt tay lên vali, thử nhấc một cái nhưng vali chỉ giật giật.
Đúng vậy, chỉ giật giật
Căn bản không nhấc lên được!
Tôn Khỉ một chút cũng không chừa cho mặt mũi mà cười ra tiếng, trên mặt là nụ cười trào phúng
Vinh Tranh đưa tay tới, "Để anh"
Một tay xách vali của cậu xuống, tay khác cũng cầm nốt mấy chiếc vali và hai chiếc túi du lịch
Vinh Tranh để cho Vinh Nhung đẩy một rương hành lý.
Còn vali của anh và túi du lịch của hai người thì anh tự cầm.
Tôn Khỉ nhìn thoáng qua, tay nhét vào túi, không có ý định tiến lên giúp đỡ.
Người ta đau lòng em trai, hắn cần gì phải lo chuyện bao đồng
Lên du thuyền.
Tôn Khỉ rót cho hắn và Vinh Tranh mỗi người một ly champage, đến Vinh Nhung chỉ có một cái ly rỗng.
Vinh Tranh: "Không thấy ấu trĩ à?"
Tôn Khỉ nhe răng: "Không."
Vinh Tranh lười để ý hắn, anh ngồi cạnh Vinh Nhung: "Muốn uống gì?"
Không biết vì sao sau khi lên thuyền, cổ vẫn luôn hơi ngứa.
Vinh Nhung cào cổ mấy cái: "Nước suối là được. Cảm ơn anh hai."
"Nước suối là được rồi. Cảm ơn anh hai..."
Tôn Khỉ quái dị mà nhại lại Vinh Nhung, rồi lại đổi về giọng điệu của chính mình: "Không có tay chân à? Không biết tự lấy?"
Vinh Tranh lấy từ trong tủ lạnh ra hai chai nước suối lạnh, liếc mắt cảnh cáo bạn tốt một cái: "Tôn Khỉ."
Tôn Khỉ ung dung thong thả nhấp một ngụm champage, "Làm sao? Ngứa mắt em trai cậu cũng không được?"
Vinh Tranh lạnh lùng nói: "Lái thuyền của cậu trở về đi"
Tôn Khỉ ý thức được, Vinh Tranh đây là thật sự tức giận.
Mẹ nó!
Hắn quen biết Đại Vinh bao nhiêu năm cũng chưa từng thấy anh tức giận.
Hiện lại vì một Vinh Nhung lại tức giận với hắn!
"Được đó! Quả nhiên là có em trai ruột có khác!"
Tính khí của Tôn Khỉ cũng nổi lên, "Cạch" một tiếng đặt ly rượu trên tay xuống, đứng dậy phân phó người của hắn lái du thuyền về bến tàu.
Da thịt trên cổ bị phơi nắng qua có hơi ngứa, còn có chút hơi đau.
Vinh Nhung nhịn xuống cái loại cảm giác vừa đau vừa ngứa này, không biết sao lại cảm thấy tình cảnh trước mắt này khá buồn cười, "Nếu hiện tại em nói, anh Khỉ, anh hai đừng cãi nhau. Hai người đừng lại vì em mà cãi nhau, có phải không thích hợp lắm hay không?
Vinh Tranh giữa mày hơi nhíu, không hiểu những lời này của Vinh Nhung có vấn đề gì
Tôn Khỉ là một thanh niên 5G, lập tức liền nghe hiểu,"Cậu mẹ nó......"
Vị "trà" nồng nặc!
Trên bàn có cái ly không.
Vinh Nhung cười.
Cậu cầm ly rượu trên bàn lên, ánh mắt Tôn Khỉ kinh ngạc soi mói cậu, đầu tiên thấy cậu rót ly rượu đã vơi đi một nửa kia của hắn rồi sau đó lại tự rót cho mình.
"Gần đây tửu lượng của em đã giảm rồi, vốn là không có ý định uống. Suy nghĩ một chút lại nghĩ muốn nhận lỗi với anh thì phải lấy ra một chút thành ý mới đúng. Khỉ ca anh nói có đúng không? Chuyện sinh nhật của anh hai ngày hôm đó là em không đúng, em bồi tội với anh Khỉ, hy vọng anh thứ lỗi có thể bỏ qua cho em một lần. Anh không tha thứ cũng không sao, tóm lại, chuyện ngày đó là em làm sai. trong, muốn chân thành nói với anh một tiếng xin lỗi. Còn nữa, chuyện hôm nay, cũng mong anh đừng trách anh hai. Là do em nghe nói anh đến đảo nghỉ phép, lì lợm la liếm quấn lấy anh hai một hai phải tới, anh hai cũng không có cách nào. Em uống trước, anh Khỉ tùy ý!"
Nói xong, ngửa đầu uống cạn ly rượu kia.
Cái này, Tôn Khỉ là thật sự kinh ngạc.
Đây là nhóc thúi vẫn luôn không coi ai ra gì trong ấn tượng của hắn sao?
Champagne là Tôn Khỉ vừa mới lấy ra từ tủ lạnh.
Uống một hớp vào, lạnh lẽo cùng men rượu xông thẳng cổ họng.
"Khụ khụ khụ!!!"
Bị rượu làm sặc, Vinh Nhung ho khan kịch liệt.
Vinh Tranh lấy ly rượu trong tay cậu đi, thấp giọng trách mắng: "Tự biết không thể uống còn cậy mạnh cái gì?"
Vinh Nhung khó chịu ho khan, khóe môi vẫn là ngậm ý cười, "Xin lỗi thì phải, khụ khụ khụ, lấy ra chút, thành, thành ý."
"Trước tiên đừng nói chuyện."
Vinh Tranh mở nắp chai nước suối anh vừa lấy ra từ tủ lạnh, đưa đến bên mép Vinh Nhung.
Vinh Nhung uống một chút nước, làm dịu cảm giác cháy cổ họng kia xuống mới thoải mái hơn.
Vinh Nhung dần dần ngưng ho khan, nhưng mặt vẫn hơi hồng, ho khan khí huyết cũng vọt tới trên mặt khiến cậu ho đến đỏ cả mặt lên.
Cậu xem như minh bạch.
Cũng không biết có phải là tác dụng phụ của sống lại hay không hoặc là cậu vì sống lại phải trả giá đại giới hay thế nào, cái thể chất này của cậu tửu lượng tốt của quá khứ không có, tật xấu yếu ớt cũng một chút không đổi.
Sẽ có người bởi vì một ly rượu liền ho khan thành dạng này sao?
Có thể sao?!
Có thể sao?!
Tôn Khỉ nghi ngờ Vinh Nhung diễn trò, nhưng nếu là thật sự diễn thì kỹ năng này cũng phải cầm cúp ảnh đế.
"Kiểu xin lỗi này của cậu cũng quá dọa người. Nếu tôi không chấp nhận, có phải hay không là ác độc không tha?"
Vinh Tranh không vui quét mắt liếc bạn tốt, "Tôn Khỉ, cậu yên tĩnh một chút được không?"
"ok. Im miệng uống rượu, được chưa?"
Tôn khỉ một mình uống rượu sầu.
Trên cổ thật sự quá ngứa.
Mà thật ra cũng không chỉ có cổ.
Sau lưng cũng rất ngứa.
Thế nhưng sau lưng cậu không với tới.
Vinh Nhung một lần nữa cào cổ, bị Vinh Tranh nắm lấy cổ tay.
Anh nhìn chằm chằm vết mẩn đỏ trên cổ Vinh Nhung: "Cổ em bị sao vậy?"
Tôn Khỉ từ nhỏ lớn lên trên đảo, chỉ cần nhìn thoáng qua là biết chuyện gì đang xảy ra, "Bị cháy nắng, có lẽ hơi dị ứng, hơn nữa còn tự tay gãi nên thành ra như vậy, em trai cậu có phải quá yếu ớt không? Một người đàn ông phơi nắng mười phút cũng có thể tự hành hạ mình như thế này. Chậc. Đại Vinh, em trai của cậu làm bằng gốm sứ phải không?"
Anh nhìn vinh nhung: "Trước khi ra ngoài em không bôi kem chống nắng?"
Vinh Nhung: "... quên."
Là quên thật.
Ở công trường đi làm, vô luận mắt trời chói thế nào, đều là áo sơ mi mỏng, khăn lông ướt, một bình nước ấm, mang nón bảo hộ lên liền ra cửa.
Làm việc ngoài công trường thời gian quá dài, hơn nữa ra mồ hôi ra cũng quá nhiều, kem chống nắng cũng không có bao nhiêu hiệu quả, cậu dùng cũng chẳng tác dụng gì.
Lúc đầu, ngày nào cậu cũng bị cháy nắng, bôi thuốc thì da bong ra, lớp da mới mọc trở lại nên khả năng chống cháy nắng tốt hơn trước rất nhiều.
Cậu thực sự không nghĩ tới việc sử dụng kem chống nắng khi đi nghỉ.
"Thật giỏi. Chỉ số thông minh không tốt, việc bình thường thôi cũng không nhớ? Tới đảo nghỉ mát, ra cửa thế mà bôi chống nắng cũng...."
Vinh Tranh lạnh giọng cắt đứt lời Tôn Khỉ: "Trên thuyền cậu có thuốc dị ứng không?"
Tôn Khỉ không cam lòng đứng dậy "Tôi đi hỏi một chút ."
Chỉ chốc lát sau, Tôn Khỉ cầm trong tay một tuýp thuốc hắn hỏi từ nhân viên trên thuyền trở lại, để xuống trên bàn, "Chỗ nào bị dị ứng thì bôi chỗ đó"
"Cảm ơn Khỉ ca."
Vinh Nhung cầm lấy thuốc bôi lên cổ.
Buồn bực chính là, phía sau cậu nhìn không thấy nên căn bản không thể bôi được.
Vinh Nhung dứt khoát không thèm nhìn mà bôi lên tất cả những chỗ ngứa.
"Chớ có trách tôi không nhắc nhở cậu, tiểu thiếu gia, cậu bôi thuốc như vậy không được. Phía sau lưng cũng dị ứng đi? Chỉ cần có có chỗ dị ứng mà không bôi thuốc, buổi tối ngủ cậu đau."
Tôn Khỉ uống champagne, ngón tay chỉ chỉ chỗ da thịt Vinh Nhung bị dị ứng, rất là có chút ý tứ chỉ điểm giang sơn.
Vinh Nhung đã trải qua loại đau đớn thiêu đốt này ở kiếp trước.
Khi mới bắt đầu làm việc ngoài trời, cậu không bảo vệ mình khỏi ánh nắng mặt trời đúng cách, về đến nhà cảm thấy gáy đau rát.
Mùi vị thực sự khó chịu.
Vinh Nhung ban đầu dự định đợi đến đảo, nhận phòng mới bôi chỗ bị dị ứng.
Bất kể Tôn Khỉ nhắc nhở cậu vì hả hê hay ân cần vì anh trai cậu, nếu hắn đã nhắc nhở, Vinh Nhung tự nhiên không thể giả vờ như không nghe thấy.
Cậu cười, "Khỉ ca, trên thuyền có gương không?"
"Có a, trong phòng, phòng vệ sinh đều có, chính là...Không cho cậu vào. Thế nào?"
Trên mặt hắn viết rõ ràng mấy chữ to: "Tôi chỉ là không thích cậu, nếu cậu có bản lĩnh thì cắn tôi đi."
Chân mày Vinh Tranh nhíu lại: "Sau lưng cũng ngứa?"
Vinh Tranh không biết rằng lưng Vinh Nhung cũng bị dị ứng, tưởng rằng cậu bị dị ứng với vùng da cổ tiếp xúc với ánh nắng.
"Vẫn ổn."
Đối với một người đau bụng đến mức môi trắng bệch, dù có sưng đầu cũng không coi trọng, lời nói "vẫn ổn" trong miệng Vinh Nhung không thuyết phục được Vinh Tranh
Anh không nói không rằng nhấc áo Vinh Nhung lên.
Vinh Nhung bị dọa giật mình, "Anh, mặc dù em không phải hoa cúc đại khuê nữ nhưng mà anh sao đột nhiên..."
"Vinh Nhung."
Vinh Nhung theo bản năng đáp lại anh trai một tiếng.
"Im miệng."
"Phụt."
Tôn Khỉ một chút cũng không cho mặt mũi cười ra tiếng.
Tâm tình tốt
Mới vừa rồi hắn thật sự cảm nhận được Đại Vinh thật sự tức giận với hắn.
Mặc dù như vậy, người này vẫn nhẫn nại hỏi hắn có thể im lặng một chút không.
Tới lướt em trai lập tức kêu câm miệng.
Đối đãi khác nhau, hắn thích!
Vinh Tranh không có sức lực để ý đến Tôn Khỉ ấu trĩ.
Anh lấy thuốc mỡ từ tay Vinh Nhung bôi lên chỗ bị dị ứng trên lưng, dùng đầu ngón tay thoa đều.
Vinh Nhung một tay véo trên đùi, sau vẫn là không thể nghẹn lại.
Thân thể không chịu khống chế mà xoay, trong miệng có tiếng kêu rên tràn ra, "Anh hai, ngứa."
Quá ngứa.
Nó ngứa quá.
Không giống như ngứa do cháy nắng.
Vinh Tranh: "Chịu đựng."
Tôn Khỉ hoàn toàn không có hứng thú với việc nhìn vào tấm lưng của một người đàn ông trưởng thành, hay tấm lưng quá xấu xí do dị ứng.
"Tôi đi hóng gió."
Hắn bưng ly champage trên bàn lên, đứng dậy ra khoang thuyền.
Vinh Tranh liếc mắt nhìn hướng Tôn Khỉ rời đi, thu hồi ánh mắt.
"Hiện tại không còn ai nữa."
Vinh Nhung bối rối, "Hở?"
Vinh Tranh trầm thấp thanh nói: "Em có thể kêu ra, sẽ không có ai cười nhạo em."