“Em trễ hẹn, gần vào học rồi mới đến gặp tôi, muốn tôi chờ dài cổ phải không?”-hắn nhăn mặt, giọng lộ rõ sự khó chịu.
Nhìn hắn, nó chẳng kìm nổi mà bật cười, con người này sao lại trẻ con đến vậy chứ. Nhưng nụ cười nhạt nhẽo của nó chưa đến đâu thì đâu đó dâng lên một cảm giác ớn lạnh. Ban đầu là nhồn nhột, sau đó lạnh lạnh, nó ngước lên nhìn hắn.
“Ôi mẹ ơi! Sao lại nhìn tôi như vậy?”-nó nuốt nước bọt, cách hắn nhìn nó…ôi thật đáng sợ! Nó khẽ run.
“Em cười cái gì?”-nó lắc đầu liên tục, vội đánh liều hỏi hắn sao lại kêu nó ra, vì chỉ có cách đó mới khiến hắn không nhìn nó nữa.
Nhìn hắn nhếch mép nó lại thêm ớn lạnh. Tôi có làm gì sai ư?
“Em còn nhớ lời tôi đã nói nếu em muốn tôi kèm em thi không?”
Nói? Điều kiện? Những từ ngữ đang khơi gợi cái não rỗng tuết của nó,vốn sáng giờ nó chỉ toàn ngẩn ngơ ngơ ngẩn. Chả đâu vào đâu.
…
“Kèm em cũng được nhưng phải đáp ứng một điều kiện của tôi!”
.
.
.
“Gợi ý?”
.
.
.
“Tôi sẽ cho em thời gian suy nghĩ!”
…..
Giờ thì nhớ rồi, nó quay sang nhìn hắn:
“Tôi vẫn chưa nghĩ ra được điều kiện anh muốn tôi đáp ứng.”
Hắn mỉm cười như thể đoán trước được điều này, giọng nói như rất đắc chí:
“Em chỉ cần trở thành bạn gái tôi cho đến hết năm học này!”-hắn thốt lên khiến nó muốn té ngửa, trong đầu nó bây giờ chính là: Quát? Cái quái gì vậy? Anh ta điên à!
Nó lại quay sang nhìn hắn, kiểu mặt vẻ khó hiểu.
“Tôi biết em chính là bạn gái Quân nhưng em có thể chia tay cậu ấy, chỉ hết năm này thôi! Điều kiện này rất dễ mà!”-hắn nói như thể không có gì là quá quan trọng.
Nó ngập ngừng, Quân thì sao? Cậu ấy sẽ ra sao nếu nó nói như vậy? Tổn thương? Chắc không đâu! Ngay từ đầu, bọn nó chỉ “hợp tác” với nhau chứ đâu phải là thật sự yêu nhau.
“Cho tôi suy nghĩ!”
“Em suy nghĩ? Sẽ từ chối? Được rồi, mục đích của tôi chính là nếu em làm tôi yêu em, em có thể giết tôi để trả thù cho cha mẹ mình! Không phải đây là mục đích em tồn tại cho đến giờ ư? Đây không phải là cơ hội tốt ư?”-hắn lạnh lùng. Đôi mắt trở nên sắc lạnh. Toàn thân hắn chỉ toàn là sự lạnh lẽo.
Nó nhìn hắn, sự lo lắng, khó hiểu, nó chẳng hiểu gì cả. Linh cảm mách bảo nó có gì đó không ổn. Những suy nghĩ trong nó lại lần nữa trở nên rối tung rối mù.
Sao anh lại muốn bức tôi đồng ý? Sao anh lại muốn mạo hiểm tính mạng mình? Anh thật sự muốn tôi có lại trí nhớ như vậy ư? Anh thật sự muốn tôi trở lại làm Hoàng Gia Ân ư? Chợt nó phát hiện có kẻ theo dõi mình, chết tiệt, là người của “ba”. “Ba” theo dõi nó ư?
“Tôi..tôi…đồng ý!”-nó cố gắng diễn, sau khi thấy tên đó đi rồi nó thở phào. Nó buộc phải làm vậy nếu không nó sẽ không yên với “ba”! Đột nhiên, có chút gì đó đang chạy ngang qua đầu nó.
…
“Anh muốn gì?”
.
.
.
“Chơi với tôi một trò nhé, Hoàng Gia Ân!”
.
.
.
“Nếu em thắng em có thể lấy tất cả thậm chí là mạng của tôi, nhưng nếu em thua em sẽ phải trở thành “đồ chơi” của tôi và hãy từ bỏ ý định trả thù của mình!”
…..
Nó (lại) trở thành bộ dạng ngơ ngẩn của sáng nay, tại sao…những mảnh ký ức đó cứ quần đi quần lại trong đầu nó? Tại sao cái tên Hoàng Gia Ân luôn ám ảnh nó? Nó là Lâm Khiết Trang! Là Lâm Khiết Trang! Không lẽ việc ông trời để cho Hoàng Gia Ân biến mất, để cho Lâm Khiết Trang trở lại với cuộc sống này thật sự khiến mọi người không thể chấp nhận ư? Tại sao chứ? Nếu mọi người không thể chấp nhận, cả hắn cũng không thể thì nó sẽ khiến cho hắn có thể! Sẽ khiến cho hắn yêu Lâm Khiết Trang hiện tại chứ không phải là Hoàng Gia Ân của quá khứ. Chắc chắn là vậy.
“Lên lớp thôi!”-Tiếng hắn gọi nó trở về với thực tại. Nó cùng hắn, kẻ đi trước người đi sau, cả hai cùng lên lớp trong bầu không khí đầy im lặng.
….
“Con muốn ra nước ngoài?”-”ba” hỏi Brian.
“Vâng. Con ra đó để tìm thêm cách chế tạo nhiều thuốc và vũ khí mới giúp chúng ta thành công hạ gục những kẻ muốn ngán đường chúng ta trong thế giới ngầm này.”-Brian viện đại một lý do, ánh mắt của anh khiến người ta hoàn toàn tin là thật, kể cả “ông ta” cũng không ngoại lệ. Mỉm cười tán dương cho “kẻ ngu ngốc”.
“Giỏi lắm. Con trưởng thành hơn rồi, khi nào con đi? Ta sẽ chuẩn bị thủ tục cho con.”
“Sau khi thi xong con sẽ đi.”-anh cố tỏ ra thật sự thân thiết sau những gì ông ta làm cho nhà anh. Chưa bao giờ anh cảm thấy ngộp thở như vậy.
“Được, ta sẽ cho người làm thủ tục cho con.”-ông ta cười thầm trong lòng, ông tự hỏi một kẻ bị chính người hãm hại gia đình mình lợi dụng thì có gì ngu ngốc bằng. Thật là ngu ngốc! Haha!
…..
Nó cùng Ruby, Luli ra về, trên đường đi cả hai nói chuyện ríu rít với nhau có vẻ khá vui, đột nhiên nó dừng lại trước bảng thông báo. Nó lướt qua rồi lại lướt lại, không kìm được mà thở dài một tiếng, hết tuần đây là thi rồi, nản quá đi. Ừ thì nó học cũng được nhưng mà từ đầu năm đến giờ nó có hiểu gì đâu, chỉ nhớ rằng vừa mới khai giảng xong nhưng giờ lại gần thi học kỳ, nói thiệt thánh cũng học không nổi chứ đừng nói là nó.
Thấy nó như đứa bị thiểu năng Ruby, Luli,liền chạy đến, ngước lên nhìn bảng thông báo, à thì ra là vậy!
“Cậu lo chuyện thi học kỳ đúng không?”-Luli vỗ nhẹ vai nó, Ruby cũng gật đầu như muốn hỏi nó có phải vậy không, nhưng nhận lại chỉ là cái gật đầu chán nản của nó.
“Không sao đâu mà, bọn tớ sẽ học chung với cậu mà lo gì.”-Luli ôm má nó, ừ thì Luli biết nó mất trí nhớ, vì vậy mà cô muốn kề vai bên nó, muốn giúp nó lấy lại ký ức, nhưng mà việc cô cần làm đầu tiên chính là tìm cơ hội kể nó nghe tất cả mọi chuyện, nhưng cô đâu biết để khiến nó nhớ lại khó đến chừng nào. Điều duy nhất bây giờ chính là tình bạn, tình yêu, liệu chúng có khiến cho những kỷ niệm, những ký ức đẹp dễ quay lại?
“Khiết Trang!”-tiếng Quân gọi nó, cậu chạy như bay đến chỗ nó, môi cậu nở nụ cười ấm áp như tia nắng mai. Lại chuyện gì sẽ xảy ra đây?
……..
Quân bước tới mỉm cười rất tươi, nó chợt cảm thấy sắp có chuyện xảy ra rồi thì phải.
Nó vẫn im lặng, dùng ánh mắt đầy lo lắng mà nhìn Quân đi đến khoát vai mình, giọng cậu như thật như vờ:
“Sắp thi rồi, cậu cần mình kèm không nào!”
“Tớ mà kèm là đảm bảo cậu sẽ đậu chắc luôn ấy!”-cậu cố tỏ ra vui vẻ, bởi vì sáng nay tim cậu đã nát bét rồi. Cậu muốn vá lại nó, cậu muốn nó về bên cậu. Đối với cậu, cậu sẵn sàng làm tất cả chỉ cần nó không nhớ đến Karry, chỉ cần như vậy là đủ với cậu, bởi chỉ như vậy thì cậu mới có thể tự nhiên khiến nó bên cậu.
“Xin lỗi…tôi không thể!”-nó bỏ cánh tay đang khoát của Quân xuống, theo nó tốt nhất là nên như vậy! Nó cảm nhận được sự thất vọng từ Quân.
“Tôi sẽ là người kèm cho Emily! Cậu không cần mất công vậy đâu.”-hắn từ đâu đi tới.
“Sao cậu cứ thích tranh giành với tôi vậy? Cô ấy là bạn gái tôi mà!”-nghe đến hai từ bạn gái nó chợt giật mình lui lại, đáy mắt nó phủ lấy một sự hoảng hốt tột độ, một tia hối hận len lỏi nơi mắt nó, rất nhanh chóng, nó bình tĩnh trở lại, đều giọng: ” Cậu và tôi không còn gì với nhau đâu! Chỉ là tự cậu ngộ nhận mà thôi!”
“Emily chính là bạn gái tôi đừng cố chấp!”-nói rồi hắn kéo tay nó đi để lại Quân với đôi mắt vô hồn…vực sâu…vực sâu…tất cả đang ở nơi vực sâu đấy! Cậu đang rơi vô định nơi ấy. Một sự căm giận, ngọn lửa của sự thù hận xen lẫn tuyệt vọng bi ai đang cháy lên như thiêu như đốt chết trái tim cậu.
….
Đau quá…nó cắn môi…từ sâu thẳm trong tim nó cảm nhận cơn tức giận từ hắn, hắn tức giận? Vì cái gì? Nó dừng lại, dùng sức bình sinh, nó cố gắng dằn mạnh tay ra khỏi hắn. Giọng nó khô khốc:
“Đau quá!”
“…”
“Anh làm cái quái gì vậy tại sao tự nhiên lại..”-nó mở to mắt, người trước mặt nó đang hôn nó, đầy thô bạo, mạnh mẽ. Anh đang xem tôi là Hoàng Gia Ân của riêng mình ư? Anh không thể à không anh chưa bao giờ thực sự xem tôi là Lâm Khiết Trang thực sự. Chưa bao giờ. Một giọt nước mắt từ hốc mắt nó chảy ra, vì sao? Nó không hiểu!
.
.
.
“Cô im ngay cho tôi! Nếu không im thì đừng trách!”
.
.
.
“Đồ khốn!”
.
.
.
.
Cũng là một nụ hôn, những hình ảnh ấy như rõ nét hơn, như chạy chậm hơn, nó ôm đầu, đôi mắt trống rỗng, hắn buông nó ra, hơi thở ấm nóng của hắn phả vào mặt nó không hiểu sao lại lạnh đến vậy. Nó nghe thấy tiếng con tim đang tan vỡ.
“Hãy nhớ em đang chơi cùng tôi!”-hắn lạnh lùng. Chẳng hơi ấm, chẳng vui vẻ, nhạt nhẽo, chết chóc.
“Ngày mai là Chủ Nhật tôi sẽ chỉ em học từ tám giờ sáng đến mười giờ!”-nói rồi hắn bỏ đi để lại nó đờ đẫn.
Rốt cuộc là vì cái gì…sao lại…nó nhắm mắt, mọi thứ như một dải băng chạy trong đầu nó, đầu tiên là gặp hắn rồi sau đó là thích hắn rồi sau đó nữa là dùng Quân để làm hắn tổn thương, tiếp tay cho anh hai trả thù, và giờ thì ngu ngốc chơi cùng lửa à không băng! Băng lạnh…rất lạnh!
Nó bước đi, trở về lớp trong cái bộ dạng thật thảm, mắt thì vô hồn, trán thì đẫm mồ hôi, cả người buông thõng như chẳng còn sức. Luli cùng Ruby chạy lại đỡ nó, họ không nói gì cả vì hơn hết họ là hai người hiểu nó nhất.
Nó ngồi đó ngây ngốc đầu cứ lởn vởn ý nghĩ rằng có chăng nụ hôn lúc nãy chỉ là vì hắn không muốn hình dáng người con gái hắn yêu bị người khác chạm vào? Hắn yêu Hoàng Gia Ân đến như vậy ư?
“Các cậu dẫn tôi đi đâu có thể xoã hết buồn phiền được không?”-nó nói.
“Nếu cậu muốn!”-Luli nhẹ cười, thà nó như vậy hơn là ngồi đần một chỗ làm Luli và Ruby lo lắng.
….
Bọn nó cúp tiết, Luli gọi đàn em lái xe đến đón (thực ra là đem ba chiếc moto đến). Cả ba đứng trước ba chiếc xe, Luli, Ruby đã yên vị trên chiếc moto chỉ còn nó là đứng yên ở đó.
“Sao cậu lại đứng đấy!”-Ruby hỏi.
“Tôi..tôi không biết lái xe!”-nó nói xong khiến Ruby ngớ người.
“Sao cậu biết cậu không biết lái xe? Lái thử đi bọn tôi chỉ!”-Luli đập vai nó, nói rồi cô ra lệnh cho đàn em lái xe ra bãi đất trống, nơi nó từng chỉ cho Luli “tập phóng”.
….
Nó cố gắng ngồi vững trên yên xe nhưng chẳng tài nào vững được, cứ cho là trước khi mất trí nó lái xe giỏi lắm nhưng bây giờ ngay cả làm sao đứng vững nó còn không nhớ thì làm sao đi đây? Chiếc xe này khá nặng so với nó.
Ba mươi phút trôi qua, nó không thể chạy được, nản quá. Nó thở hắc ra, thật đúng vô tích sự mà chẳng được việc gì chỉ được cái che giấu là giỏi, đang muốn nghỉ thì chợt có một giọng nói vang lên từ phía sau:
“Em phải cố gắng lên chứ, ngày đó em tập rất chăm chỉ mà sao giờ chỉ mới ba mươi phút đã không muốn tiếp tục?”-Brian từ tốn đi tới trong sự ngạc nhiên của Luli, Ruby và cả nó!
“Anh hai!”-nó thốt lên.
“Anh chỉ em!”-nói rồi Brian mỉm cười cùng ngồi lên xe với nó, giọng anh nhẹ nhàng nói cho nó hiểu cách lái xe, tay anh đặt trên tay nó, giúp nó tập giữ thăng bằng. Chẳng hiểu tại sao ba mươi phút nữa trôi qua, nó đã có thể lái được chiếc moto nặng cồng kềnh.
Thấy tâm trạng khá lên, nó tạm biệt Luli, Ruby rồi cùng anh đi uống nước. Nó không dám chạy nhanh, chỉ ở mức bình thường theo đuôi anh nó đến một quán nước nhỏ, bề ngoài đúng thật rất nhỏ, bên trong trang trí rất đơn giản, cách bài trí này tạo cho nó cảm giác rất ấm áp!
Sau khi yên vị trên chiếc ghế tựa mềm mại, Brian mới cất tiếng:
“Sắp thi rồi, em đã có ai kèm chưa?”-nó xém tý thì sặc, câu này nó nghe tới sợ rồi, nó sợ trả lời câu này thật rồi, đầu tiên là vô duyên bảo hắn kèm mình sau đó thì lại là làm tổn thương Quân, giờ mà nói hắn kèm mình thì chắc anh hai chém cho chết mất.
Thấy nó im lặng hồi lâu, Brian cũng chẳng buồn hỏi nữa, giọng anh đều đều:
“Hết tháng này anh sẽ đi du học!”
“Anh đùa à? Em xém sặc đấy!”
“Anh không đùa, em ở lại nhớ cẩn thận!”-Brian nhắc nhở nó đầy ẩn ý, trong lúc nó còn đang ngớ người thì Brian đã đứng dậy bảo nó ra trước đợi, còn cậu thì đến quầy tính tiền. Nó chỉ biết gật gật rồi đứng dậy bước đi như một cái máy.
…..
Hắn đi bộ giữa hai hàng hoa trong công viên mà ngày ấy hắn đã tổ chức sinh nhật cho nó, đầu hắn bây giờ chính là mớ hỗn độn, hắn đã làm gì vậy? Là cưỡng hôn! Là cưỡng hôn nó đấy! Liệu nó có tức giận không? Hết câu hỏi này lại tới câu hỏi khác, chúng chồng chất lên nhau khiến hắn phải tìm muôn vàn lý do mới có thể trả lời nhưng lại chẳng thể trả lời hết được.
Chợt hắn ngẩng lên nhìn sang phía bên kia đường, là nó, nó đang thẩn thờ qua đường, hắn tự hỏi sao nó lại ở đây, chẳng phải đang học ư? Nó cũng cúp tiết à? Đột nhiên:
“CẨN THẬN!”- hắn hét to, hắn cố sức hét to để nó nghe thấy nhưng mà…
/Rầm/-một chiếc xe “điên” lao nhanh về phía nó, hắn cố gắng để nó nghe thấy nhưng cuối cùng nó vẫn không nghe, hắn guồng chân, lao nhanh về phía nó rốt cuộc vẫn là chậm chân hơn, nó giờ đang nằm trong vũng máu đỏ thẫm.
….
Là ai đã gọi mình? Đau quá…sao lại đau như vậy…sao lại mờ quá vậy…là ai đang đỡ nó vậy…Karry…Karry đúng không…Nó muốn cất tiếng gọi hắn nhưng lại chẳng thể, giọng nó trở trên khàn đặc khiến nó chẳng thể nói nổi một lời. Mùi máu tanh xộc vào mũi nó. Nó lịm đi.
Những dải ký ức một lần nữa như đang quay về…như thước phim chậm…lại một lần nữa nó thấy nó và hắn…không là Hoàng Gia Ân và hắn…
—- Hết part 1 phần “Tôi sẽ là người làm em nhớ” like và comment để tiếp tục part 2 nhé —–
Comment cảm nhận đi nào:D))