• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


"Anh Thần, anh đã nhìn rõ bạn gái của mình chưa?"
Trương Thể Loan đắc ý nhìn Phó Thần, cô ta không biết Phó Thần có biết Lâm Ngọc Yên hay không nhưng cứ li gián quan hệ giữa hai người trước đã, cô ta không tin đã làm đến mức này Phó Thần còn có thể bênh vực Lâm Ngọc Yên.
Ánh sáng ở bãi đỗ xe hơi hạn chế nên Trương Thể Loan hoàn toàn không nhìn rõ nét mặt của Phó Thần lúc này ra sao, nhưng cô ta đoán là hắn đang có sắc mặt không quá tốt.
"Anh Thần, không phải là em cố ý phá hoại tình cảm của hai người, nhưng rõ ràng cô Lâm không phải là người chung thủy, bằng chứng rất rõ ràng, cái này là một người bạn của em vô tình quay được."
"Anh Thần, anh đừng để cô Lâm gạt anh nữa."
"Anh Thần..."
Trương Thể Loan nói một tràng dài, câu nào cũng là anh Thần, anh Thần khiến cho Phó Thần cực kỳ chán ghét.
"Anh Thần?"
Trương Thể Loan dừng lại việc thao thao bất tuyệt, cuối cùng cô ta cũng nhận ra Phó Thần không hề có phản ứng gì với những gì cô ta đang nói, thái độ của hắn vẫn rất bình tĩnh, tầm mắt vẫn chăm chú nhìn vào đoạn video quay lén kia.


Trương Thể Loan không biết hắn đang nghĩ gì nên không dám nói chuyện nữa.
"Nói xong rồi?" Phó Thần lạnh lùng hỏi: "Ngăn không cho tôi lên sảnh là vì đoạn video nhảm nhí này?"
"Đ - Đúng vậy..."
"Muốn dùng video này li gián tôi và Yên Yên thì cô tính sai rồi.

Ai cũng có quyền quen bạn khác giới, nếu như chỉ vì Yên Yên và Lôi Kiêu nói chuyện thân thiết đã quy chụp cả hai có gian tình, thì chẳng phải cô và hắn ta càng có gian tình hơn sao? Đi chơi, ăn uống, dự tiệc.

Có cái nào Lôi Kiêu không đi cùng cô, thậm chí lễ bấm máy phim đầu tay của cô, hắn cũng có mặt.

Trương Thể Loan, tôi cảnh cáo cô lần cuối, đừng gây chuyện với Yên Yên hay là có âm mưu chia rẽ tôi và cô ấy, coi không làm được chuyện đó đâu.

Hơn nữa, tôi đã nói đừng gọi tên tôi, rốt cuộc cô não để nhớ không hay là não cô dồn xuống ngực hết rồi? Lần say còn bám lấy tôi nói mấy chuyện nhảm nhí thì đừng trách tôi."
Phó Thần ném điện thoại của Trương Thể Loan xuống đất cảnh cáo, hắn không có kiên nhẫn ở đây nghe cô ta nói nhảm, hắn đang nóng lỏng đi lên để gặp Lâm Ngọc Yên.

Nhìn Lâm Ngọc Yên qua màn hình điện thoại càng làm hắn muốn xuyên qua đó để được nói chuyện với cô.

Tối nay Lâm Ngọc Yên ăn mặc xinh đẹp nên khó tránh ong bướm vây quanh, trước mắt có một con ong làm hắn chướng mắt rồi, dù biết Lâm Ngọc Yên và Lôi Kiêu không có gì vẫn khiến hắn thấy rất chướng mắt.
Phó Thần nói rồi bỏ đi, Trương Thể Loan nhìn theo bóng lưng của hắn trong lòng khó tránh căm tức, nhưng cô ta nhanh chóng kiếm nén lại, đêm nay còn dài, những thứ cô ta dành tặng cho Lâm Ngọc Yên vẫn còn.


Trước sau gì cô ta cũng khiến Lâm Ngọc Yên phải mất mặt.
Nghĩ vậy, Trương Thể Loan điều chỉnh lại tâm trạng, cô ta hít thở thật sâu sau đó cũng hướng về phía thang máy tầng hầm đi lên sảnh.
Trong một góc khuất của bãi đỗ xe, Lôi Vân chứng kiến hết màn kịch vụn về kia của Trương Thể Loan, khóe miệng cô ta nhếch lên một chút, xem ra vẫn là để cô ta ra tay, hỗ trợ Trương Thể Loan triệt hạ Lâm Ngọc Yên.
(..................)
"Yên Yên!"
Phó Thần đi vào sảnh đã tiến đến chỗ của Lâm Ngọc Yên và Lôi Kiêu, bên cạnh hai người đó còn có Lâm Đình Vũ và Lâm Khánh Xuyên, Phó Thần đoán hai tên cuồng em gái này chắc hằn đang muốn tách Lâm Ngọc Yên ra khỏi Lôi Kiêu, dù sao so với hắn Lôi Kiêu cũng không phải loại người tốt lành gì, thậm chí Lôi Kiêu còn mấy scandal tình ái lăng nhăng.
"Phó Thần, anh đến rồi à? Đến trễ hình như không phải tác phong của anh."
Lâm Ngọc Yên dừng lại cuộc trò chuyện với Lôi Kiêu và hai anh trai nhìn về hướng Phó Thần cười nói.
"Lúc ở bãi đỗ xe gặp chút chuyện khiến tôi không đến sớm được.

Sao vậy, không gặp tôi mấy ngày nhớ tôi rồi sao?"
Phó Thần đùa cợt, hắn chọn ghế trống ngồi đối diện với Lâm Ngọc Yên, ánh mắt của hắn đảo qua Lôi Kiêu rồi lại chuyển hướng đến Lâm Ngọc Yên.
"Phó tổng hãy chú ý lời nói của mình, em gái tôi và anh hoặc là bất kỳ người đàn ông khác không có quan hệ gì khiến con bé phải nhớ nhung cả!"

Lâm Đình Vũ thấp giọng nhắc nhở, mỗi lần nhìn thấy Phó Thần là hắn lại chướng mắt.
"Đúng vậy, em gái tôi không phải hạng người dễ dãi, con ong con bướm nào cũng có thể tùy tiện bay đến hút mật."
Lâm Khánh Xuyên tiếp lời.
Từ nãy đến giờ cả hắn và Lâm Đình Vũ đều đang khó ở với Lôi Kiêu cứ bám riết Lâm Ngọc Yên, bây giờ lại thêm Phó Thần, người mà cả nhà họ Lâm đều ghét xuất hiện, còn nói lời trêu hoa ghẹo nguyệt với em gái bảo bối, hắn chỉ hận lúc này không thể tẩn cho hai tên khốn đó một trận ra trò.
"Hoa dại mới thu hút ong bướm, còn hoa thơm được trông trong nhà kín chỉ thu hút người thưởng hoa, Phó tổng nói có đúng không?"
Lôi Kiêu cười hỏi.
Từ lúc biết quan hệ giữa Lâm Ngọc Yên và Phó Thần, Lôi Kiêu đã chủ động xem hắn ta là tình địch của mình.
"Phó thị trưởng nói đúng nhưng người thưởng hoa cũng có phân biệt người biết thưởng thức thật sự với người chỉ yêu thích cái đẹp nhất thời." Phó Thần cười: "Phàm phu tục tử mãi mãi không với tới được tiên hoa."
"Còn chưa biết ai mới là phàm phu tục tử đâu.".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK