• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


"Chuyện này quyết định vậy đi, Trịnh tổng, mấy ngày này phiền ông phối hợp với cảnh sát."
Phó Thần gấp lại tài liệu, chuyện chứng cứ xem như đã xác định là có người cố ý vu hại, Lâm Đình Vũ cũng nhờ chứng cứ này minh oan, nhưng hắn sẽ không để Lâm Đình Vũ được thả ra sớm như vậy.
Nghĩ tới khuôn mặt nhỏ nhắn lúc nào cũng tức giận với hắn đã thấy đáng yêu, hắn còn muốn ở cạnh cô vài ngày, chưa muốn rời xa cô nhanh như vậy.
"Vì vẫn chưa bắt được thủ phạm thực sự nên Lâm Đình Vũ vẫn nên chịu khổ một chút.

Hy vọng Lâm gia cũng phối hợp tốt với Phó Thị và phía chính phủ."
Phó Thần chặn lại Lâm Khánh Xuyên định mở miệng xin tha cho Lâm Đình Vũ, rõ ràng biết đó là cái cớ của hắn nhưng Lâm Khánh Xuyên lại không thể phản bác, tuy rằng Lâm Đình Vũ được chứng thực là bị oan nhưng nếu Phó Thần cố ý vẫn có thể khiến anh họ bị định tội.
Khi nào trở về hắn nhất định điện thoại cho Lâm Ngọc Yên bảo cô không cần phải lấy lòng tên khốn kiếp đó.
"Nếu không còn gì thì có thể kết thúc cuộc họp ở đây!"
Phó Thần nói xong đứng dậy định đi khỏi, bất chợt cánh tay của hắn bị Lôi Vân giữ lại, Lâm Khánh Xuyên và Trịnh Trung ngầm biết Lôi Vân có chuyện riêng muốn nói với Phó Thần nên đi trước.

Hai nhà Lôi - Phó vốn có giao hảo, Lôi Vân và Phó Thần còn là thanh mai trúc mã, trước đây ai ai cũng nghĩ hai người sẽ kết hôn với nhau nhưng không ngờ Phó gia lại liên hôn với Lâm gia.

Chuyện này từng khiến Lôi Vân phát điên một thời gian.
Lôi Vân trạc tuổi Phó Thần, là nữ cường nhân hàng thật giá thật, tính cách cô ta mạnh mẽ, một khi yêu thích thứ gì sẽ chiếm lấy cho bằng được, Phó Thần vốn định thuộc về cô ta nhưng bị Lâm Ngọc Yên cướp mất nên cục tức này cô ta chưa bao giờ nuốt trôi.


Lúc biết hai người họ ly hôn cô ta đã rất vui mừng, sau lại xảy ra chuyện của Lâm Đình Vũ nên cô ta nghĩ Phó Thần sẽ càng căm ghét Lâm gia nên khi nghe hắn nhờ giúp đỡ cô ta liền đồng ý.
Trăm ngàn lần Lôi Vân không thể ngờ tới, mục đích Phó Thần làm vậy chỉ muốn ép Lâm Ngọc Yên ở bên hắn.

Nếu không tận tai nghe Lương Tuấn căn dặn thư ký, cô ta cũng không bao giờ tin chuyện này.
"Có chuyện gì?"
Phó Thần lạnh nhạt.

Phòng họp vẫn tĩnh lặng như nước, không khí âm u bao phủ khiến người ta muốn nghẹt thở.

Lôi Vân vẫn không chịu buông tay của Phó Thần, bàn tay nắm lấy cánh tay của hắn càng thêm bóp chặt.
"Tại sao anh lại đối tốt với cô ta? Rõ ràng anh không yêu cô ta mà?"
Lôi Vân chất vấn, giờ phút này cô ta trút bỏ hết mọi thứ của một nghị viên, trước mặt Phó Thần hoàn toàn lộ rõ bản chất.
"Chuyện riêng của tôi không phiền nghị viên Lôi quan tâm." Phó Thần giật mạnh tay đang bị Lôi Vân nắm: "Tôi và cô không có quan hệ gì, cảm phiền cô đừng đi quá giới hạn."
"Không có quan hệ gì là sao chứ? Rõ ràng anh yêu tôi mà? Chúng ta lớn lên từ nhỏ, đã định là phải thuộc về nhau.

Anh không được phép yêu người khác, tôi không cho phép!"
Lôi Vân quát lớn.
"Nghị viên Lôi, với tinh thần không ổn định này của cô thì nên từ chức ở nghị viện đi, tránh cho lúc bị người ta đá rớt khỏi ghế nghị viên lại tùy tiện phát điên.

Cho dù là Lôi Kiêu hay Lôi cựu nghị trưởng cũng không dám ra mặt dọn tàn cuộc cho cô đâu." Phó Thần xoa xoa cánh tay bị Lôi Vân nắm chặt: "Tôi và cô ngoại trừ là bạn thì không có tình cảm gì khác, hy vọng cô đừng ảo tưởng rồi làm chuyện điên rồ.

Tôi có thể không tính toán nếu cô hãm hại tôi nhưng tôi sẽ không bỏ qua khi cô hại đến người bên cạnh tôi.

Cô nên biết tại sao mẹ tôi lại không vừa mắt cô, dù cô có làm bao nhiêu chuyện để lấy lòng bà ấy đi nữa."
Nói đoạn, Phó Thần dừng lại, hắn dùng cây bút chỉ vào trái tim của Lôi Vân nói tiếp: "Vì nơi này của cô không sạch sẽ, lúc nào cũng chứa điều đen tối!"
Nói xong, Phó Thần quăng cây bút vào sọt rác sau đó đi thẳng ra ngoài, mỗi lần đối mặt với Lôi Vân hăn lại thấy chán ghét.


So với việc lúc trước chán ghét cuộc hôn nhân với Lâm Ngọc Yên còn nhiều hơn.
Lôi Vân nắm chặt tay lại thành nắm đấm, cô ta gạt hết mọi thứ trên bàn xuống đất.

Phó Thần không đối xử tốt, không dành tình cảm cho cô ta thì cô sẽ không để hắn ở bên cạnh Lâm Ngọc Yên yên ổn.
Hắn muốn dùng chuyện của Lâm Đình Vũ ép buộc vợ cũ quay lại phải không? Cô ta sẽ để hắn toại nguyện.
Lôi Vân ngồi xuống ghế, cô ta ngã người tưởng tượng ra cảnh Phó Thần bị Lâm Ngọc Yên ghét bỏ sau khi biết Lâm Đình Vũ có thể được cứu mà không cần nhờ hắn.
(...........)
"Anh họp xong rồi à? Có thể về nhà chưa?"
Lâm Ngọc Yên ngồi ở sofa đoan chính nhìn Phó Thần vừa bước vào cửa.

Cả buổi chiều bị giam lỏng ở chỗ này khiến cô không quá thoải mái dù có đầy đủ đồ ăn thức uống.

"Có đói không? Chúng ta đi ăn nhé?"
Phó Thần ngồi xuống sofa nới lỏng cà vạt, tiện tay cầm ly còn nóng lên uống cạn.
Một lần nữa Lâm Ngọc Yên đỏ mặt, ly cà phê đó cô vừa pha đang uống dở, Phó Thần mắt mù hay sao lại không thấy điều đó?
"Vẫn là về nhà đi." Lâm Ngọc Yên khôi phục trạng thái: "Tôi không quen ăn ở ngoài."
"Nhưng tôi muốn ra ngoài ăn, không phải em đang muốn tôi được vừa lòng sao?"
"Được, anh ở trên, tôi ở dưới, anh muốn sao cũng được nhưng tôi nhắc anh một chuyện, thời thế xoay chuyển nhanh lắm, chưa biết lúc nào anh lại ở dưới tôi đâu."
Lâm Ngọc Yên cười nhạt.
"Ồ, em muốn ở trên tôi lúc nào mà không được, cần gì thời thế xoay chuyển, giống như..."

Phó Thần cố làm ra vẻ mờ ám, hắn kề sát mặt của Lâm Ngọc Yên cố ý chạm nhẹ vào vành tai của cô.

Lâm Ngọc Yên giơ tay muốn tát hắn một cái nhưng bị cô đánh nhiều lần như vậy, hắn tự nhiên cũng phản ứng kịp bắt lấy tay cô.
Lâm Ngọc Yên nổi giận, rõ ràng ý của cô rất trong sáng nhưng vào miệng Phó Thần lại trở nên vô cùng mờ ám.
"Phó Thần, anh không thể cùng tôi nói chuyện đàng hoàng được sao? Một hai cứ phải làm tôi nổi giận?"
"Tôi rất đàng hoàng nói chuyện với em, là cái đầu nhỏ của em nghĩ nhiều mới phải." Phó Thần buông tay Lâm Ngọc Yên ra: "Ý của tôi là giống như lúc trưa em muốn ăn bánh ngọt, không phải là tôi chiều ý em, em ở trên tôi sao?"
"Anh là tên đáng ghét."
Lâm Ngọc Yên cầm lấy cái gốm đập mạnh vào người Phó Thần.

Có đánh chết cô cũng không tin vừa rồi hắn không có ý bậy bạ.
"Được rồi, đừng quậy nữa, chúng ta về thôi, trên đường sẽ ghé qua siêu thị để em tùy ý lựa chọn đồ ăn cho bữa tối được không?"
Phó Thần chặn lại cái gối, hắn giành lấy ném qua một bên rồi nhẹ giọng nói với Lâm Ngọc Yên.
"Anh muốn sao cũng được."
Lâm Ngọc Yên cầm lấy túi xách, thu dọn bát đĩa gọn gàng rồi ra ngoài trước, Phó Thần đi theo phía sau tắt công tắc điện trong phòng rồi khóa cửa lại.
Hai người cứ vậy sánh vai nhau đi xuống bãi đậu xe rồi cùng nhau rời khỏi Phó Thị..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK