"No matter where you are, or what you are doing, or who you with, I will honestly, truly, completely love you."
(Dù cho anh có ở đâu, đang làm gì hay đang ở bên ai, điều đó không thành vấn đề hay thay đổi được một điều rằng em đã và sẽ luôn luôn, thật lòng, thực sự, hoàn toàn yêu anh)
_____
Vương Tiểu Khôi trở người sang bên trái, nằm ngửa với một cục bông mấy kí lô thời gian dài khiến cơ thể anh như hóa đá, vô tình anh thấy khung ảnh được đặt trên bàn ngủ, hai mắt anh chợt sáng lên.
"Đúng rồi, chính là tấm ảnh!"
Lần anh say rượu chính Lục Cẩn Phong đã đưa anh về đây, vậy mà anh lại quên mất.
Hơn nữa, tấm ảnh đó vẫn còn trong tay Lục Cẩn Phong.
Vương Tiểu Khôi thầm mắng mình đúng là tên đầu heo mà, nếm được một chút yêu thương liền quên mất mục đích ban đầu của bản thân.
Mặc dù bây giờ Lục Cẩn Phong sống sờ sờ trước mắt anh nhưng không thể so sánh với tấm ảnh đó được, tấm ảnh đó đã đi theo anh biết bao nhiêu năm nay, cùng anh trải qua bao nhiêu biến cố của cuộc đời, lúc vui vẻ anh mang nó ra ngắm nghía, lúc đau khổ anh mang nó ra tự ngắm rồi tự an ủi bản thân, cả lúc anh nhớ cậu nữa, rất nhiều kỷ niệm với tấm ảnh đó, dần dà nó trở thành một phần không thể thiếu của anh lúc nào không hay.
Vương Tiểu Khôi nghĩ nghĩ một lát, sau đó mỉm cười lấy điện thoại ra gọi cho Tiêu Hạ Nguyệt.
Dù sao cô với Lục Cẩn Phong là bạn thân, anh có thể nhờ cô "len lén" lấy lại tấm ảnh đó cho mình.
Chuyện Vương Tiểu Khôi có tấm ảnh thời trẻ trâu của Lục Cẩn Phong thì Tiêu Hạ Nguyệt cũng biết, vì vậy nói với cô và nhờ cô lấy lại là một ý kiến không tồi.
Với thói quen thức đêm cày truyện boy love như cô thì giờ này đừng mong cô đi ngủ, Vương Tiểu Khôi chỉ sợ cô đang đọc đến đoạn gay cấn, anh gọi đến làm mất mạch cảm xúc của cô rồi bị cô mắng cho một trận lên bờ xuống ruộng thôi.
Chậc, anh cũng thua cách cày truyện của cô, cày ngày cày đêm, đôi khi còn cày tới sáng nữa cơ.
Có một lần Tiêu Hạ Nguyệt kể với anh rằng cô thức tới bốn giờ sáng cày một bộ truyện gì đó rất hay, cuối cùng cái kết lại OE làm cô điên tiết lôi bà tác giả ra trù ẻo cả tiếng đồng hồ.
Cô còn gào cái gì mà:
"SE cũng được, HE cũng tốt, BE cũng chẳng sao, cơ mà đ** m* đừng có mà OE được không hả?" (*)1
Chuông reo năm hồi Tiêu Hạ Nguyệt mới nhấc máy, giọng hậm hực khó ở vô cùng.
"Alo? Ai đấy?"
"Tiểu Nguyệt, là anh.
Ai chọc giận em sao? Giọng nói khó ở thế kia thì chắc là đang đọc dở truyện rồi đi?"
"A, Khôi ca, em xin lỗi em không nhìn tên."
Bên kia thở phì một tiếng, liền như bị uất ức lâu ngày mới tìm được người xả, cô nói liền một mạch anh không nghe kịp.
"Anh biết không, em nai lưng ra làm việc như trâu như bò, tối về chỉ có chút thời gian đu bê đê (**) thôi, vậy mà truyện đầu gặp ngay quả OE, truyện sau thì ông em nghĩ là Top là Bot, còn ông Bot lòi ra thì lại lật kèo làm Top.
Bà tác giả lươn lẹo vãi, hành hạ Bot lên bờ xuống ruộng, xong cho Top xin lỗi mỗi một câu là hòa, sau đó còn dududu con em lên bờ xuống ruộng nữa, tức chết em rồi."1
Vương Tiểu Khôi tiêu hóa những gì Tiêu Hạ Nguyệt nói, thầm thở dài thương cho số phận tác giả nó bạc bẽo quá, viết vừa lòng người thì người tâng bốc, viết theo ý mình mà không hợp ý người thì bị chửi mắng không tiếc lời, y như con đang viết vậy, bạc quá.
"Sau này em lật chương cuối lên xem trước cho đỡ bị đọc nhầm kết OE, còn vấn đề kia thì anh thấy em nên đi xem review truyện trước khi vào đọc a, bây giờ ngụy công, ngụy thụ nhơn nhởn ra, em bị lừa là đúng rồi."
"Ây, anh nói cũng đúng ha."
Bên kia truyền đến tiếng cười không hợp cho trẻ em nghe.
"Vậy...!có khi nào anh lại đè Lục Cẩn Phong không hả? Anh có giấu nghề không vậy hả?"1
Vương Tiểu Khôi:...!
Chính thức cạn lời.
Nhân viên của em có biết em là một đứa bị cuồng không vậy?
Thấy Vương Tiểu Khôi không trả lời, Tiêu Hạ Nguyệt biết mình đùa hơi quá rồi, ngay lập tức bật chế độ nghiêm túc hỏi anh.
"Vậy Khôi ca ca, anh gọi cho em là vì chuyện gì vậy a? Có vấn đề gì với công việc sao? Hay là chủ tịch Lục bắt nạt anh? Nơi làm việc không thoải mái?"
Vương Tiểu Khôi thầm thán phục tốc độ lật mặt và đổi chủ đề của cô, quen biết cô lâu như vậy mà anh vẫn không tài nào bắt kịp tốc độ sánh ngang tốc độ ánh sáng đó.
"Không phải a, là anh có việc cần nhờ em."
"Cần nhờ em? Việc gì vậy ạ? Nếu trong khả năng thì em nhất định sẽ giúp anh."
Vương Tiểu Khôi im lặng một lát, anh đang đấu tranh tư tưởng xem có nên nhờ cô hay không.
Với tính cách nóng như kem này, có khi cô đi thẳng đến trước mặt Lục Cẩn Phong đòi lại ấy chứ.
Nhưng nếu không nhờ cô thì anh cũng không biết phải nhờ ai mới tốt, đành nói ra.
"Tiểu Nguyệt, em giúp anh lấy lại một món đồ từ chỗ của Lục Cẩn Phong được không?"
____________
_(ˇωˇ」∠)_
(*):
HE: Happy Ending
BE: Bad Ending
SE: Sad Ending
OE: Open Ending
(**): Dii quen miệng gọi là "đu bê đê" rồi nên nếu làm mấy bác khó chịu thì mấy bác nhắm mắt cho qua nhé, cảm ơn rất nhiều.
????: Hôm qua thức đêm đu phải 2 quả OE, nay đu phải ngụy•́ ‿,•̀
Hôm nay trời mưa, ghé qua Dii tặng bạn một ly cà phê nóng ☕.
Danh Sách Chương: