• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

37: Thông Tin Về One


Ngô An Nguyên chỉ chỉ Lục Như Ân, cơ thể vẫn run cầm cập, mặt mày tái mét nói: “Tĩnh Kỳ! Cậu có biết bạn gái của cậu là ai không hả? Đó là Angel đó, lúc tớ bị đánh tớ đã nghe giọng của cô ấy cùng với chị gái của Alex, không nhầm lẫn được đâu.


Lý Thanh Trí giật mình, mở to hai mắt nhìn người con gái duy nhất ở trong phòng, Lục Như Ân bật cười hiểu ra mọi chuyện, cô bĩu môi rồi lại gật gù lên tiếng: “Tôi cứ tưởng sẽ giấu được chứ, không ngờ lại bị phát hiện ra rồi, nếu đã vậy thì theo như quy tắc của tôi… anh phải chết rồi.

” Vừa nói cô vừa ngân dài, nhất mạnh chữ chết, mặt áp sát nhìn chằm chằm vào Ngô An Nguyên.

Ngô An Nguyên nghe xong suýt thì ngất đi, Âu Tĩnh Kỳ kéo bạn gái của mình lại, đôi mắt tràn ngập sự cưng chiều nói: “Thôi, đừng có trêu Ngô An Nguyên nữa cậu ta ngất thật đấy, em đó, thật nghịch ngợm.

” Sau đó lại cười cười nói với bạn của mình: “Chuyện Ân Ân là Angel tớ đã biết rồi, cậu yên tâm đi, cô ấy không làm gì cậu đâu, Ân Ân nhà tớ không phải là kiểu người giết người bừa bãi, chỉ khi động đến cô ấy thì cô ấy mới ra tay thôi.


“Thật?” Ngô An Nguyên bán tín bán nghi cố hỏi lại lần nữa, thấy Lục Như Ân gật đầu thì mới thở phào nhẹ nhõm.


“Hai người nếu đã biết rồi thì nhớ đừng có nói lung tung cho người khác biết đấy.

” Lục Như Ân cẩn thận nhắc nhở.

Hai người họ gật gật đầu, chuyện này là tất nhiên rồi, cho mười lá gan họ cũng không dám bép xép với ai, hai người vẫn còn yêu quý mạng sống của mình lắm.

Lục Như Ân cùng Âu Tĩnh Kỳ ở lại phòng bệnh của Ngô An Nguyên khá lâu, hai người cũng kể cho họ nghe mọi chuyện về bốn năm trước.

Cả hai cùng nhau đi về, ngồi trên xe Lục Như Ân nhớ lại thái độ của Lý Thanh Trí đối với mình liền hỏi người yêu: “Tĩnh Kỳ! Lý Thanh Trí dường như không thích em lắm thì phải, anh ta cứ nhìn em rồi mặt mày nhăn lại, nhiều lúc em còn tưởng cơ thể của mình có mùi gì đó nữa chứ.


Âu Tĩnh Kỳ khẽ cười, thừa biết rõ nguyên nhân vì sao lại như thế: “Không phải là không thích mà ngược lại cực kỳ thích em nữa, ngay từ lần đầu tiên gặp em ở trường Thanh Trí đã thích em rồi, cậu ấy còn muốn theo đuổi em nữa kìa, chỉ là chưa kịp làm gì thì chúng ta nhớ lại mọi chuyện, quay trở về bên nhau.

Trong lòng Thanh Trí cảm thấy khó chịu cũng phải thôi, cũng may tình cảm của Thanh Trí chưa đủ lớn, nếu không anh có một tình địch cực kỳ nặng ký rồi.


Lục Như Ân gật gù, may thật, cô còn sợ chuyện không yêu rồi hóa thành hận thù thì nguy, Lý Thanh Trí cũng không phải là người đơn giản, hiền lành gì nếu không cũng sẽ không được trở thành người của Dạ Tử Môn, hơn hết anh ta còn là bạn thân của Âu Tĩnh Kỳ.

Âu Tĩnh Kỳ lái xe chở Lục Như Ân đến tiệm bánh ngọt của Tống Kỳ, vốn chỉ mua vài cái bánh ngọt mang về nhưng lại vô tình gặp được Bạch An Hương và cả Paul, Jay.

Lục Như Ân thấy Jay thì vô cùng bất ngờ, cô cùng Âu Tĩnh Kỳ nhập hội: “Jay! Anh về khi nào thế?”
“Anh mới về, đột nhiên thèm bánh ngọt nên mới rủ Paul đến đây ăn.

” Jay cười nhẹ đáp lại.

Bạch An Hương thấy mọi người đều biết nhau thì vui vẻ không thôi: “Thật tốt quá, mọi người đều biết nhau.


Do đã biết nhau, mấy người bọn họ đều rất thoải mái trò chuyện, trong suốt quá trình nói chuyện, Lục Như Ân thấy biểu hiện khác lạ của Paul và Jay, đặc biệt là Jay, bình thường Jay luôn che giấu cảm xúc của mình rất giỏi, luôn lãnh đạm không chịu tỏ thái độ hay gì cả, nhưng hôm nay cô thấy anh luôn cười gượng, không thoải mái chút nào.

Đến tận chiều, Lục Như Ân vừa lên xe chuẩn bị quay về nhà thì quay sang hỏi Âu Tĩnh Kỳ: “Tĩnh Kỳ! Anh có thấy thái độ khác lạ của Jay và Paul không? Em cảm thấy hai người họ rất kỳ lạ.


“Tất nhiên là có rồi, chẳng lẽ em không nhìn ra Jay có ý với An Hương à? Cứ cách một lúc thì anh ấy lại An Hương, biểu cảm gượng gạo đó là vì anh ấy buồn khi thấy An Hương với Tống Kỳ ngọt ngào với nhau đấy.

” Âu Tĩnh Kỳ vừa nói vừa véo hai má của cô, anh cảm thấy bản thân bắt đầu nghiện hai má bánh bao của người yêu mình rồi, mỗi lần thấy chỉ muốn véo và cắn thôi.

Lục Như Ân hả một tiếng rõ to, hóa ra người trong lòng Jay lại là em họ của cô sao? Nói về độ quan sát thì cô quả thật không bằng Âu Tĩnh Kỳ, cứ cảm thấy kỳ lạ nhưng lại không nghĩ đến mấy chuyện như thế, những chuyện liên quan đến tình yêu Lục Như Ân có chút mù mờ không rõ.

Lục gia
Lục Như Ân vừa về đến đã bị Bùi Chi Nhật kéo vào trong phòng, lo lắng hỏi han: “Ngô An Nguyên sao rồi ạ? Anh ta còn sống phải không?”

“Lo lắng cho anh ta quá nhỉ?” Bùi Gia Linh mặt mày hầm hầm, lườm em trai mình, trong lòng vẫn chưa nguôi giận.

Trước giờ Bùi Gia Linh luôn điềm tĩnh, rất ít khi tức giận, Bùi Chi Nhật chính là điểm yếu cũng là giới hạn của cô, chỉ cần chuyện gì bất lợi, có hại đến em trai mình thì cô sẽ ngay lập tức biến thành một con người khác.

Bùi Chi Nhật rụt cổ lại, không dám hỏi han gì nữa, Lục Như Ân khẽ cười trả lời: “Em yên tâm, Ngô An Nguyên còn sống, không bị thương nặng, chỉ cần ở lại bệnh viện vài ngày là không có gì nữa.


Bùi Chi Nhật có chút vui mừng, nhẹ nhõm, có lẽ ngày mai anh phải tìm cách trốn chị gái tới đó thăm Ngô An Nguyên mới được, dù sao cũng là do chị gái anh đánh thành ra như thế.

Lục Đình Quân tựa lưng vào bức tường, hai tay khoanh lại, gương mặt nghiêm túc nói với chị gái: “Chị hai! Em cùng anh Khải Hiên đã điều tra ra được một chút thông tin liên quan đến One rồi, One chính là người đứng đầu bang Hắc Xà, gã chó điên Jackson là cánh tay đắc lực, thuộc hạ vô cùng trung thành của One.


“Bang Hắc Xà? Làm sao có thể? Không phải bang Hắc Xà đã bị diệt sạch hơn mười năm trước rồi sao?” Lục Như Ân nhíu chặt hàng mày, có chút khó tin khi biết One là người đứng đầu bang Hắc Xà, sự kiện bang Hắc Xà bị tiêu diệt vào năm đó trong giới hắc đạo ai ai cũng biết, tất cả đều bị giết chết không sót một ai cơ mà, sao bây giờ lại xuất hiện?.

38: Bí Mật Của Bùi Gia Linh


Ban đầu, Lục Đình Quân sau khi tiếp nhận thông tin này cũng sửng sốt, kinh ngạc không khác gì chị gái của mình, cứ ngỡ là có nhầm lẫn gì nữa nhưng không, đây hoàn toàn là thông tin chính xác: “Mười năm trước khi bang Hắc Xà bị tiêu diệt thì Daniel người đứng đầu đã cho người đưa con trai của ông ta chạy trốn rồi, One chính là con trai của ông ta. Dù nói thế nào thì Ý cũng là nơi gầy dựng nên bang Hắc Xà nên sau khi lớn lên One cũng đã gầy dựng lại, thậm chí còn lớn mạnh hơn cả đế chế năm xưa của ba mình, sở dĩ hiện tại chưa ai đánh hơi được là vì trước giờ One luôn hành động dưới danh nghĩa cá nhân của hắn hoặc ai đó mà thôi.”

Sắc mặt của Lục Như Ân trở nên âm trầm, cô cùng mọi người ở ngoài sáng, One ở trong tối, lúc nào cũng thần thần bí bí, mỗi lần hắn hành động thì mọi người chỉ biết tùy cơ ứng biến, có khi không biết đường nào mà lần, như thế thì làm sao có thể tiêu diệt hắn được chứ?

Bùi Chi Nhật cảm thấy hơi khó hiểu bèn lên tiếng hỏi: “ Từ trước đến giờ, Bạch gia cùng Dạ Tử Môn đâu có đắc tội gì với bang Hắc Xà, sao One lại luôn gây hấn, muốn diệt trừ chúng ta?”

“Theo những thông tin thu thập được thì One là một kẻ vô cùng tham vọng, hắn chính là muốn làm bá chủ trong giới hắc đạo, muốn thâu tóm tất cả quyền lực về tay của mình. Hiện tại ở Ý hắn đã ra tay với một số bang lớn rồi, dưới danh nghĩa của chó điên Jackson, One đã thâu tóm rất nhiều bang lớn nhỏ. One lợi dụng thời điểm anh Khải Hiên cùng anh mới vừa trở thành người đứng đầu, vẫn chưa có kinh nghiệm, còn non yếu mà ra tay. Nếu như hắn thật sự thành công thì anh dám bảo đảm, Tần gia chính là mục tiêu tiếp theo của hắn.” Lục Đình Quân chậm rãi giải thích cho Bùi Chi Nhật hiểu rõ, trong lòng bắt đầu lo lắng, không biết One sẽ làm gì tiếp theo nữa.

Như đoán được những lo lắng, suy nghĩ của Lục Đình Quân, Lục Như Ân bước đến bên cạnh em trai mỉm cười, dịu dàng xoa đầu: “Đừng quá lo lắng, em còn có chị và mọi người, sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu.”

Rời khỏi phòng của Bùi Chi Nhật, quay về phòng của mình, Lục Như Ân nằm xuống giường, mày không ngừng nhíu chặt lại, vẻ mặt bình thản đã hoàn toàn biến mất thay vào đó là gương mặt nghiêm túc, lạnh lẽo. Nếu giống như những gì mà Lục Như Ân đã nghĩ thì tên One thật sự là một kẻ nhìn ra trông rộng, mưu mô vô cùng, thời điểm bốn năm trước cô và Âu Tĩnh Kỳ vẫn chưa có gì gọi là nguy hiểm, gây uy hiếp cho ai, khi đó cô chỉ là một cô nhóc biết võ, Âu Tĩnh Kỳ cũng chưa hoàn toàn bước chân vào giới hắc đạo, mặc dù có vài lần hiến kế, làm quân sư cho Dạ Khải Hiên. Thế mà One vẫn nhìn ra và cho người truy sát, tiêu diệt mối nguy hiểm tiềm tàng ấy. Khi đó nếu như Lục Như Ân cùng Âu Tĩnh Kỳ thật sự bị giết chết thì không biết giờ này mọi chuyện sẽ như thế nào nữa.

One rốt cuộc là ai? Người biết được thân phận Angel của cô chỉ có những người thân cận, làm sao hắn biết được chứ? Không những thế mà còn đoán được suy nghĩ của cô, không lẽ… không lẽ One là một trong những người bên cạnh cô và Âu Tĩnh Kỳ sao? Không thể nào! Lục Như Ân ngay lập tức dẹp cái suy nghĩ ấy ra khỏi đầu, Lục đại tiểu thư tuyệt đối tin vào người của mình, One không thể nào là một trong số bọn họ được.

Sáng sớm hôm sau, chỉ mới hơn năm giờ sáng, Lục Như Ân đột nhiên thức giấc, cô không ngủ lại được nữa nên đi sang phòng của Bùi Gia Linh, Lục tiểu thư biết rõ giờ này bạn thân của cô đã thức rồi, không ai thức dậy sớm hơn Bùi Gia Linh, bởi vì mỗi buổi sáng người bạn thân này luôn làm một việc mà không ai biết, sở dĩ Lục Như Ân biết được là do tình cờ nhìn thấy cũng nhờ đó mà cô biết được bí mật mà Bùi Gia Linh che giấu bấy lâu nay.



Lục Như Ân không gõ cửa, trực tiếp mở cửa bước vào, Bùi Gia Linh nghe tiếng mở cửa thì giật mình vội vàng cầm chiếc áo sơ mi giấu ra phía sau lưng, cô nuốt nước bọt, căng thẳng hỏi Lục Như Ân: “Ân Ân! Sao hôm nay cậu dậy sớm vậy? Đột ngột qua phòng của tớ là có chuyện gì sao?”

“Không, không có chuyện gì cả, chỉ là tớ ngủ không được sâu, không được ngon thôi.” Lục Như Ân nhếch môi, mắt của cô chú ý đến chiếc áo được giấu sau Bùi Gia Linh, cô thừa biết rõ đó là cái gì nhưng vẫn thích trêu, thích hỏi Bùi Gia Linh: “Cậu giấu cái gì ở phía sau lưng vậy?”

“Không… không có gì cả, chỉ là tớ thức dậy sớm nên lấy quần áo ra ủi thôi.” Bùi Gia Linh căng thẳng đến mức suýt thì nói lắp bắp.

Lục Như Ân thấy bạn thân căng thẳng thì mỉm cười, đạt được ý đồ trêu chọc của mình, cô bước đến ngồi xuống giường, đầu hơi nghiêng nhìn Bùi Gia Linh: “Cậu không cần giấu nữa đâu, tớ biết hết rồi, biết cậu đang ủi áo cho Đình Quân, mỗi sáng đều như thế. Gia Linh! Cậu thích em trai của tớ đúng không? Quan sát biểu hiện của cậu thì có lẽ không phải là tình cảm một sớm một chiều mà nó đã khá lâu rồi phải không?”

Bùi Gia Linh cắn khóe môi, đặt chiếc áo sơ mi lên bàn ủi rồi đưa mắt nhìn Lục Như Ân: “Làm sao cậu biết được? Cậu đã phát hiện chuyện này từ khi nào?”

“Từ khi trở về nước, có một lần tớ vô tình nhìn thấy cậu lén lút lấy áo đi học của Đình Quân, sáng hôm sau thì Đình Quân mặc chiếc áo đó, cậu còn xịt nước hoa lên chiếc áo nữa, vì mùi quá nhẹ, chỉ thoang thoảng nên ai cũng nghĩ đó là mùi của nước xả vải, nhưng đối với một đứa bạn thân lâu năm như tớ thì ngửi phát biết ngay.” Lục Như Ân quan sát vài ngày thì đã ngay lập tức hiểu ra vấn đề, cô không thể nào ngờ được Bùi Gia Linh lại thích em trai của mình, với cái tính thụ động trong tình cảm của Bùi Gia Linh thì sẽ không bao giờ thể hiện ra tình cảm của mình, nếu đã như thế thì cô nên giúp một tay đúng không nhỉ?

Bùi Gia Linh đỏ mặt ngượng ngùng, đúng là không có chuyện gì có thể qua mắt được Lục Như Ân cả, cô nói với Lục Như Ân bằng giọng rất khẽ: “Tớ… tớ đã thích Đình Quân được hai năm rồi.”

“Gì? Hai năm? Thích hai năm rồi mà cậu vẫn không chịu thổ lộ hay gì hết sao? Cậu định giấu tình cảm của mình tới bao giờ? Tới khi Đình Quân yêu và lấy nhỏ khác luôn à?” Lục Như Ân há hốc miệng kinh ngạc, cô còn ngỡ bản thân nghe lầm nữa, nghĩ Bùi Gia Linh có tình cảm với Lục Đình Quân cũng tầm một năm là dữ lắm rồi, ai ngờ tận hai năm, cô là bạn thân thế mà tới tận bây giờ mới biết, mà lại là vô tình phát hiện nếu không thì Bùi Gia Linh định giấu cô bao lâu nữa? Vĩnh viễn chôn giấu tình cảm luôn sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK