• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Khinh Ti vươn vai trở mình, nàng mở mắt ra bắt gặp ba nam nhân đang xếp hàng ngang ngồi bên mép giường của mình.

- Phu quân, mọi người đang làm gì vậy?
- Khinh Nhi, nàng thấy sao rồi?
- Vẫn bình thường thôi, a, tên nam nhân kia còn ở đây sao, ta phải đánh hắn
Vừa liếc thấy Hàn Quân nàng liền nhớ đến chuyện hắn bày ra cách uống thuốc kia, sao Khinh Ti có thể bỏ qua như vậy cho được.

Nàng ngay tức khắc nhào tới nắm lỗ mũi của Hàn Quân mà kéo, Hàn Sơ ngồi gần đó nhanh tay kéo nàng lại.

- Khinh Nhi bình tĩnh, ta sẽ xử lý hắn cho nàng, ngoan nằm xuống nghỉ ngơi đi
- Hứa phải giữ lời, nếu không mũi sẽ dài ra đó
Cũng may lời nói của hắn có tác dụng nếu không hôm nay Hàn Quân phải bị nàng dày vò một trận.

Hàn Sơ đỡ nàng nằm xuống giường, ba nam nhân kéo nhau ra ngoài, trước khi đi hắn còn cẩn thận đóng cửa lại.

- Xem ra tẩu ấy vẫn chưa bình thường trở lại, tẩu ấy hung dữ quá đi mất
- Đệ còn dám nói, không phải đệ bày ra hay sao, nàng ấy không đem đệ đánh một trận là may rồi
- Vương gia, cứ tiếp tục như vậy không phải là cách, mấy hôm nữa là yến tiệc tiếp đón sứ thần
Hắn gật đầu, La Huân Phong nói rất có lý, mấy hôm nữa yến tiệc tiếp đón Vương tử Mạn Quốc, đến lúc đó hắn và nàng không thể vắng mặt.


- A! Đệ có cách rồi đây!
Hàn Quân vỗ đùi cái chát, hai người Hàn Sơ và La Huân Phong nhìn hắn bằng ánh mắt quái dị.

- Đệ lại muốn bày ra cách gì đây, lần trước thất bại ta chưa tính sổ với đệ đó
- Hoàng huynh yên tâm, lần này không nguy hại gì tới tẩu ấy
- Lần trước đệ cũng nói y như vậy
- Lần này lại khác rồi, huynh tin tưởng ở đệ đi
- Tin tưởng đệ, sao ta thấy càng nghi ngờ hơn
Hắn bấy lâu nay không lẽ không rõ tính cách của đệ đệ mình, từ trước đến nay Hàn Quân chỉ giỏi bày trò, còn lại toàn là hắn dọn dẹp tàn cuộc.

Phải nói là thành sự thì ít mà bại sự có thừa, lần này không biết là muốn bày ra cái trò gì nữa.

- Vương gia, chúng ta cũng không còn cách nào khác, hay là nghe thử cách của Nhàn Vương gia thử xem
- Chỉ có Phong huynh hiểu ta thôi
Hàn Sơ suy nghĩ một lúc rồi cuối cùng là vẫn gật đầu.

Khinh Ti bị ba người họ bỏ lại trong phòng, nhưng nàng làm gì có chuyện ngoan ngoãn nằm yên ở trên giường.

Đợi ba người đi khỏi một lúc, nàng liền ném chăn sang một bên mò ra ngoài.

Nàng còn không mang cả giày mà cứ vậy chạy ra ngoài chơi.

Trước mặt có một con bướm bay lượn, nàng nhìn nó vô cùng thích thú, bất chợt bướm bay đi, Khinh Ti không nghĩ liền một mực đuổi theo.

Nàng mải miết đi theo con bướm mà không biết bản thân đi đến nới nào của Vương phủ, đến khi nhìn lại chỉ thấy mình đứng giữa một cánh đồng hoa.

Hoa một màu trắng tinh nhìn rất giống hoa tuyết, cả cánh đồng ngập một màu trắng đẹp đẽ, thuần khiết.

Khinh Ti đưa tay ngắt một bông hoa, không biết là do đâu nàng liền đưa vào miệng nuốt.

Chỗ hắn sau khi bàn bạc nên làm gì, hắn không yên tâm vậy nên đến tìm nàng, kết quả trong phòng trống trơn chẳng có ai.

- Vương phi đâu?
- Bẩm Vương gia, lúc nãy nô tỳ thấy Vương phi đi ra ngoài rồi một lúc liền đi về hướng Tuyết Vĩnh các

- Ừm
Hắn ừm một tiếng rồi đi tìm nàng, Tuyết Vĩnh các bình thường không có ai ở, nơi này lúc trước xây nên rồi cứ bỏ hoang như vậy, sau này không biết là do đâu lại mọc lên rất nhiều hoa màu trắng.

- Nàng đang ở đâu, Khinh Nhi!
- Ta ở đây này
- Nàng cũng thật là, khi không lại chạy lung tung, có biết là ta lo cho nàng không?
- Umm, Khinh Nhi biết rồi, phu quân đừng trách Khinh Nhi mà~
Từ khi nàng biến thành ngốc nữ, hắn mới biết thì ra nương tử nhà mình thích làm nũng, ngày nào nàng cũng phải bám theo hắn làm nũng đến khi hắn hoàn toàn bị sự đáng yêu của nàng làm cho vui vẻ mới thôi.

- Ta không trách nàng, chúng ta trở về phòng thôi
- Ở trong đó mãi chán lắm
- Nhưng nàng còn chưa mang giày vào
- Vậy được, phu quân, chúng ta nhanh về thôi
- Khinh Nhi lên đi, ta cõng nàng
Hàn Sơ ngồi xổm xuống để nàng leo lên, Khinh Ti vui vẻ ôm lấy cổ hắn để cho hắn cõng nàng đi.

- Phu quân, tại sao chàng lại đối tốt với ta như vậy?
- Bởi vì nàng là nương tử của ta
- Nếu một ngày ta không còn là nương tử của chàng nữa, chàng có còn đối tốt với ta như vậy không?
- Sẽ không có ngày đó, ta vĩnh viễn chỉ có một nương tử là nàng
- Ưm, phu quân vẫn là người tốt nhất
Nàng vươn người hôn lên má hắn một cái, tâm tình của Hàn Sơ vì cái hôn ấy mà trở nên vui vẻ.

! ----------------!
Đoàn người ngựa chậm rãi hướng đến đế đô Gia Thừa quốc, dẫn đầu là một nam tử khí chất cao quý.


Trường bào thêu họa tiết tinh xảo, bên hông đeo bội kiếm ngồi ngay ngắn trên lưng ngựa.

- Vương tử, ngài thực sự định đến đó để xin cưới nữ nhân kia sao?
- Nếu không thì sao, hiện tại binh lực của chúng ta còn chưa vững mạnh, đó là cách duy nhất
- Nhưng nghe nói vị công chúa đó ngang tàn, bướng bỉnh!
- Vậy thì sao, đợi đến Mạn Quốc nàng ta cũng chẳng làm được trò trống gì
Nam nhân kia như chẳng quan tâm, chỉ là một nữ nhân, hắn còn phải sợ nàng ta sao?
- Vương tử, gần đây còn nghe nói Điềm Vương gia vừa cưới Vương phi
- Ta biết rồi
- Nhưng tại sao hắn lại cưới nữ nhân kia chứ? Nghe nói nàng ta chỉ là một tiểu thư bị coi thường trong tướng quân phủ
- Điềm Vương đó quỷ kế đa đoan, tâm tư hắn ra sao khó ai có thể đoán ra được, lần này chúng ta phải cẩn thận hắn
- Vâng, thuộc hạ đã hiểu
Khi trước giữa Gia Thừa quốc và Mạn Quốc đã mấy lần giao tranh, Mạc Cảnh Quân nhiều lần giao đấu với Điềm Vương.

Con người Điềm Vương đa mưu túc trí, hắn lúc trước không được xem là đối thủ của Hàn Sơ, cũng vì Hàn Sơ mà mấy năm nay binh lực Mạn Quốc dần suy yếu.

.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK