Tối hôm đó, Phá Thiên vẫn theo thói quen tiến hành tu luyện.
Dựa theo nguyên lý tu hành bên trong hai cuốn Tịch Linh Thuật và Bình Chướng Thuật, Tịch Linh Thuật là pháp môn cần ưu tiên tu luyện trước.
Bản chất của bức bình chướng do Bình Chướng Thuật tạo ra vốn là một đạo khí tức được cường đại hóa phóng xuất từ trong thân ra bên ngoài.
Điều này đòi hỏi tu vi khí lực người thi triển phải hùng hậu và khả năng khống chế đối với linh khí trong thân cũng phải đạt yêu cầu tương ứng.
Điểm này Tịch Linh Thuật kết hợp Ngưng Khí Tụ Linh Thuật và Khống Linh Thuật có thể cung cấp được.
Ngưng Khí Tụ Linh Thuật là hấp thu linh khí, Khống Linh Thuật là thu phóng linh khí, Tịch Linh Thuật lại là tẩy luyện linh khí, tăng khả năng khống chế của mỗi người với linh khí nội thể.
Không thể nghi ngờ gì về việc ba đạo pháp môn này là pháp môn cơ sở dành riêng cho cảnh giới Ngự Khí, thiếu một cái cũng không được.
Đến khi ba cái trên đã đạt yêu cầu, như vậy kết ra một cỗ bình chướng xung quanh thân thể sẽ không còn khó nữa.
Từ các yếu tố trên suy luận, Tịch Linh Thuật là pháp môn trọng điểm cần ưu tiên tu luyện trước hết, chỉ sau Ngưng Khí Tụ Linh Thuật và Khống Linh Thuật mà thôi.
Với tu vi Ngự Khí tầng bốn của hắn hiện nay miễn cưỡng cũng có thể thi triển ra được Bình Chướng Thuật, mặc dù phạm vi bao phủ không lớn lắm.
Nhưng muốn tăng lên uy lực của Bình Chướng Thuật thì cần tăng lên tu vi và khả năng khống chế đối với linh khí trong thân, điểm này cần có thời gian mới được.
Bước đầu hắn đã có được cảm ứng với khí hải, tương lai Tịch Linh Thuật sẽ giúp hắn tăng lên năng lực này một bước nữa.
Với những yếu tố này, Phá Thiên dám chắc trong mấy tháng tới, việc hắn tu luyện hai đạo pháp môn này đến đại thành là chuyện nằm trong lòng bàn tay.
Còn đối với người như Tuyết Liên mà nói, e rằng chỗ pháp môn này nội trong một tháng là bọn họ sẽ thi triển ra được, thậm chí uy lực không sai biệt so với đám đệ tử nội môn kia bao nhiêu.
Định bụng tiếp đây sẽ tu luyện Tịch Linh Thuật, Phá Thiên chợt nhớ ra bản thân còn giữ một viên Tiềm Linh Đan tam phẩm và một ít linh thạch thượng phẩm tông môn phát xuống còn chưa dùng tới.
Đối với tu vi hiện nay của hắn, một viên đan dược tam phẩm cùng chỗ linh thạch nhỏ này thực không có bao nhiêu tác dụng trong việc thăng cấp cảnh giới.
Nhưng với sự tình tu vi vẫn chưa hoàn toàn hồi phục sau chuyến đi lịch luyện nửa tháng qua, tự nhiên một ít linh khí được bổ sung từ Tiềm Linh Đan và linh thạch kết hợp song song với việc bản thân hắn dùng Loạn Đả Cân Kinh thổ nạp thiên địa chi khí sẽ có tác dụng tốt hơn nhiều so với cách tu luyện bình thường.
Tu vi hồi phục thì khả năng cảm ứng đối với linh khí bên trong khí hải động thiên sẽ cao hơn, từ đó khả năng điều tiết năng lực tẩy luyện linh khí của Tịch Linh Thuật cũng sẽ tăng lên.
Đợi khi hắn bài trừ hết ma khí trong thân, tiến hành tẩy luyện linh khí nội thể một lượt sau đó lại tiến hành tu luyện Bình Chướng Thuật, đây mới là hướng đi đúng đắn nhất hắn có thể nghĩ ra lúc này.
Ực một tiếng, viên Tiềm Linh Đan tam phẩm bị Phá Thiên nuốt xuống bụng.
Chiếc hộp chứa một đám linh thạch thượng phẩm cũng được hắn mở ra để ngay ngắn trước mặt, chốc lát linh khí bốc ra đã tràn ngập căn phòng nhỏ.
Đồng thời lúc này, một chỉ tay trái cũng điểm thẳng vào lòng bàn tay phải, linh lực rót ngược vào trong thân khiến cho khí tức toàn thân chợt loạn thành một đoàn.
Mục đích việc làm này chính là khiến khí tức trong thân bị rối loạn, khiến cho Loạn Đả Cân Kinh cũng tự động kích hoạt.
Đối với hiểu biết về dẫn lực của Loạn Đả Cân Kinh với thiên địa chi khí và khả năng điều tiết của nó đối với linh khí nội thể, cách làm này của hắn hiện tại xem chừng đã không có gì phải lo ngại về tính an toàn và khả thi nữa.
Xuy một tiếng, hai tay Phá Thiên thuận thế dang ra, lập tức triển khai pháp quyết Ngưng Khí Tụ Linh Thuật.
Trong bụng đan dược đang tản ra dược lực, ngoài thân có thiên địa chi khí bao phủ, lập tức khiến cho thân thể của hắn nóng lên, máu huyết nhộn nhạo, tốc độ di chuyển của huyết dịch mỗi lúc một nhanh.
Gần như ngay lập tức Phá Thiên cảm nhận được linh khí sau khi tiến nhập thân thể liền bị hút vào một cái động không đáy nằm ở phần bụng dưới của mình.
Linh khí dù cho lớn bao nhiêu, hung hãn bao nhiêu khi rót vào đây cũng giống như nước sông đổ ra biển lớn, khiến cho mặt biển dao động một chút cũng không làm được.
Linh khí ngưng tụ trong khí hải lớn dần lên, cứ sau mỗi khắc thời gian thì nhiều hơn một chút, cùng với đó khả năng cảm ứng đối với cỗ lực lượng này cũng tăng lên đáng kể.
Một canh giờ trôi qua, Tiềm Linh Đan tam phẩm chính thức bị luyện hóa sạch sẽ, chỗ linh thạch thượng phẩm sau khi bị hút cạn linh khí cũng biến thành một loại nham thạch bình thường mà bất kỳ nơi đâu cũng dễ dàng tìm thấy, lúc này Phá Thiên mới bình thản thu công.
Một đoạn thời gian này đối với hắn có giá trị không nhỏ, mà phần chính yếu nhất là sự hiểu biết đối với toàn bộ khí lực ở bên trong thân thể mình.
Phải biết đối với mỗi tu sĩ thì khả năng nhận biết và khống chế đối với linh khí nội thể là điều căn bản nhất để tu luyện thành công rất nhiều các loại công pháp huyền quyết về sau.
Nếu một điểm này còn không làm được, như vậy thì dù có tu luyện pháp môn mạnh mẽ bao nhiêu cũng không cách nào đạt được thành tựu to lớn vượt bậc.
Nhưng sau khi cẩn thận kiểm tra toàn thân một lượt, Phá Thiên chợt phát hiện ra còn một vấn đề bản thân vẫn chưa xử lý triệt để.
Từ khi trở về, hắn đã lờ mờ cảm thấy khả năng khống chế với thân thể và tâm trí có chút khó khăn.
Bây giờ khi hấp thu đan dược và linh thạch bổ sung khí lực, hắn lại phát hiện ra bên trong thân thể đang phát sinh một loại sự tình kỳ lạ khó lòng nói rõ.
Mặc dù số lượng linh khí hấp thu được càng nhiều, tốc độ cũng tăng gấp hai đến ba lần khi trước, nhưng thực tế phần bản thân có thể nắm giữ lại không tương đương với những gì hắn có.
Cảm giác này giống như bản thân mạnh mẽ đến mười phần thì bản thân chỉ có thể phát huy ra được năm sáu phần, đại loại như vậy.
Phá Thiên không hề hay biết trong suốt quá trình hắn tu luyện Ngưng Khí Tụ Linh Thuật, việc Loạn Đả Cân Kinh tăng cường khả năng hấp thu linh khí cũng song hành với đó tăng lên khả năng dẫn động đối với ma khí trong không gian xung quanh, gián tiếp giúp cho Ma Hoàng hưởng lợi.
Trong suốt thời gian này, hắn một mực nhắm mắt tu luyện và cảm ngộ, căn bản không hề phát hiện ra rằng trong quá trình đó không chỉ có tinh khí trong thiên địa tiến nhập thân thể hắn mà còn có lệ khí xung quanh cũng bị dẫn động mờ mờ ảo ảo thông qua kinh mạch hắn tiến nhập thức hải.
Đây chính là Ma Hoàng thông qua thần niệm chi lực dở ra thủ đoạn qua mắt hắn.
Tuy rằng số lượng ma khí này đối với sự cường đại của Ma Hoàng thì không thấm vào đâu nhưng đối với một phàm nhân mới chập chững bước vào con đường tu hành như Phá Thiên lại không hề nhỏ.
Nó đủ để khiến Ma Hoàng cảm thấy thỏa mãn nhưng cũng không lộ liễu đến mức tất cả mọi người đều phát hiện ra.
Ma Hoàng mượn Phá Thiên để bồi dưỡng thực lực bản thân là việc làm có toan tính từ trước.
Tất nhiên trong đây từng bước từng bước đã được lão cân nhắc cẩn thận mới làm ra hành động cuối cùng.
Lão dám đảm bảo nếu bản thân chậm rãi từng bước mạnh lên, như vậy đừng nói mấy kẻ phàm phu tục tử miệng giảng đạo lý nhưng tâm không biết đạo là gì kia, ngay cả người của thần tộc cũng không dễ gì lần ra.
Dù sao thức hải là địa phương tuyệt mật không ai có thể dò xét được.
Nếu lão không làm ra điều gì quá trớn khiến ngoại nhân tiến vào đây thăm dò thì lão sẽ không thể bị phát hiện.
Thậm chí nếu có ngoại nhân tiến vào đây thăm dò thì với năng lực của lão cũng có mấy phần tự tin có thể qua mắt được không ít người.
Thậm chí khiến bọn họ lầm tưởng rằng đây là kết quả của việc Phá Thiên tu luyện ma công hoặc vì nóng vội tu luyện một loại tiên pháp cao cấp nào đó có độ khó cực cao nên mới bị tẩu hoả nhập ma, căn bản không thể thấu triệt được sự tồn tại trong thức hải là một ma đầu như lão.
Còn về phần Phá Thiên có biết chuyện này hay không thì lão cũng không bận tâm lắm.
Không sớm thì muộn việc lão mượn thức hải của hắn để nuôi dưỡng ma tâm hắn cũng sẽ biết, biết sớm hay biết muộn cũng không khác gì nhau mấy.
Mà có biết đi nữa thì bản thân hắn căn bản cũng không có cách gì để ngăn cản lão mạnh lên được cả.
Hơn nữa lão dám khẳng định dù có biết Phá Thiên cũng không có gan bại lộ chuyện này.
Thần ma xưa nay là kẻ thù không đội trời chung, nếu trong thức hải hắn có tồn tại một lão ma đầu thì làm sao giữ mạng đến ngày mai cũng là vấn đề.
Đám người trong chính đạo mở miệng ra là trừ ma vệ đạo, thực thi chính nghĩa kia sẽ buông tha cho hắn mới là chuyện lạ.
Nếu hắn mở miệng ra, kết quả chỉ có một, đó là chết.
Mà lão thì chưa chắc, cùng lắm là nhổ gốc bỏ rễ chạy đi đoạt xá một kẻ khác mà thôi.
Hiện tại, lão có thể mượn thức hải của Phá Thiên nuôi nấng ma chủng, đúc kết chân linh, ôn dưỡng thần lực.
Đợi một khi bản thân đủ mạnh, như vậy lão chính thức khống chế Phá Thiên, bắn hắn làm việc cho mình là chuyện trong lòng bàn tay.
Tương lai xa mà nói đến khi lão lấy lại phong độ ngày xưa, một cái thân thể phàm nhân yếu ớt này có bỏ đi cũng là chuyện hết sức bình thường mà thôi.
Bất quá đối với hết thảy sự tình xảy ra này Phá Thiên đều không hề biết một chút gì.
Hắn hoàn toàn cho rằng vấn đề nằm ở chỗ ma khí trong thân chưa bài trừ hết nên mới xảy ra loại chuyện như vậy, cuối cùng kết luận bản thân cần chăm chỉ tu luyện Tịch Linh Thuật hơn những người khác mà thôi.
Hắn không biết chính ngày hôm nay, đúng vào thời khắc này khi hắn tu luyện Ngưng Khí Tụ Linh Thuật, không chỉ khí hải động thiên bị hắn khuấy động, ngay cả thức giới bao la huyền ảo bị chia làm đôi kia cũng có vô số luồng thần niệm bị lực lượng của hắn làm dao động, càng lúc càng trở nên cường đại, khiến cho không gian thức giới hỗn loạn vô cùng.
Không gian thức giới càng hỗn loạn bao nhiêu thì thần thức sẽ lu mờ bấy nhiêu, khả năng khống chế đối với thân thể lẫn khí lực trong thân sẽ càng khó khăn bấy nhiêu, điều này không thể nghi ngờ.
Cũng chính tại thời điểm này, việc tu luyện của hắn đã không còn đơn thuần là tiên đạo hay thần đạo chân tu nữa mà đã biến thành một hình thức khác, thần ma song tu.
Sau khi xác định bản thân gặp phải vấn đề nghiêm trọng, Phá Thiên vội vàng dở Tịch Linh Thuật ra tu luyện.
Theo như lời đại trưởng lão nói, Tịch Linh Thuật trước có tác dụng bài trừ ma khí, về sau khi ma khí đã bị đào thải hết thì có thể dùng để tinh lọc linh khiến, khiến cho linh khí trong thân đạt được phẩm chất cao hơn.
Đương nhiên việc này cũng phải thực hiện theo trình tự cụ thể, không thể bỏ băng bất kỳ một bước nào.
Phá Thiên cũng không có ý tứ về việc cải biến phương pháp tu luyện, từng chút từng chút nghiền ngẫm pháp quyết bên trong rồi mới bắt đầu vận công dẫn pháp.
Chỉ sau một lúc vận chuyển công pháp, Phá Thiên liền tận mắt nhìn thấy ma khí trong thân thể tự động bị đẩy ra ngoài thông qua vô số huyệt vị và lỗ chân lông, tốc độ không nhanh cho lắm.
Chỗ ma khí này đa phần là ma khí lưu lại bên trong xương tủy trước đây chưa bị đẩy ra hết cùng với một lượng ma khí rất nhỏ ở trong thức hải theo khí huyết lan tràn ra trong thân thể mà thôi.
Thực tế dẫn lực đối với ma khí trong thức hải do Tịch Linh Thuật tạo ra là vô cùng yếu ớt, thực sự không đủ đễ dẫn động ma khí trở ra.
Giả như hắn tu luyện Tịch Linh Thuật đạt đến đại thành và tu vi đã bước vào Diệt Thần cảnh giới, nguyên thần trực tiếp tiến nhập thức hải thi pháp thì họa chăng mới có một phần hy vọng sẽ khiến cho chỗ ma khí của Ma Hoàng sẽ vì đó mà ngưng lại việc phát triển.
Còn hiện tại mà nói, chỉ với chút thực lực cỏn con này của hắn đối với sự cường đại của Ma Hoàng thực không thấm vào đâu, một chút tác dụng cũng không có.
Tuy nhiên với Phá Thiên mà nói, khi thấy ma khí có dấu hiệu bị đẩy ra bên ngoài cũng đủ khiến hắn vui mừng như điên.
Dẫu gì thì điều này đã chứng minh phương pháp tu luyện Tịch Linh Thuật của mình đúng đắn và đã đạt được thành tựu ban đầu.
Từ từ rồi ma khí trong thân sẽ có ngày cạn sạch, sau đó chỉ cần tiến hành tẩy luyện linh khí nữa là xong.
Chỉ nhiêu đó thôi đã đủ khiến căn cơ hắn xây dựng sánh ngang với các đệ tử nội môn mà thời gian hao phí thì ít hơn bọn họ rất nhiều.
Tương lai khi nhận được các loại công pháp khác cao cấp hơn, hắn sẽ không lo vì căn cơ bản thân không đủ mà làm chậm trễ tiến cảnh tu hành của mình nữa.
Cùng lúc này Phá Thiên cũng mơ màng nhận ra khi ma khí rời khỏi thân thể, lực lượng bên trong kinh mạch trở nên dễ dàng khống chế hơn không ít.
Tối thiểu thì loại cảm giác toàn thân nặng nề như bị bóng đè cũng theo đó mất đi, đổi lại là sự thanh thoát và lâng lâng như cưỡi gió đạp mây mà bay vậy.
Lách cách, hắn chỉ tay nâng thanh mộc kiếm dựng ở góc phòng, một luồng linh khí nhanh chóng bắn ra, trước đây luồng linh khí này to bằng cánh tay bây giờ đã nhỏ lại một chút, lực lượng lại không yếu đi.
Vèo một tiếng, Phá Thiên nhảy lên mộc kiếm rồi lao vút ra khỏi phòng, giữa không trung vòng qua lộn lại.
Với thực lực hiện tại, hắn không còn phải lo bị rơi giữa chừng hay đâm sầm vào gốc cây do không thể khống chế mộc kiếm theo ý mình nữa.
Cảm thấy khí lực vận chuyển thông thuận, đủ cường hoành giúp hắn có thể bay với tốc độ rất nhanh không chút cản trở, Phá Thiên chợt thấy vô cùng thoả mãn.
Ngồi trên mỏm đá cao giữa nền trời ánh trăng chiếu rọi, Phá Thiên phát hiện ra bản thân đã mạnh mẽ hơn trước đây rất nhiều.
Một tay cầm kiếm, một thân lam bào, tự nhiên tâm thái của hắn đã khác xa lúc còn là một tiểu tử dễ dàng bị người ta ăn hiếp ở Lạc An thôn.
Hắn bây giờ dù chưa tính là anh hùng hào kiệt danh tiếng lẫy lừng nhưng đảo mắt nhìn qua khắp bắc phương chi địa cũng là kỳ tài trẻ tuổi vạn người có một.
Thế cũng quá đủ để hắn cảm thấy hãnh diện về bản thân mình rồi.
- Ngày mai sẽ ra sao đây?
Danh Sách Chương: