• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Rất nhanh, bọn họ liền vào thành.

Vân Trung Thành đúng là một tòa thành thị, cư dân trong thành hoặc là có linh căn hỗn tạp, hoặc là phàm nhân không thể tu luyện, nhận được sự che chở của Vân Trung Thành, đời đời kiếp kiếp vì tận lực xây dựng thành thị.

Hàng năm, Vân Trung Thành sẽ mở ra với bên ngoài một tháng, cử hành hội giao dịch cùng một vài hoạt động khác. Trong thành cấm luận võ đến chết, người vi phạm sẽ bị ghi vào sổ đen của Vân Trung Thành, không được vào thành tham gia hội giao dịch nữa, là nơi trung gian mua bán vô cùng an toàn.

Đi vào cửa thành, lọt vào trong tầm mắt là đường phố phồn hoa, mặt đất lát gạch xanh, người trên đường rất đông, người chen người. Không khí này Sở Nghiêu Nghiêu quá quen thuộc, giống như một địa điểm du lịch nổi tiếng nào đó vào mùa du lịch vậy.

Xem ra Tạ Lâm Nghiễn nói không sai, nơi này đúng là dễ đi lạc.

Mới đầu Sở Nghiêu Nghiêu còn đi cẩn thận, sau lưng nàng liền bị ai đó đụng phải, chân lảo đảo, trực tiếp đâm vào trong lòng Tạ Lâm Nghiễn. Hắn đi rất vững vàng, bị Sở Nghiêu Nghiêu đụng đầu vào trong ngực cũng không có chút dao động nào.

Tạ Lâm Nghiễn cúi đầu nhìn Sở Nghiêu Nghiêu chỉ tới ngực hắn, nàng tựa hồ bị hoảng sợ, rụt rè vùi ở trong lòng hắn, giống một con mèo nhát gan.

Đây cũng không phải là lần đầu tiên Tạ Lâm Nghiễn thấy Sở Nghiêu Nghiêu giống một con mèo. Thật đáng ghét, hắn ghét mèo nhất.

Thiếu nữ ngẩng đầu thật nhanh lên nhìn hắn, vậy mà rất nghiêm túc nói: "Thật xin lỗi."

Lông mày Tạ Lâm Nghiễn không dễ phát hiện mà nhăn một chút: "Vì sao xin lỗi?"

"Bởi vì ta không cẩn thận đụng vào ngươi."

Sở Nghiêu Nghiêu cảm thấy hắn thật kỳ lạ, đụng vào người khác không nên xin lỗi sao?

Trong lòng Tạ Lâm Nghiễn cười nhạo, Sở Nghiêu Nghiêu thật là kỳ quái, đôi khi lại đơn thuần đến mức khiến hắn thấy lại ngu ngốc.

Thật đúng là một tiểu cô nương.

Hắn hơi hạ mi, nhẹ nhàng đỡ vai của nàng, đẩy nàng từ trong lòng mình ra một chút, nắm lấy tay nàng xiết chặt lại, Tạ Lâm Nghiễn thấp giọng nói bên tai nàng: "Cẩn thận chút, nơi này ngư long hỗn tạp."

Sở Nghiêu Nghiêu nhanh chóng gật đầu, tỏ vẻ mình biết rõ, thậm chí còn dùng tay kia nhẹ nhàng túm cánh tay áo của hắn.

Ánh mắt Tạ Lâm Nghiễn thản nhiên đảo qua cái tay đang nắm tay áo của mình, không nói thêm gì.

May là tuy đông người, nhưng chỉ tập trung chen lấn ở lối vào, sau khi đi vào bên trong một đoạn, đường liền bắt đầu mở rộng ra các lối rẽ thông ra nhiều hướng. Vân Trung Thành phân chia rất rõ ràng, chỗ đổi vật phẩm và đổi đan dược ở các con phố khác nhau, còn có con phố chuyên cung cấp nơi ở.

Tạ Lâm Nghiễn kéo Sở Nghiêu Nghiêu vào một hướng. Vừa tới ngã tư đường, đã thấy ven đường đều là khách điếm, thậm chí còn có tửu lâu và... Đó là nơi nào?

Sở Nghiêu Nghiêu si mê nhìn về phía một căn mộc lầu ba tầng bên ngoài trông rất tinh xảo, các góc của mái hiên đều được điêu khắc hoa văn sinh động, trên lầu nhỏ treo một bảng hiệu to tướng, đề chữ: Nhuyễn Hương Uyển.

Ở lối vào của Nhuyễn Hương Uyển có một nhóm cô nương y phục diễm lệ đứng, mỹ mạo của các nàng làm cho Sở Nghiêu Nghiêu cũng khó dời ánh mắt.

Nhìn lên trên, mỗi tầng lầu đều có cô nương xinh đẹp đang đứng, từng đôi mắt ướt át linh động nhìn người qua lại dưới lầu.

Sở Nghiêu Nghiêu đang nhìn thì đột nhiên tay bị Tạ Lâm Nghiễn xiết chặt: "Nhìn cái gì?"

"Những tỷ tỷ kia, có vài người đang nhìn ngươi."

Sở Nghiêu Nghiêu vừa nói xong, liên quay đầu nhìn về phía Tạ Lâm Nghiễn: "Tu vi của nàng cũng không thấp, vì sao phải làm loại chuyện này?"

Sở Nghiêu Nghiêu vừa mới quan sát sơ qua một chút, đám nữ tử kia phần lớn đều có tu vi Trúc Cơ sơ kỳ, cùng tu vi với nàng.

"Có rất nhiều người muốn làm thị thiếp cho tu sĩ cao giai."

Ngón cái của Tạ Lâm Nghiễn nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay của Sở Nghiêu Nghiêu, làm cánh tay của nàng nháy mắt nổi một tầng da gà: "Nếu ngươi là thị thiếp của ta, khi ta có đan dược hay pháp bảo phù hợp cho Trúc cơ kỳ sử dụng đều sẽ cho ngươi, thậm chí còn sẽ thuận tay giúp ngươi đoạt chút thiên tài địa bảo thích hợp với ngươi, không phải rất có lời sao?"

Sở Nghiêu Nghiêu hiểu, cái này không phải là bao dưỡng sao?

"Vậy sao ngươi không tìm vài thị thiếp?" Nàng hỏi.

Tạ Lâm Nghiễn nhếch môi cười: "Ta chán ghét người nịnh nọt lấy lòng ta, có điều..." Hắn đổi giọng điệu: "Nếu là Sở cô nương lấy lòng ta, ngược lại ta sẽ vui vẻ đến cực điểm."

Sở Nghiêu Nghiêu "À" dài một tiếng, dáng vẻ căn bản không để lời nói của Tạ Lâm Nghiễn ở trong lòng. Nàng quay đầu lại nhìn thoáng qua Nhuyễn Hương Uyển, sau đó tựa hồ nghĩ tới điều gì, đột nhiên hỏi: "Nếu đã có nữ tu làm loại chuyện này, ở bên trong có phải cũng có nam tu đẹp không?"

Tạ Lâm Nghiễn suy tư một lát, cười nói: "Đẹp, nhưng không đẹp bằng ta." Ý nói bên trong đúng là có nam tu.

Sở Nghiêu Nghiêu có chút kỳ quái mà nhìn Tạ Lâm Nghiễn: "Cái này có gì mà so, ngươi cũng đâu có đi làm nam sủng cho nữ tu cao giai."

Đôi mắt của Tạ Lâm Nghiễn híp lại, hắn biết là vì hắn vừa mới lấy nàng làm ví dụ có liên quan đến thị thiếp nên Sở Nghiêu Nghiêu đang cố ý khiêu khích hắn. Sở Nghiêu Nghiêu lúc nào cũng vậy, không chịu được nửa điểm thiệt thòi.

"Chẳng lẽ Sở cô nương muốn tìm nam sủng?" Tạ Lâm Nghiễn nhướng mày nhìn nàng.

"Đó là đương nhiên."

Sở Nghiêu Nghiêu gật đầu, dũng cảm vung tay áo: "Ta cần mười người!"

Tạ Lâm Nghiễn cảm thấy lời nói của Sở Nghiêu Nghiêu thật sự là kinh người, bước chân của hắn cũng không tự giác mà dừng lại, thật lâu mới chậm rãi thở ra một hơi: "Nhiều như thế, Sở cô nương chịu được hết sao?"

Mắt Sở Nghiêu Nghiêu sáng sáng, nàng tiếp tục gật đầu: "Một người chải đầu cho ta, một người nấu cơm cho ta, một người hầu ta ăn cơm, một người thu dọn phòng ở, bốn người thay phiên ban ngày chơi với ta, mặt khác ba người dáng dấp đẹp nhất thay phiên cùng giường."

"Ngươi..."

Tạ Lâm Nghiễn muốn nói gì đó, nhưng hắn phát hiện lần này hắn thật sự cạn lời: "Ngươi nghiêm túc?"

"Nếu như có thể làm được, tại sao lại không chứ?". Thử 𝑡hách 𝑡ìm 𝑡ra𝔫g gốc, géc gô ⩶ T r ù m T r u y ệ 𝔫﹒VN ⩶

"Việc ngươi nói, một người cũng có thể hoàn thành."

Sở Nghiêu Nghiêu đứng đắn nói: "Vì sao cần một người hoàn thành, mười người thì bọn họ mới có áp lực, mới cố gắng tranh sủng, mới vì ta tranh giành tình cảm... Cái này gọi là tu la tràng, ngươi có thể cảm nhận được loại vui vẻ này sao?"

Tạ Lâm Nghiễn không hiểu, hắn cũng không thích, hắn nhìn Sở Nghiêu Nghiêu trong chốc lát mới nói: "Nếu ngươi thích, ta có thể giúp ngươi thực hiện."

Sở Nghiêu Nghiêu liếc Tạ Lâm Nghiễn một cái, không tin.

Quả nhiên, Tạ Lâm Nghiễn lại nói: "Điều kiện là ngươi giải đồng sinh cộng tử chú."

Sở Nghiêu Nghiêu biết mà... Nàng cười ôn hoà với Tạ Lâm Nghiễn: "Ta cẩn thận nghĩ lại thì nuôi mười nam sủng cũng không có gì tốt, cãi nhau quá ồn ào, ta vẫn luôn thích yên tĩnh."

Tạ Lâm Nghiễn mím môi, cũng không đánh giá gì.

Hai người rất nhanh liền đi qua Nhuyễn Hương Uyển, Sở Nghiêu Nghiêu đột nhiên nhỏ giọng hỏi hắn: "Bên trong đó nữ tu nhiều hơn nam tu... Là vì nam tu tu vi cao nhiều hơn sao?"

"Không phải." Tạ Lâm Nghiễn thản nhiên đáp: "Bởi vì nam tu tu vi cao háo sắc hơn nữ tu nhiều." Lời này của hắn rõ ràng có ý khác. Tạ Lâm Nghiễn nói nàng là đồ háo sắc...

Sở Nghiêu Nghiêu: "...."

May mà, bọn họ rất nhanh đã vào một khách điếm, người trong khách điếm rất nhiều, Tạ Lâm Nghiễn chỉ tìm chưởng quầy lấy một phòng.

Sở Nghiêu Nghiêu muốn nói lại thôi, Tạ Lâm Nghiễn nhìn thấu lòng nàng, giải thích: "Vân Trung Thành rất không an toàn, tốt nhất ngươi lúc nào cũng ở trong tầm mắt của ta."

Sở Nghiêu Nghiêu không phản bác, nàng biết Tạ Lâm Nghiễn nói rất có đạo lý.

Phòng của bọn họ ở trong hậu viện, ở chỗ sâu nhất trong viện, cũng coi như thanh tĩnh.

Sau khi thu dọn xong trời cũng đã chạng vạng tối, Sở Nghiêu Nghiêu kỳ thật có chút mệt mỏi, nàng hỏi Tạ Lâm Nghiễn: "Lát nữa chúng ta còn phải ra ngoài sao?"

"Đương nhiên phải ra ngoài, đã đến du hội đèn lồng thì lát nữa chúng ta ra ngoài thả hà đèn."

Sở Nghiêu Nghiêu "A" một tiếng, có chút không tình nguyện: "Thả hà đèn có cái gì vui?"

"Có thể ước nguyện."

"Ta không tin cái này."

Tạ Lâm Nghiễn có chút ngạc nhiên.

Sở Nghiêu Nghiêu lại nói: "Ta là người theo thuyết vô thần, nếu quả thật thần có thể thực hiện nguyện vọng của người khác thì tại sao phải khiến ta trải qua những chuyện ta không thích?"

Tạ Lâm Nghiễn nhìn nàng, không biết có phải là ảo giác của Sở Nghiêu Nghiêu hay không, nàng cảm thấy ánh mắt của Tạ Lâm Nghiễn dường như xảy ra một ít biến hóa, làm cho người ta có chút sợ hãi.

Nàng lại chọc giận hắn?

Hắn cười lạnh nói: "Muốn ngươi trải qua những chuyện đó có lẽ là đang khảo nghiệm ngươi."

Tạ Lâm Nghiễn giống như giận thật, nhưng lại không giống đang tức giận với nàng, trong giọng điệu của hắn thậm chí còn vài phần châm chọc.

Tạ ma đầu sao thế?

"Theo như ngươi nói, thần muốn thực hiện nguyện vọng của ta, đầu tiên muốn khảo nghiệm ta, quá trình khảo nghiệm làm cho ta rất đau khổ, vì thế nguyện vọng của ta là không muốn đau khổ như vậy nữa, ngươi xem, muốn nguyện vọng được thực hiện thì phải trải qua khảo nghiệm, bởi vì đã trải qua khảo nghiệm mới có nguyện vọng muốn thoát khỏi... Cho nên đến cuối cùng vẫn là ta đang làm điều thừa đúng không?"

Sở Nghiêu Nghiêu cảm thấy... Thần con mẹ nó thật có logic!

Tạ Lâm Nghiễn nghe thấy lời Sở Nghiêu Nghiêu nói thì đột nhiên phá lên cười, ánh mắt của hắn sáng quắc nhìn qua, cười nói: "Sở Nghiêu Nghiêu, lần này ta thật sự có chút thích ngươi."

Loại lời nói dối này đương nhiên là Sở Nghiêu Nghiêu... Không tin. Chẳng qua thái độ lúc này của Tạ Lâm Nghiễn rất ý vị sâu xa.

"Đi thôi, đi thả hà đèn." Tạ Lâm Nghiễn không cho Sở Nghiêu Nghiêu thời gian nghĩ nhiều, kéo cổ tay nàng đi ra ngoài.

"Không phải ta đã nói ta không tin cái này sao?" Tuy rằng Sở Nghiêu Nghiêu không phản kháng, nhưng cũng không quá tình nguyện.

Trong mắt hắn đầy ý cười: "Hôm nay là ngày đầu tiên mở thành, thành chủ Vân Trung Thành cũng sẽ đi thả hà đèn, chúng ta sẽ đi gặp hắn."

Hoá ra là như vậy, nói sớm đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK