Lục Như Ân thấy Âu Tĩnh Kỳ trầm tư suy nghĩ điều gì đó đến mất cả hồn, cô vẫy vẫy tay qua lại trước mặt của anh, lớn giọng gọi: “Tĩnh Kỳ! Anh Tĩnh Kỳ! Anh bị làm sao vậy? Sao tự nhiên như người mất hồn vậy? Đang suy nghĩ cái gì mà chăm chú quá vậy?”
Âu Tĩnh Kỳ giật mình thoát khỏi những suy nghĩ của chính mình bởi tiếng gọi của Lục Như Ân: “Không có gì, chỉ là tôi thấy có một sự trùng hợp ở đây, bốn năm trước tôi cũng từng bị tai nạn dẫn đến một phần trí nhớ bị mất đi.”
Lục Như Ân sửng sốt, hai mắt mở to nhìn người con trai ngồi trước mặt mình, anh cũng giống như cô sao? Bị tai nạn mất một phần trí nhớ? Lục Như Ân có cảm giác chuyện này không phải là trùng hợp đâu, cô hơi híp hai mắt của mình lại cất giọng hỏi: “Anh bị tai nạn ở đâu? Nước Ý sao?”
“Sao cô biết? Tôi bị tai nạn ở Ý, hôn mê gần một tháng trời mới tỉnh lại.” Âu Tĩnh Kỳ nghiêm mặt hỏi ngược lại Lục Như Ân, bất chợt anh nhớ lại cái ngày tỉnh lại, Mark đã hỏi anh rằng anh đã quên Lục Như Ân rồi sao? Không lẽ tai nạn của anh và cô có liên quan với nhau?
“Em cũng bị tai nạn ở Ý, tai nạn của em và anh chắc sẽ không liên quan đến nhau đâu nhỉ?” Lục Như Ân ngờ vực đáp, có lẽ cô phải đi hỏi Paul về vụ tai nạn rồi.
Bầu không khí bỗng trở nên im lặng đến đáng sợ, hai người nhìn nhau rồi tự động lảng sang chuyện khác, về chuyện tai nạn có lẽ hai người nên quay về hỏi bạn của mình thì hơn.
Lục Như Ân tập trung làm bài, cô phải hoàn thành cho thật nhanh để còn đi hỏi Paul nữa, cô cảm thấy có vấn đề rồi.
- ------------------------------------------------------
Buổi trưa, Lục Như Ân hẹn gặp Paul ở cửa hàng bánh ngọt của Tống Kỳ bạn trai của Bạch An Hương, Paul vừa đến đặt mông ngồi xuống đã trêu bạn thân của mình: “Xin chào nữ thần diễn xuất của tôi, kỹ năng diễn xuất đã tăng thêm mấy bậc rồi đấy, muốn khóc là có thể khóc ngay, nếu như tớ không biết trước mọi chuyện có lẽ cũng đã bị cậu lừa cho một vố rồi.”
Lục Như Ân hừ nhẹ một tiếng, cô đẩy đĩa bánh dâu tây cho cậu bạn thân: “Ăn đi, tớ gọi cho cậu rồi đấy, ăn rồi tớ còn hỏi chút chuyện.”
Paul thấy vẻ mặt nghiêm túc của Lục Như Ân thì biết chắc là có chuyện gì nữa rồi, anh vừa ăn vừa hỏi: “Có chuyện gì thì cậu cứ hỏi đi, tớ thật tò mò muốn biết rốt cuộc có chuyện gì có thể làm khó được nữ thần của tôi vậy?”
“Tớ muốn hỏi cậu về vụ tai nạn bốn năm trước và còn vết sẹo trên cổ tay của tớ nữa.” Lục Như Ân nghiêm mặt hỏi thẳng vào vấn đề, vừa hỏi cô vừa quan sát cử chỉ cùng thái độ của Paul, thấy Paul khựng lại mấy giây thì cô biết chuyện này không đơn giản rồi.
Paul đặt chiếc nĩa xuống, thái độ cũng trở nên nghiêm túc hỏi ngược lại bạn thân của mình: “Tại sao cậu đột nhiên hỏi đến chuyện này? Cậu đã nhớ ra chuyện gì rồi à?”
Lục Như Ân khẽ lắc đầu: “Không, tớ không hề nhớ ra bất kỳ chuyện gì cả, một chút cũng không.
Lúc sáng, tớ đã gặp Âu Tĩnh Kỳ, trong lúc nói chuyện đã biết được bốn năm trước anh ấy cũng bị tai nạn và cũng ở Ý.
Paul! Tai nạn của tớ có liên quan gì đến Âu Tĩnh Kỳ không?”
Paul đột nhiên thở dài một hơi, không nhanh không chậm nói: “Ân Ân! Nếu như tớ nói cậu hoàn toàn không gặp tai nạn nào cả, việc mất một phần trí nhớ là do tớ làm hơn nữa vết sẹo trên cổ tay cậu là do cậu tự làm ra, nói chính xác hơn là cậu đã từng có ý định tự sát, không phải một lần mà là ba lần cậu có tin không?”
“Cậu nói cái gì cơ?” Lục Như Ân sững người, đầu óc trở nên mơ mơ hồ hồ cảm thấy những lời Paul vừa nói thật khó tin, cô tự sát sao? Không có lý do gì có thể khiến cô phải tự sát cả, còn tự sát tận ba lần, chuyện này tuyệt đối không thể nào xảy ra được.
“Bốn năm trước, cậu từng mắc chứng bệnh tâm thần phân liệt và bắt đầu có những hành vi tự hành hạ bản thân mình, đầu tiên là cắt cổ tay, khi đó chính tớ là người phát hiện và đưa cậu vào bệnh viện cấp cứu, lần thứ hai cậu đã uống thuốc ngủ, uống hết cả một lọ luôn đấy, lần thứ ba cậu đã châm lửa đốt cả ngôi nhà, nếu lúc đó tớ không về kịp cứu cậu ra thì có lẽ… cậu đã bị thiêu rụi bên trong đó rồi.” Paul kể lại những lần Lục Như Ân tự tử với gương mặt rất khó coi xen lẫn trong đó còn có sự bi thương, đau lòng.
Lục Như Ân cảm thấy đầu óc của mình bỗng bị ngưng trệ, không thể xử lý hết đống thông tin này, cô vẫn không thể nào tin được chính bản thân mình lại có những hành động tiêu cực như thế, vì lý do gì mà khiến cô luôn muốn tự sát, trong trạng thái tuyệt vọng vậy chứ? Lục đại tiểu thư mím môi im lặng một lúc mới mở miệng hỏi: “Tại sao… tại sao tớ lại năm lần bảy lượt muốn tự sát vậy? Tại sao tớ lại bị tâm thần phân liệt? Sao tớ lại không thể nhớ được bất cứ chuyện gì cả?”
Paul nắm lấy tay của Lục Như Ân: “Ân Ân! Cậu hãy bình tĩnh lại một chút, năm đó cậu mắc chứng bệnh này là vì Âu Tĩnh Kỳ, cậu tự sát cũng vì anh ta, tất cả những chuyện diễn ra vào bốn năm trước đều là vì Âu Tĩnh Kỳ, cậu và anh ta từng có một khoảng thời gian yêu nhau.”
Lời nói của Paul như tiếng sét giữa trời quang, cô ngây người, mở to hai mắt nhìn Paul, cô không có nghe nhầm đó chứ? Cô và Âu Tĩnh Kỳ từng yêu nhau? Chuyện này sao có thể? Lục Như Ân cố nhớ lại xem rốt cuộc quá khứ đã từng xảy ra những chuyện gì nhưng dù cố thế nào cô cũng không nhớ ra được.
Đột nhiên, trong đầu của Lục Như Ân xuất hiện một đoạn ký ức ngắn, Âu Tĩnh Kỳ gọi cô là Rose sau đó lại là một hình ảnh cô và anh cười nói với nhau trông có vẻ như rất hạnh phúc.
Lục Như Ân ôm đầu, đầu cô bây giờ rất là đau: “Paul! Tớ đau đầu quá, rất đau.” Sắc mặt của cô trắng bệch, hai tay ôm lấy đầu của mình mà quằn quại đau đớn, Lục Như Ân có cảm giác đầu của mình sắp nổ tung rồi..
Danh Sách Chương: