Nhưng Tạ Lâm Nghiễn không bước chậm lại, qua một lát, bọn họ liền về tới khách điểm.
Lầu một khách điếm cũng không có mấy người, trên bàn rượu chỉ có vài tu sĩ đang ngồi có tu vi không cao, ngẩng đầu thấy Tạ Lâm Nghiễn và Sở Nghiêu Nghiêu tiến vào cũng không nhìn thêm một chút.
Vào phòng, Tạ Lâm Nghiễn nhanh chóng đóng cửa lại, lại bố trí một trận pháp phòng ngự đơn giản trong phòng.
Đến lúc này, hắn mới dời mắt qua Sở Nghiêu Nghiêu.
Thiếu nữ lặng yên ngồi ở trên giường, mở to đôi đen nhánh nhìn hắn, tóc đen mềm mại rũ xuống trên đầu vai, hiếm khi lại trông nhu thuận.
Chữ viết xấu xí không chịu nổi trên giấy ước nguyện lại hiện lên trong đầu Tạ Lâm Nghiễn.
Sống hơn năm trăm năm, cũng không phải Tạ Lâm Nghiễn chưa từng gặp người thích hắn, nhưng những người đó đều không hiểu hắn, hoặc là chưa bao giờ tiếp xúc với hắn. Từ miệng người khác nghe nói một vài chuyện của hắn liền đối với hắn sinh ra một ít ảo tưởng không thực tế. Nhưng những người luôn miệng nói thích hắn đến khi chân chính gặp hắn, đều sẽ có biển cảm sợ hãi hoặc chán ghét hắn.
Tạ Lâm Nghiễn cũng không thèm để ý ánh mắt của người khác, bất kể là thích hắn hay là ghét hắn, nên giết thì giết là được.
Nhưng Sở Nghiêu Nghiêu, hắn không giết được, điều này làm cho hắn rất khó chịu.
Huống chi, Sở Nghiêu Nghiêu rõ ràng biết hắn là người như thế nào, rõ ràng biết hắn muốn giết nàng, trong hoàn cảnh như vậy còn thích hắn, còn thật lòng thật dạ chúc phúc cho hắn, nàng có bệnh sao?
Tạ Lâm Nghiễn vô cùng tức giận, nhưng trong khoảng thời gian ngắn hắn không rõ vì sao hắn tức giận.
Hắn siết chặt nắm đấm, cuối cùng quyết định hắn nên lợi dụng phần tâm tư này của nàng mới đúng, thích ai không thích lại muốn ôm tâm tư không nên có với hắn.
Sở Nghiêu Nghiêu cũng không biết trong lòng hắn đang nghĩ gì, cho dù biết, nàng cũng không để ý, ma đầu này âm hiểm giả dối cũng không phải ngày đầu tiên, nàng cùng lắm ngạc nhiên việc Tạ Lâm Nghiễn cho là nàng thích hắn thôi.
Nàng hỏi: "Ngươi muốn tìm nguyên liệu gì ở đây?"
Tạ Lâm Nghiễn ngồi xuống ghế, nói: "Nguyên liệu ta cần sẽ xuất hiện ở mấy ngày cuối cùng, mấy ngày tới chúng ta chờ ở khách điếm không ra ngoài là được."
"Sau đó lấy đồ rồi nhanh chóng trốn?" Tạ Lâm Nghiễn gật đầu.
"Ngươi muốn đối phó với những người muốn giết ngươi ở bên ngoài sao?" Sở Nghiêu Nghiêu hỏi, nàng không có sức chiến đấu, Tạ Lâm Nghiễn hiện tại cũng chỉ là một khôi lỗi Kim Đan sơ kỳ, bọn họ làm sao đối phó với nhóm lão đại Nguyên Anh đang đuổi giết hắn đây.
"Ta tự có biện pháp vây khốn bọn họ." Tạ Lâm Nghiễn nói đầy trấn định.
Sở Nghiêu Nghiêu lặng lẽ quan sát Tạ Lâm Nghiễn một chút, vẫn không nhịn được tò mò hắn và thành chủ Vân Trung Thành có quan hệ như thế nào.
Vì thế nàng đổi cách hỏi: "Vị thành chủ Vân Trung Thành kia tên là gì?"
Tạ Lâm Nghiễn thản nhiên nhìn qua: "Ngươi có thể gọi hắn là Lưu Vân Tán Nhân."
"Lưu Vân Tán Nhân..." Sở Nghiêu Nghiêu nhỏ giọng lặp lại một câu, phát hiện ánh mắt Tạ Lâm Nghiễn không dời đi, vẫn nhìn chằm chằm nàng.
"Ngươi tò mò quan hệ giữa ta với Lưu Vân Tán Nhân?" Hắn hỏi từng chữ.
"Cái này cũng có thể nhìn ra?" Đã trải qua vài lần bị Tạ Lâm Nghiễn nói toạc tâm tư, Sở Nghiêu Nghiêu đã không còn kinh ngạc.
Sở Nghiêu Nghiêu nhớ lại thái độ vừa nãy của Tạ Lâm Nghiễn khi nhắc tới Lưu Vân Tán Nhân, không nhịn được hiếu kỳ nói: "Các ngươi không phải có khúc mắc tình cảm chứ?"
Ví dụ như tình tiết kinh điểm trong tiểu thuyết nam tần là bị vị hôn thê từ hôn, kết quả vị hôn thê theo nam phụ pháo hôi linh tinh gì đó. Vị thành chủ kia không phải vừa khéo cũng có thê tử sao?
"Đừng có nói nhảm." Ánh mắt Tạ Lâm Nghiễn lay động: "Ta chỉ không muốn thấy hắn có tâm tư với ngươi, dù sao..." hắn dừng lại một chút, mắt đầy ý cười: "Ngươi là của ta."
Lần này Sở Nghiêu Nghiêu không phản bác lại, thậm chí còn gật đầu: "Ngươi nói đúng vô cùng, cho nên tuyệt đối đừng để ta rơi vào tay Lưu Vân Tán Nhân."
Nhìn ánh mắt nghiêm túc của thiếu nữ, hắn không khỏi cười ra tiếng: "Sợ bị bắt tới làm lô đỉnh vậy sao? Kỳ thật làm lô đỉnh cho tu sĩ Nguyên Anh kỳ sẽ không dễ chết như vậy."
"Nhưng ta không thích." Sở Nghiêu Nghiêu chán ghét cái từ "Lô đỉnh" này, cảm giác có hương vị bị vũ nhục.
"Hắn lớn lên đẹp." Tạ Lâm Nghiễn nhắc nhở nàng.
Mắt Sở Nghiêu Nghiêu đầy ý cười: "Ngươi cũng rất đẹp."
"Nhưng ngươi cũng không muốn làm lô đỉnh của ta."
"Ngươi là Ma Tôn Cực Kì vực, là thiên tài kiếm đạo, căn bản không cần dùng đến loại đường ngang ngõ tắt như lô đỉnh." Sở Nghiêu Nghiêu liền nói một câu thổi phồng tâng bốc.
"Ta không phải thiên tài, trời cao đố kỵ anh tài, thiên tài thường chết sớm." Không biết Tạ Lâm Nghiễn nghĩ tới điều gì mà lại nói ra một câu như vậy.
"Tuổi người không còn trẻ, từ lâu đã qua tuổi chết sớm."
"Ngươi nói rất có đạo lý." Tạ Lâm Nghiễn gật đầu: "Nhưng trong tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ ta không bị coi là lớn tuổi."
"Thời gian không còn sớm, nên ngủ rồi." Tạ Lâm Nghiễn đột nhiên đổi đề tài.
Sở Nghiêu Nghiêu sửng sốt một chút, sau đó nhìn xung quanh hỏi: "Ngủ cùng ta?"
"Phải, ngủ cùng ngươi." Giọng nói hắn bình tĩnh, thoải mái giống như đang nói cùng nhau ăn cơm vậy.
Sở Nghiêu Nghiêu: "..."
Tuy trước kia Sở Nghiêu Nghiêu cũng cùng Tạ Lâm Nghiễn ở cùng một phòng, nhưng kỳ thật chưa từng cùng giường. Những khách điếm kia bên ngoài đều sẽ có một gian phòng nhỏ, buổi tối Tạ Lâm Nghiễn đều ngủ ở đó. Nhưng phòng của khách điếm này rõ ràng cắt xén nguyên vật liệu, không có gian riêng, thậm chí trong phòng chỉ có một cái giường.
Sở Nghiêu Nghiêu nhìn qua lại giữa Tạ Lâm Nghiễn và giường một lát, rốt cuộc ôm lấy gối và đệm chăn, hiên ngang lẫm liệt nói ra: "Như vậy đi, ta ngủ trên mặt đất."
"Mặt đất lạnh." Tay Tạ Lâm Nghiễn đặt trên đệm.
Sở Nghiêu Nghiêu rụt sang bên cạnh một cái: "Không sao hết, ta nóng."
"Ngươi sợ cái gì?" Tạ Lâm Nghiễn cười hiền lành, vô hại: "Ôm cũng ôm rồi, hôn cũng hôn rồi, ta còn có thể làm chuyện gì quá đáng hơn sao?"
Sở Nghiêu Nghiêu: "..." Sao lại có cảm giác Tạ Lâm Nghiễn đang đùa giỡn nàng thế này?
"Thật ra là thế này..." Sở Nghiêu Nghiêu mạnh mẽ giải thích: "Ta có thói quen một mình ngủ trên giường lớn cho hai người, nếu trên giường có thêm một người, ta sẽ cảm thấy rất chen chúc, do đó ảnh hưởng tới chất lượng giấc ngủ."
"Hoá ra là vậy." Tạ Lâm Nghiễn gật đầu tỏ vẻ thấu hiểu, nhưng trong nháy mắt hắn liền ngồi xuống giường, đôi xinh đẹp nhìn Sở Nghiêu Nghiêu: "Bên ngoài có nhiều bất tiện, thỉnh Sở cô nương thông cảm một chút."
Xem ra là nói không thông, Sở Nghiêu Nghiêu tức giận trừng mắt nhìn Tạ Lâm Nghiễn, cuối cùng bất đắc dĩ xoay người lùi vào tận cùng trong giường, kéo chăn đắp lên, nàng không muốn phản ứng với Tạ Lâm Nghiễn chút nào.
Tạ Lâm Nghiễn cũng không nói gì nữa.
Cạnh giường có tiếng đi lại, sau đó, cây nến bị dập tắt. Sở Nghiêu Nghiêu cảm giác đệm dưới lưng mình hơi lún xuống, Tạ Lâm Nghiễn vừa nằm lên.
Nàng lặng lẽ siết chặt nắm đấm, đợi một lúc cũng không thấy Tạ Lâm Nghiễn kéo chăn. Hắn không định đắp chăn sao...
Sở Nghiêu Nghiêu nhắm mắt lại, quyết định nhanh chóng đi vào giấc ngủ.
Tạ Lâm Nghiễn vẫn luôn như vậy, nói với nàng vài lời ái muội, còn thường xuyên động tay động chân, nàng cũng không phải người rụt rè, chỉ là không nhìn nổi Tạ Lâm Nghiễn như vậy, hắn là Tạ ma đầu đó! Hắn là nam chính tiểu thuyết không couple, cũng không phải nam chính tiểu thuyết hậu cung! Hắn không thể như vậy!
Sở Nghiêu Nghiêu suy nghĩ miên man, kỳ thật nàng rất mệt mỏi, nhưng không biết vì sao nằm một hồi lâu nàng vẫn không ngủ được.
Trong phòng yên tĩnh, chỉ có tiếng hít thở, Tạ Lâm Nghiễn đã ngủ rồi sao?
Nàng lại nằm trong chốc lát, rốt cuộc nhịn không được, cẩn thận từng chút xoay người lại, mặt hướng sang bên cạnh.
Nàng mượn ánh trăng, nhìn thấy Tạ Lâm Nghiễn yên lặng nằm trên giường, đôi mắt nhẹ nhàng nhắm, giống như thật sự đã ngủ.
Hắn thật sự... quá đẹp, cho dù ở tình huống thế này, Sở Nghiêu Nghiêu cũng không nhịn được cảm khái một câu trong lòng, nhưng ngẫm lại, nàng lại yên lặng bỏ thêm một câu, điều kiện tiên quyết là hắn không mở miệng nói chuyện.
Tạ Lâm Nghiễn vừa nói, khí chất liền thay đổi.
Ánh trăng thanh lãnh chiếu vào người hắn, Sở Nghiêu Nghiêu nhìn từ cái trán trơn bóng của hắn chuyển qua sống mũi cao thẳng, cuối cùng dừng trên mái tóc dài đen nhánh.
Tóc của hắn đã xoã ra, buông xuống tại bên gối, nhẹ nhàng ôm lấy mặt, Sở Nghiêu Nghiêu nhìn mà trong lòng ngứa ngáy.
Tạ Lâm Nghiễn chắc là đã ngủ rồi...
Sở Nghiêu Nghiêu lấy tay quơ trước mặt hắn thăm dò.
Không có phản ứng, quả nhiên đã ngủ.
Nàng ma xui quỷ khiến vươn tay, nhẹ nhàng vân vê một lọn tóc, xoa xoa đầu ngón tay.
Vừa nâng mắt nàng liền đối mặt với một đôi mắt thanh nhuận.
Tạ Lâm Nghiễn vậy mà không ngủ.
Sở Nghiêu Nghiêu lúng túng trong chớp mắt, nhưng năng lực tùy cơ ứng biến của nàng rất mạnh, nàng trấn định buông tóc của Tạ Lâm Nghiễn ra, bình thản ung dung nói: "Vừa nãy tóc ngươi rơi trên mặt nên ta giúp ngươi lấy ra."
"Phải không?" Tạ Lâm Nghiễn quay đầu sang, nhìn Sở Nghiêu Nghiêu làm nàng có chút khẩn trương.
"Nghiêu Nghiêu." Giọng của hắn có chút khàn khàn: "Vào thời điểm này khiêu khích ta, là hy vọng ta làm gì đó sao?"
Sở Nghiêu Nghiêu sửng sốt một chút, còn không đợi nàng phản ứng, Tạ Lâm Nghiễn liền xoay người phủ lên.
Tóc lành lạnh theo động tác của hắn rủ xuống, nhẹ nhàng quét trên mặt Sở Nghiêu Nghiêu.