Heo sợ lớn nhanh, người sợ nổi danh, cũng vì trận này tiếng tốt đồn xa, mà tới được tận tai người của Ỷ Gia.
Phụ mẫu Ỷ Lan sau khi biết tin con gái mình phải lâm đầu vào chốn hiểm nguy, xưa kia vốn đã không đồng tình cho nữ nhi tham gia chiến sự Ma Vực, nay chiến sự yên ổn rồi tai họa lại ập đến, kẻ làm phụ mẫu như họ bảo sao có thể nuốt trôi cơn giận, nỗi đau xót này.
Cố Trầm ngay hôm đó, liền bị cô mẫu hắn trách mắng thậm tệ, yêu cầu hắn lập tức đưa Ỷ Lan trở về.
Trong cơn mê man, Ỷ Lan nghe được những giọng nói văng vẳn bên tai, là giọng của chàng thiếu niên ấy, và nữ nhân mà hắn yêu.
Bạch Uyển xòe tay đưa ra một vật gọi là "Mục Bảo", nơi nàng cất chứa vô số đá tinh thạch mà Thiền Huy từng gửi tới cho nàng, nhẹ nhàng nói:
“Những mảnh đá tinh thạch này ta không cách nào dùng được, Thiền Huy, ta trả huynh.”
Hắn lưỡng lự:
“...Quà ta cũng đưa rồi, muội cứ dùng đi, không cần vì áy náy, day dứt với ta mà đem trả lại.”
Bạch Uyển lắc đầu, mỉm cười có chút bất lực:
“Không phải vì áy áy hay day dứt.
Thiền Huy, dẫu rất cảm ơn sự chiếu cố của huynh, nhưng những món quà này thực sự rất nặng với ta.”
Lúc này nàng chỉ thầm nghĩ: A, chàng thiếu niên của nàng sẽ buồn lắm đây.
Ỷ Lan xót xa thay hắn, chuyện xui rủi liên tiếp xảy đến, giờ nữ nhân hắn yêu còn trả lại quà hắn tặng, Thiền Huy sẽ buồn cỡ nào kia chứ.
Trong suy nghĩ của Ỷ Lan, tâm ý của Thiền Huy vẫn vậy, một mực cứng đầu muốn theo đuổi nữ nhân hắn yêu.
Ỷ Lan đã vì quá mệt mỏi, mà hoàn toàn không nghe được câu chuyện phía sau...!những lời, mà đáng ra nàng nên được nghe thấy.
Bạch Uyển cười với Thiền Huy:
“Chẳng phải huynh đã tìm được người con gái xứng đáng hơn với nó hay sao? Ta đã có phu quân rồi, năm năm qua cũng do ta ngủ say, không đáp lại thư của huynh nên mới khiến huynh sốt sắng, tặng ngày một nhiều như vậy.
Không xứng đáng chút nào.”
Thiền Huy cũng bật cười:
“Đá tinh thạch ta nhiều không đếm xuể, muội giữ lại một chút mà dùng, coi như quà mừng đại hôn ta chưa thể tặng, còn nàng ấy, sau khi tỉnh lại, ta sẽ bù đắp cho nàng.”
Bạch Uyển gật đầu, rồi phải lập tức trở về Cửu Trùng Thiên ngay, phu quân nàng đang ở trên Thiên Điện, nàng không tiện nán lại chỗ nam nhân khác quá lâu.
Việc đã xong xuôi, chỉ còn đợi ngày Ỷ Lan tỉnh dậy, từ từ dưỡng thương.
Cứ tưởng mọi chuyện sẽ êm đẹp như vậy, nào ngờ ngay khi Thiền Huy phải yết kiến Thiên Đế trên Thiên Điện, phụ thân Ỷ Lan đã tới tận nơi doanh trại, bế bổng con gái ông về, dứt khoát vô cùng.
Bậc làm phụ mẫu, họ tất nhiên sẽ chẳng thể ngồi im, để lại con gái nơi nguy hiểm quá lâu như vậy, dù cho Ỷ Gia gia thế không quá hiển hách, nhưng để lật mặt với Chiến Thần, họ hoàn toàn có cái gan làm điều đó.
Không chỉ vậy, là một bậc sinh thành yêu con, nhìn nữ nhi ngủ triền miên chưa tỉnh giấc, họ giận dữ vô cùng, rút thẻ tên của Ỷ Lan khỏi Thủy Kính Các, hoàn toàn từ nay...!sẽ không còn Tiểu Thập Tứ nào trong sư môn nữa.
Thái Uyên cũng không có cách nào khiến cho Ỷ Gia nguôi giận, cũng có phần hắn tắc trách, không chú ý tới đệ tử nơi Ma Vực, quá tin tưởng Thiền Huy mới dẫn tới cơ sự này.
Việc kết ấn Lồng Trấn Yêu có kẻ quậy phá, cũng không phải chuyện ai mong muốn, chắc chắn đã có kẻ đứng sau muốn hãm hại.
Không dừng lại ở đó, không để nữ nhi mình thiệt thòi, Ỷ Gia còn quyết định nhượng cho con gái y quán ở một vùng kín tiếng nơi Bắc Trấn Thành, che lấp đi hoàn toàn vụ việc, không muốn có chút dính líu gì tới Chiến Thần hay Hắc Long, Ma Vực.
Thiên Đế mở lời muốn trọng thưởng, họ cũng đều tìm cớ né tránh.
Ỷ Gia...!đã hoàn toàn muốn quy lai ở ẩn, họ sẵn sàng làm mọi thứ họ nghĩ là tốt cho nữ nhi của mình, chỉ muốn con gái yên ổn dưỡng thương, mở một y quán, bình yên không chút dính líu tới quân sự.
Và thậm chí, đoạn tuyệt quan hệ với kẻ gọi là Chiến Thần..
Danh Sách Chương: