Ngay khi có người định giải Lục tướng quân đi, Ỷ Lan bèn can ngăn:
“Thiên Đế bệ hạ, thần nữ còn có chuyện muốn chất vấn với Lục tướng quân, có thể hãy khoan giam giữ hắn không?”
Thiên Đế không đáp nàng, ông chỉ gật đầu đồng ý, Ỷ Lan được chấp thuận thỉnh cầu, nàng vung tay, chiếc áo choàng của Mặc Vũ liền hiện ra trước mắt.
Nàng nhìn Lục tướng quân, hỏi ông ta với giọng điệu chế giễu:
“Vì từng là quan võ cho Thiên triều, ta tôn kính gọi ông một tiếng ngài.
Nhìn vật này, ngài có thấy quen không, Lục tướng quân?”
Ông ta liền lặng thinh nhìn chiếc áo choàng, gương mặt trắng bệch, đôi mắt vô hồn.
Ỷ Lan liền thấy mất hứng thú, nàng bèn quay sang nói với Thiên Đế:
“Bệ hạ, cả Thiên Giới đây từng chỉ vì chiếc áo này mà buông lời chỉ trích nặng nề với Trần tướng quân, lần này thần nữ đem về chứng cớ thực sự, mong người hay suy xét, bù đắp lại cho Trần tướng quân.”
Ỷ Lan lấy ra viên Đá Yêu đã tắt đi ánh sáng, đưa ra cho Thiên Đế xem, nàng nói tiếp:
“Không chỉ có áo choàng mà cả đá yêu, thứ để mở cánh cửa của lồng Trấn Yêu cũng tìm được trong đống tàn tích còn sót lại dưới đáy Ma Vực.
Bệ hạ, toàn bộ thứ này, thần nữ đã phải xin từ chỗ của Thập Điện Diêm Vương, cũng đã kiểm nghiệm vô cùng chắc chắn, hoàn toàn không có nhầm lẫn hay sai sót được.”
Thiên Đế mặt lạnh băng, đôi mắt đầy sát khí:
“Có kẻ có thể một tay che trời như thế sao? Nhiễu loạn Tam giới ta, cả gan ám hại trọng thần và Chiến Thần Thiên triều?”
Ông vừa dứt lời, liền có tên lính cận vệ bước vào, thì thầm to nhỏ với Thiên Đế, Thiên Đế vừa nghe xong mặt liền biến sắc, ngỡ ngàng:
“Tống Hàm?”
Cả Thiên Điện nghe tới cái tên này lại liền xì xào bàn tán, dường như có vẻ ai trong đây cũng đều biết tới hắn- Đọa Tiên.
Thiên Đế liếc nhìn Ỷ Lan ngờ ngợ ra điều gì rồi chỉ biết thở dài:
“Năm đó đáng lẽ ta nên tự tay trừ khử nầm họa này mới đúng.
Nếu Diêm Vương đã ra tay rồi, ta cũng không cần tham dự vào làm gì.”
Thiên Đế day trán, ông sầu não vì bản thân bốn mươi năm trước đã không hề thấu đáo, nếu không phải vụ án năm đó được quật lại, có lẽ ông đã để vụt mất một tướng lĩnh tài ba, một trung thần rồi.
Ông cất giọng, hạ chiếu oan cho Trần tướng quân:
“Bốn mươi năm qua, Trần tướng quân đã quả thực đã chịu oan khuất tày đình rồi...!Truyền ý chỉ của ta, lập tức khôi phục chức vị cho Trần Liễu.
Không, tăng thêm một chức vị cho hắn, làm quan võ nhị phẩm đi, khôi phục phủ vị, quân lệnh.
Còn Lục tướng quân, hừm, vu oan giá họa, thân làm quan tướng chức cao, tham ô tự rước lấy nhục, tước bỏ toàn bộ quyền chế, đặc cách, tịch thu toàn bộ công đức, giáng tu vi xuống sơ cấp, thay chỗ cho Trần tướng quân, giam lại! Người của Lục gia cấm túc, ba đời không được bước chân vào Cửu Trùng Thiên nửa bước!"
Lục tướng quân nghe xong, ông ta đứng còn không vững, ngồi phịch xuống thẫn thờ.
Năm đó ông ta hạ bệ Trần gia như nào, đáng lẽ phải bồi thường gấp bội mới đúng, nhiêu đây làm sao mà bù đắp được.
Trần tướng quân, người từng xông pha không ít chiến trận, người một tay nhìn ra tài nâng và nâng đỡ Chiến Thần như ngày hôm nay, từng ôn hòa nói muốn nhận Ỷ Lan làm nghĩa nữ, ông đã quá cực khổ rồi...!bốn mươi năm, nếu ông chỉ là người phàm, có lẽ đã là cả một kiếp người bạc bẽo, tủi nhục.
Bây giờ Thiên Đế đã trao trả lại cho ông quyền hạn cùng chức tướng còn cao hơn khi xưa, nhưng danh dự của ông, những năm tháng trong ngục tù, làm sao bù đắp cho được.
Ý Miên cũng không kìm được, nàng ôm mặt khóc trong hạnh phúc, nàng kiên trì mạnh mẽ bao lâu nay, cuối cùng cũng có thể vực lại Trần gia của nàng rồi.
Bốn mươi năm tăm tối của nàng, cuối cùng cũng đã qua rồi.
Nàng sao dám quên được ngày gia đình chịu những tai biến tày đình kia, bây giờ, cuối cùng có thể ngẩng đầu, kiêu ngạo như trước rồi.
Nhị sư huynh nắm lấy tay nàng, náp lại gần cho nàng có chỗ dựa, thầm an ủi Ý Miên.
Lục tướng quân miệng lầm bẩm:
“Không...!không...!không thể nào?”
Ỷ Lan lạnh lùng nhìn ông ta:
“Sớm biết có ngày này, cớ sao lại vu oan gái họa cho người khác.”
Ông ta nghe xong liền cắn môi đến bật máu, vẻ mặt nhăn nhó như thế kẻ chịu oan thực sự là ông ta vậy.
Lục tướng quân hét lên:
“Ngươi biết cái thá gì chứ, những kẻ trong đại điện này thì cũng biết cái gì chứ, thử hỏi trong đây có tên nào chưa từng làm điều gì bất lương hay không!? Tại sao chứ!? Phải đó, là ta, năm đó từng tráo đổi lệnh soái giả, vì ta không muốn người phụ thân và đại ca đi ra chiến trường.”
Ông ta điên cuồng cười lớn đầy đau đớn:
“Hahaha! Họ không có một thứ tài cán gì cả, vậy mà vẫn bị ép chọn vào đội trung binh.
Ngươi biết họ đi về còn lại gì không, người một đi không trở về, người còn lại đến xác cũng không tìm thấy! Trần tướng quân, xem xem ông ta đã làm gì đi kìa.
Vu oan thì sao chứ, đó là quả báo thích đáng mới đúng!!!"
Ỷ Lan nhăn mày, quả là chỉ có những kẻ chưa từng đặt chân ra chiến trường mới có những phát ngôn như vậy:
“Không có tài cán? Đó là cách ngài nói về những người đã khuất? Làm sao ông biết được họ có tình nguyện xông pha ra chiến trường, hi sinh hay không.
Trần tướng quân là một người chỉ huy, không phải người bảo hộ ba đầu sáu tay, càng không phải kẻ phục dịch cho Lục Gia, làm sao bảo vệ được phụ thân và đại ca ngài và toàn bộ binh lính cấp dưới của tướng quân cho được.”
“...”
“Rủi ro trên chiến trường làm sao lường trước đây.
Họ ngủ đi trên vinh quanh đã cống hiến hết mình.
Là người ở lại, ông sao lại có những suy nghĩ tiêu cực như thế!? Họ sẽ suy nghĩ gì về hành động ô nhục của ông?"
Lục tướng quân vẫn bỏ ngoài tai, ông ta điên cuồng gào thét, không khí thê lương bao trùm cả điện.
Thiên Đế nổi giận:
“Vệ binh còn đứng đó làm gì, còn không lôi kẻ điên khùng này lui ra, giam lại tuân theo ý chỉ?’
Nhìn Lục tướng quân chân còn không chịu bước, bị vệ binh lôi đi như một con rối, ai nấy cũng lắc đầu tặc lưỡi.
Dẫu vậy, Ỷ Lan vẫn còn muốn bẩm tâu chuyện nữa, là chuyện của cố thượng thần.
Bạch Uyển có thai, xuống Âm Ti giúp nàng đã là quá đủ rồi, không cần đứng đây chịu đả kích, bởi vậy Ỷ Lan sẽ thay nàng, chiêu tuyết cho sư phu đáng kính, Bích La thượng thần:
“Bệ hạ, thần nữ vẫn còn một thỉnh cầu nữa.
Bệ hạ đọc thư, hẳn cũng đã biết điều thần nữ sẽ nói là gì.”
Ỷ Lan ngẩng đầu, nàng đặt tay lên ngực mình, dùng danh dự của cả đời nàng:
“Dưới danh nghĩa của Ý Linh y thánh, thần nữ muốn chiêu tuyết cho Bích La thượng thần.
Cố thượng thần, người không hề hi sinh vì tu vi đạo hạnh kém cỏi, mà là vì trúng độc, cũng chính là cổ độc của Hỗn Độn Thú.”
Thiên Đế gật đầu, ông cũng biết nàng có kinh nghiệm và công lao to lớn trong vụ giải độc vừa rồi, vậy nên ông tin tưởng, vô cùng tán thành:
“Bích La thượng thần năm đó công lao cũng không nhỏ, các đệ tử dưới trướng đa số đều là trung thần cho triều ta, ai nấy công danh cũng rạng rỡ.
Tứ hải bát hoang có lời lẽ không hay quả thực đã vô cùng ủy khuất với cố thượng thần.”
Ông ngập ngừng một lúc rồi ban chiếu bù đắp cho bà:
“Vậy đi.
Ban cho Bích La thượng thần Vĩnh Càn Các tọa lạc, làm nơi an nghỉ, sư môn của cố thượng thần sẽ là nơi tưởng nhớ đời đời và mãi mãi.
Hàng năm, ngày mất của Bích La thượng thần, sẽ được Thiên Giới tưởng nhớ, cứ mười năm sẽ được tổ chức long trọng.”
Yên Vương đương nhiên biết Bích La thượng thần là ai, hắn ấm lòng vô cùng, khi mà người sư phụ của thê tử hắn ngày ngày vẫn còn nhớ thương vướng bận, cuôi cùng cũng được hạ chiếu chiêu tuyết rồi.
Đền thờ của Bích La thượng thần sẽ không còn là nơi tạm bợ cũ kĩ nữa, các ngọn nến trên linh đài sẽ được người ta thường xuyên tới thắp hơn, tưởng nhớ hơn.
Hơn hết đó là tiếng thơm sẽ lưu lại muôn đời, đó là thứ mà Bích La thượng thần đáng lẽ được hưởng, cũng là chấp niệm duy nhất của Bạch Uyển, thứ nàng có thể làm cho sư phụ quá cố..
Danh Sách Chương: