"Có người hỏi tôi tan nát cõi lòng là như thế nào, ngay tại đây, ngay bây giờ tôi xin trả lời rằng, tan nát cõi lòng chính là người ta yêu đem lòng yêu người khác, còn có, họ vui vui vẻ vẻ kể cho ta nghe về người họ yêu...!Và ta, lặng lẽ mỉm cười chúc phúc cho họ."
___
Tạ Nam Cung vươn tay muốn chạm vào anh, nhưng khoảng cách ngày một xa dần, xa dần, cho đến khi ánh hào quang trước mặt ôm trọn lấy cơ thể anh, mang anh đi cùng những tiếc nuối thời niên thiếu của cậu.
"Nam Cung? Nam Cung? Tạ Nam Cung?"
"Hả?"
Như bừng tỉnh khỏi cơn mơ, Tạ Nam Cung phát hiện mình bị mớ suy nghĩ kia chi phối, tay cậu còn đang vươn ra hướng tới chỗ của Vương Tiểu Khôi, run rẩy không kiềm lại được.
Nhận ra hành động thất thố của mình, Tạ Nam Cung gượng cười nói rằng mình uống hơi nhiều nên nhìn gà hóa cuốc.
Mà Vương Tiểu Khôi cũng không truy cứu làm gì, anh lặng lẽ bước đi, lặng lẽ thở dài.
Bóng hai người kéo dài trên đường dưới ánh sáng lập lòe của đèn đường, bỗng Tạ Nam Cung bắt lấy tay anh không buông, trong ánh mắt cậu anh nhìn thấy sự nghiêm túc, dường như sắp tới đây, Tạ Nam Cung sẽ nói ra thứ gì đó quan trọng lắm vậy.
"Khôi...!Học trưởng Vương.
Em..."
"Ủa, Khôi ca?"
Tiếng Tiêu Hạ Nguyệt cắt ngang lời Tạ Nam Cung định nói ra, cậu nhìn người đang đi về hướng này, mím môi thả tay Vương Tiểu Khôi ra.
"Giám đốc."
"Khôi ca, sao anh lại ở đây? Ể? Có cả trưởng thành Tạ nữa, hai người..."
Vương Tiểu Khôi vội vàng xua tay.
"Không phải như em nghĩ đâu, bọn anh tổ chức một buổi tiệc nhỏ ở quán bar gần đây, anh không chịu được không khí ở đó nên trưởng phòng Tạ mới cùng anh ra bên ngoài hóng mát, em đừng nghĩ bậy."
"Ồ."
Tiêu Hạ Nguyệt nghiêng đầu dò xét Tạ Nam Cung, quay sang nói với cô gái đang đi cùng mình.
"Cậu về nhà trước đi, bây giờ tôi có việc bận rồi, hôm khác gặp nhé."
Cô gái kế bên không nói gì, gật đầu tỏ vẻ đồng ý rồi nhanh chóng rời đi.
Đợi cô gái kia đi xa, Tiêu Hạ Nguyệt mới quay sang nói với Vương Tiểu Khôi.
"Khôi ca, anh đã không uống được rượu thì sau này đừng nên lui tới những nơi như thế này nữa.
Bây giờ anh thấy trong người thế nào rồi? Hay em đưa anh về nhà nhé?"
Đây không phải câu hỏi mà là câu thông báo.
Trước giờ Tiêu Hạ Nguyệt cô đã muốn làm gì thì không ai cản được, biết thế nên Vương Tiểu Khôi ái ngại nhìn sang nói với Tạ Nam Cung.
"Nam Cung, anh cảm thấy trong người không được khỏe cho lắm, chắc anh phải nhờ Tiểu Nguyệt đưa anh về nhà, phần còn lại của buổi tiệc anh nhờ em nhé."
Tạ Nam Cung còn có thể làm gì ngoài gật đầu, trơ mắt nhìn Vương Tiểu Khôi bị đưa đi mất.
"Anh, đừng nói với em là anh không nhìn ra cậu ta có ý với mình đó nha."
Tiêu Hạ Nguyệt lại bắt đầu bài ca muôn thuở như mấy bà hàng xóm tóc mì tôm, đứng tụm năm tụm ba ở đầu ngõ nhà anh rồi.
"Không phải đâu, chỉ là trước đây cậu ta học khóa dưới anh, cùng khóa với em ấy, nên cậu ta với anh nói chung là cũng có quen biết, với lại ngày đầu anh vào công ty cậu ấy cũng giúp đỡ anh rất nhiều."
"Xì, nhìn bộ dạng của cậu ta là em biết không đơn giản như vậy rồi."
Tiêu Hạ Nguyệt xù lông muốn cắn người, cô hậm hực dẫn anh ra xe của cô đậu ở gần đó, hỏi anh địa chỉ nhà rồi không nói thêm câu nào nữa, cho xe chạy đi.
Anh với cô có một điểm chung đó là yêu mèo, à không, có lẽ nên gọi là bị cuồng sinh vật lắm lông này mới phải.
Vừa bước vào nhà anh, nhìn thấy con mèo của anh chạy ra mừng, hai mắt cô sáng lên túm lấy con mèo chạy thẳng vào sofa nằm nghịch với nó.
Cũng may là con mèo của anh không sợ người lạ, nếu không anh không dám tưởng tượng trên người cô sẽ có bao nhiêu vết mèo cào đâu.
"Được rồi, em đừng ngậm đầu con mèo của anh như vậy chứ."
"Nó đáng yêu mà."
Cô phản bác.
Thật là, con bé này có khi còn cuồng mèo hơn cả anh nữa.
Nếu anh nhớ không nhầm thì trước đây nhà cô nuôi tận năm, sáu con mèo lận.
"Được rồi, em muốn uống nước không? Trà phúc bồn tử nhé?"
Qua bao nhiêu năm anh vẫn còn nhớ sở thích lạ đời của đứa em này.
So với những loại trà khác, Tiêu Hạ Nguyệt đặc biệt thích trà hương phúc bồn tử nha, cũng may là hôm qua anh có mua một hộp.
"Được ạ."
Buông bé mèo ra, lúc này Tiêu Hạ Nguyệt mới nhìn quanh ngôi nhà.
Ừm, đây là phòng trọ nhỉ? Nhà thuê? Hay sao vậy? Nhỏ quá, cũng không tiện nghi.
Cô không biết Vương Tiểu Khôi sống cực khổ như vậy, cô tự trách mình vì sao không tìm ra anh sớm hơn.
Kỳ thực sau khi trở về nước, cô và Lục Cẩn Phong có đi tìm anh, tìm rất nhiều là đằng khác, nhưng thứ hai người họ chỉ là cái lắc đầu của tất cả mọi người.
Cô đi đến nơi anh từng sống, biết bà của anh đã mất, anh cũng đi biền biệt chẳng thấy quay về, có trời mới biết lúc đó cô đã buồn như thế nào.
Suy nghĩ một chút, Tiêu Hạ Nguyệt lặng lẽ lấy điện thoại ra nhắn tin cho một người.
___________
_(ˇωˇ」∠)_.
Danh Sách Chương: