Một tuần thấm thoắt trôi qua, hai người đã quen với nhịp độ công việc.
Hiện giờ hắn và Tử Phục chỉ mất một buổi sáng để hoàn thành nhiệm vụ ở Thiết Luyện Cốc, còn buổi chiều có thể đi dạo khắp nơi, hoặc cùng nhau tu luyện Phá Thể cảnh giới.
Mối quan tâm của đám đệ tử rảnh rỗi kia đối với thân phận thật của hắn đã giảm đi đáng kể, lời đàm tiếu cùng những ánh mắt săm soi cũng không còn, đổi lại là sự vô quan như thường lệ.
Đến hôm nay, khi hắn lộn ngược người đã không còn cảm thấy tức ngực, buồn nôn nữa.
Sau khi vận khí, khí huyết vận hành trôi chảy, tốc độ hấp thu linh khí cũng nhanh hơn rất nhiều, cơn đau như kiến cắn cũng đã biến mất hoàn toàn, quả thực có sự khác biệt rất lớn.
Hiện tại hắn đã tu ra linh khí, chính thức trở thành một tu sĩ, tự nhiên hiểu biết cũng rộng rãi hơn xưa.
Hắn phát hiện ra muốn kích phát loại công pháp kì dị đó thì khí huyết trong người hắn phải rối loạn ở một mức độ nhất định.
Khi công pháp vận chuyển liền sẽ giúp bản thân đả thông kinh mạch, điều tức cơ thể, đẩy nhanh tốc độ hấp thu linh khí.
Nói cách khác, việc chổng mông lên trời không phải phương pháp duy nhất kích hoạt Loạn Đả Cân Kinh trong người hắn.
Giả như hắn bị ai đánh cho trọng thương, kinh mạch rối loạn cũng có thể được.
Bất quá đó chỉ là suy đoán ban đầu mà thôi, chứ hắn không dám hoàn toàn khẳng định là đúng.
Bởi vì thế gian nào có ai đợi người ta đánh cho gần chết rồi mới lôi công pháp ra luyện đâu? Nếu có hoạ chăng là kẻ điên.
Cũng chẳng có ai tự đánh mình trọng thương để đẩy nhanh tốc độ tu luyện cả.
- Tạm thời ta cứ phải sử dụng cách cũ đã, những chuyện khác sau này hẵng tính.
Phá Thiên chốt lại một câu rồi mới cất bước rời khỏi phòng.
Hôm nay là ngày cuối tuần, hắn không phải đến Thiết Luyện Cốc làm việc như thường lệ.
Vừa vào thư viện mượn được một cuốn sách ghi chép về phương pháp tu luyện Phá Thể cảnh giới cùng với một quyển kinh văn có tên Đại Đạo Chân Giải Toàn Thư thì đã mừng như điên, tức tốc đi tìm Tử Phục.
Đệ tử ngoại môn cấp bậc thấp kém cho nên số lượng kinh thư được xem không nhiều, đa phần là kiến thức chung chung về tu hành giới và một số cuốn sách chuyên về tu luyện thân thể.
Cuốn sách mang tên Luyện Thể Tổng Quan này không khác gì mấy các cuốn sách võ thuật mà các võ giả trong dân gian vẫn thường tu luyện.
Khác biệt duy nhất nằm ở chỗ võ thuật trong dân gian phân theo môn phái, còn ở đây thì không phân chia môn phái gì, chỉ gộp chung tinh túy tất cả lại, gọi là Phá Thể cảnh giới mà thôi.
Nội dung bên trong ghi chép rất kỹ về cách phân chia thứ bậc của cảnh giới Phá Thể cùng phương pháp tu luyện.
Ví như Phá Thể sơ kỳ thân thể săn chắc, toàn thân không có mỡ thừa, khí huyết lưu chuyển nhẹ nhàng, có thể chạy bộ hoặc luyện tập các loại binh khí trong thời gian dài không thấy mệt.
Cảnh giới Phá Thể trung kỳ có thể bưng vác vật nặng mấy trăm cân trên lưng chạy nhảy như thường, gậy gỗ đánh vào người không hề hấn gì, lực lượng toàn thân dồi dào, chân trần gai góc không thể đâm thủng, da dẻ bền chắc, vết thương chóng lành.
Phá Thể hậu kỳ có thể tay không phá đá, chân đạp gãy cây, da thịt cứng như đồng sắt, đao thương bất nhập.
Phá Thể viên mãn nhục thân cường đại như chân long, rất khó bị tổn hại, tuổi thọ ngàn năm, khi chết rất khó bị phân hủy.
Điều đáng nói là kiến giải các cấp bậc cảnh giới Phá Thể này có rất nhiều nhưng không hề thống nhất, ngược lại trong mỗi cuốn sách lại có một cách phân chia khác nhau.
Cái thì trông khá đơn giản, cái thì xem chừng không cách nào thực hiện được, không biết đường nào mà lần.
Thậm chí phương pháp khảo hạch của Ứng Thiên Tông để lựa chọn nội môn đệ tử qua bao năm vẫn không hề thay đổi, chính là vì không cách nào xác định rõ ràng sự khác biệt giữa các cấp bậc tu vi ở cảnh giới Phá Thể với nhau.
Còn bên trong cuốn Đại Đạo Chân Giải Toàn Thư lại nói sơ lược về con đường tu hành, từ khi một người bắt đầu chuy thể luyện khí cho đến khi kết thần đúc đan, vân vân và vũ vũ.
Chỉ là trong đây ghi chép rất sơ sài, căn bản chỉ để tham khảo cho biết thế thôi, chứ thực tế người hoàn toàn trải qua các bước như trong sách này e rằng cả bắc phương cũng chỉ có một hai người là cùng.
Lại nói bản thân Phá Thiên kiến thức hạn hẹp, so ra trong đám đệ tử ngoại môn cũng thuộc hạng bét, cho nên đọc qua mười phần thì có đến chín phần không hiểu.
Những lần như vậy ngoài tìm Tử Phục nhờ hắn giải đáp ra thì không còn cách nào khác.
Cũng may từ khi trở thành ngoại môn đệ tử, hắn và Tử Phục ở chung một chỗ, hằng ngày sinh hoạt cùng nhau, tu luyện cùng nhau, cho nên nhận được rất nhiều sự chỉ điểm hữu ích từ Tử Phục.
Mỗi một lần hắn gặp trở ngại trong quá trình tu luyện thì đã có Tử Phục hỗ trợ khắc phục.
Tu luyện thiếu sót ở chỗ nào thì có Tử Phục bổ sung chỗ đó.
Thậm chí những chỗ mà đa số mọi người thường phạm sai lầm cũng được Tử Phục chỉ rõ và đưa ra giải pháp cụ thể.
Với sự dạy dỗ tận tình như vậy, cho dù muốn hay không, sự hiểu biết và thực lực của Phá Thiên cũng âm thầm tăng lên ở mức độ kinh người.
Tử Phục khác với Phá Thiên, hắn vốn xuất thân con nhà quyền quý, tài nguyên dư thừa, lại tu luyện công pháp từ nhỏ, đến nay cũng ngót nghét mười mấy năm không kém, cho nên tu vi sớm đã đạt tầng bốn Ngự Khí sơ kỳ, chỉ chờ ngày đột phá cảnh giới mới.
Kiến thức về tu hành giới của Tử Phục sâu rộng hơn Phá Thiên rất nhiều, bởi vì những loại công pháp luyện khí cơ sở hắn đã thuộc lòng như cháo chảy, con số kinh văn điển tịch đã đọc qua cũng không nhỏ.
Hắn lớn tuổi hơn Phá Thiên, tâm tư sâu sắc hơn, kinh nghiệm cũng phong phú hơn, hôm nay dùng toàn bộ năng lực bản thân để chỉ điểm cho Phá Thiên, đối với Phá Thiên mà nói chính là chỗ tốt không gì bằng.
Nếu không có Tử Phục hỗ trợ, dù cho Phá Thiên có Loạn Đả Cân Kinh giúp đỡ cũng rất khó có thể suôn sẻ tiến lên.
Bởi vì trong này còn có rất nhiều yếu tố liên quan chứ không chỉ đơn thuần là tốc độ tăng tiến tu vi nhanh đến đâu.
- Tử Phục, huynh có trong đó không?
- Có, ta ra ngay đây.
Nghe Phá Thiên gào thét kêu gọi, Tử Phục biết ngay là hắn đã gặp vấn đề gì rồi.
Trước nay vẫn vậy, cứ hễ chỗ nào không hiểu thì hắn lại vác mặt đến tìm mình hỏi cho bằng được.
Tử Phục cười khổ một tiếng, sau đó chộp lấy thanh mộc kiếm đặt trên bàn nhanh chân bước ra.
- Sao vậy, lại có chỗ nào không hiểu à?
- Tử Phục huynh, chỉ có huynh là hiểu ta nhất.
Huynh xem, những điều trong hai cuốn này nói có phải là thật không?
Tử Phục cầm lên hai cuốn sách, khẽ lật mấy trang rồi lắc lắc đầu đáp:
- Mấy thứ này đệ không cần xem đâu.
Trước đây ta từng nói chúng ta đến Ứng Thiên Tông không chỉ để tu luyện công pháp, tăng lên tu vi mà còn là tìm kiếm một con đường đúng đắn.
Công pháp kinh điển thế gian có ngàn vạn, đúng sai lẫn lộn, những người như chúng ta căn bản khó phân biệt thật giả.
Cho nên nếu cứ ôm đồm, chắc chắn sẽ sa vào cái bẫy số lượng mà quên đi vấn đề chất lượng.
- Ta và đệ chỉ nên tập trung vào một số yêu cầu cụ thể mà thôi.
Ví dụ như tiêu chuẩn về thể lực mà sát hạch đệ tử nội môn yêu cầu, hay như cấp độ tu vi mà khảo hạch bắt buộc mỗi đệ tử ngoại môn phải đạt được khi tiến vào nội môn.
- Với thân phận đệ tử ngoại môn như ta và đệ, tài nguyên như ta và đệ hiện có, đạt được bấy nhiêu thôi cũng là quá tốt rồi.
Vấn đề này đối với ta không đáng lo ngại, bởi vì căn cơ của ta xây dựng từ trước rất lâu rồi, hiện nay dù có tiến lên hay không cũng không cần phải vội.
Nhưng với đệ thì...
Tử Phục không nói tiếp, khẽ đưa mắt nhìn Phá Thiên đang chăm chú lắng nghe bên cạnh.
Bản thân hắn tu vi đã đến tầng bốn Ngự Khí, vượt qua khảo hạch đệ tử nội môn không khó, chỉ còn chờ thời điểm thích hợp mà thôi.
Phá Thiên thì khác, một người khí lực bằng không như hắn chỉ trong ba năm mà muốn đạt được yêu cầu của tông môn đề ra quả thực có phần quá sức.
Trong đây rõ ràng là không cho Phá Thiên bất kỳ cơ hội nào.
Tử Phục hiểu rõ điều này, vì hắn cũng giống như những người khác đều bắt đầu từ con số không và phải mất rất nhiều thời gian tu luyện mới đạt được thành tựu như hôm nay.
Cho nên hắn không thể nói trắng ra, tránh cho Phá Thiên biết được lại buông xuôi, ý chí mất hết.
Thấy Tử Phục ngưng lại, Phá Thiên hơi ngạc nhiên nhưng không nghĩ ngợi gì nhiều.
Nhớ lại chuyện tối qua bản thân trải qua, hắn chợt hỏi:
- Tử Phục huynh, đệ cảm thấy hình như tu vi bản thân có tiến bộ.
Chỉ là hiểu biết của đệ nông cạn, không biết bản thân đã ở cấp bậc nào của Ngự Khí cảnh giới.
Huynh có thể nói cho đệ biết không?
- Đệ hỏi cái này sao? Được thôi, để ta nói sơ qua cho đệ nghe.
- Nếu ví cấp độ khí lực của người bình thường là một, như vậy khí lực của tu sĩ đạt cảnh giới Ngự Khí tầng một viên mãn sẽ cao hơn gấp mười lần, tầng hai gấp mười lần tầng một, như vậy là gấp khoảng một trăm lần người bình thường.
Tầng ba sẽ khoảng một ngàn lần, tầng bốn là một vạn lần, cứ theo đó mà thêm vào một con số không.
- Ta bắt đầu luyện khí từ lúc ba tuổi, mất ba tháng để đạt được cảnh giới tầng một viên mãn.
Mất một năm để đạt tới tầng hai viên mãn, mất đến hơn mười năm mới đạt được tầng ba viên mãn, hiện nay dừng lại ở tầng bốn sơ kỳ.
Mặc dù có nhanh hơn người khác nhưng vẫn chưa phải là thành tựu tối đa mà con người ta có thể đạt tới.
Đó là với trường hợp có người hướng dẫn, có đủ tài nguyên hỗ trợ.
Đổi lại là người không có tư chất lẫn tư nguyên mà nói, e rằng một năm cũng khó mà đạt được tầng một viên mãn.
- Ngoài ra tốc độ tăng tiến tu vi còn phụ thuộc rất nhiều vào thể lực mỗi người, nếu thân thể không đủ sức chịu đựng, tu vi cao khí lực tự nhiên sẽ đè ép kinh mạch, cuối cùng nhận lấy cái chết đột ngột và đau đớn.
Danh Sách Chương: