Dọc đường về Kiều phủ, nàng biết hắn đang tức giận, hơn nữa là rất tức giận, bất quá song chưởng của hắn ôm chặt nàng lại cho nàng một cảm giác khác – mà cũng chính cảm giác này thôi thúc nàng phải hỏi rõ ràng mọi chuyện.
Hắn không phải cũng thích nàng chứ? Hắn tức giận có phải hay không do quá lo lắng cho nàng?
Lương Phù Cơ bỗng dưng dừng lại. Không, nàng rốt cuộc chờ không nổi nữa!
Nàng xoay người định chạy tới phòng khách tìm Kiều Kiếm Vân, nhanh chóng giải quyết khúc mắc trong lòng…… Hy vọng!
Bất quá vừa mới bước ra ngoài liền thấy một cảnh tượng ‘quen thuộc’ cách đó không xa–
Đủ!
Không cần hỏi nữa, nàng hiểu rồi!
Nàng lại một lần nữa xoay người chạy về –
Kiều Kiếm Vân mới vừa bước tới cửa Lục Thủy uyển, thình *** h có một đạo thân ảnh lao về phía hắn.
Trong lòng hắn đang vướng bận, chỉ kịp nhìn rõ người đến, chưa kịp hỏi câu nào, đạo thân ảnh kia đã dấn người vào lòng hắn, hai tay nhanh chóng túm lấy quần áo trên ngực hắn.
Kiều Kiếm Vân sắc mặt đại biến, nắm chặt hai vai muốn đẩy nàng ra, không ngừng mắng trong đầu. Nếu nàng không phải một nữ tử, hắn đã sớm dùng nội lực đánh văng nàng ra rồi, cũng sẽ không để cho nàng ta lặp lại động tác này nhiều lần.
Xem ra lúc trước ở đại sảnh, hắn căn bản là không nên vì tiểu sư đệ mà bỏ qua cho nàng.
"Ta không phải đã cho người đưa ngươi về Cảnh lâu, ngươi tại sao lại chạy đến đây?" Hắn đẩy nàng ra xa, trong mắt tràn đầy chán ghét.
"Kiều sư ca, ngươi thật sự muốn đuổi ta đi?" Lưu Dụ Lan muốn bước về trước nhưng vì ánh mắt hắn lạnh lẽo mà dừng lại, cho nên nàng cực lực dùng ngữ khí ai oán ủy khuất nói với hắn.
"Ngươi đã ở kinh thành lâu rồi, cần phải trở về." Coi như nàng ta may mắn, nể tình nàng là nữ nhân tiểu sư đệ thích, Kiều Kiếm Vân cố gắng nhẫn nhịn, thật sự không rõ Doãn Văn rốt cuộc thích nàng ta ở điểm nào nhất.(TN: đúng thế loại cẩu nữ này sao kaij mê hoặc được Diệp ca cơ chứ)
Lúc trước hắn là muốn tiểu sư đệ ở đây vài ngày, cho nên mới thuận tiện cho nàng ở lại phủ. Ai ngờ hai người bọn họ chẳng bao lâu sau thì tan vỡ.
Doãn Văn có lẽ là có tình ý, nhưng Lưu Dụ Lan lại không như vậy. Nàng căn bản chỉ là một nữ nhân dối trá ham hư vinh, đứng núi này trông núi nọ.
Thời gian ở đây, nàng tìm đủ mọi cách tiếp cận hắn, mà hắn cùng lúc là muốn lợi dụng tồn tại của nàng để bức lui Lương Phù Cơ, về phương diện khác cũng hy vọng tiểu sư đệ sẽ nhận ra bộ mặt thật của nàng, không còn ngây thơ chấp nhất nàng.
Kết quả nàng cùng Lương Phù Cơ mất tích đã giúp hắn nhận rõ tình cảm bản thân, cũng làm cho tiểu sư đệ của hắn chân chính thấy rõ tính cách của nàng, mà tất cả đều được nghe từ chính miệng nàng khi bị bắt cóc.
"Ta không về!" Lưu Dụ Lan nghe được lời hắn sau lập tức hai mắt rưng rưng, vẻ mặt u oán nói: "Kiều sư ca, chuyện phát sinh hôm nay, Dụ Lan còn chưa bình phục, ngươi làm sao nhẫn tâm đuổi ta về nhà ngay ngày mai? Huống chi cảm tình của chúng ta mấy ngày nay……"
"Cảm tình gì?!" Kiều Kiếm Vân hừ lạnh một tiếng đánh gãy dáng vẻ làm bộ làm tịch của nàng, trong lồng ngực là một tầng áp lực xem thường. "Nguyên tưởng rằng ngươi cùng Doãn Văn đã…… Cho nên ta mới cho ngươi ở lại đây, cho các ngươi có nhiều cơ hội ở chung. Ta cũng không có quên đạo lý ‘Bằng hữu thê, bất khả hí’(Vợ của bạn, không được trêu)). Cho nên đừng nói chuyện gì giả dối lung tung hư ảo mà làm cho người ta chê cười!"
"Ngươi……" Lưu Dụ Lan kinh ngạc, "Nhưng…… Nhưng là ta cùng Diệp Doãn Văn không có gì nha!" Nguyên lai Kiều Kiếm Vân nghĩ như vậy, khó trách hắn không chịu chạm vào nàng…… Nếu đã biết nguyên nhân, kia chỉ cần trừ bỏ chướng ngại này là có thể.
"Kiều sư ca, ngươi hãy nghe ta nói, ta cho tới bây giờ chưa từng có tình ý với Diệp Doãn Văn, ta vẫn coi hắn là huynh trưởng mà đối đãi, nếu như hắn có ý tứ gì thì cũng là tự bản thân hắn tự mình đa tình. Kiều sư ca, ngươi phải tin tưởng ta, ta thích ngươi, đừng đuổi ta đi, cho ta ở lại được không?" Nàng tư thái khẩn cầu, rất là rung động lòng người.
"Đây là lời nói thật lòng?" Kiều Kiếm Vân liếc nàng, trong lòng không khỏi ấm ức thay Diệp Doãn Văn. Tiểu sư đệ a tiểu sư đệ, ngươi thật đúng là không đáng a! Hôm nay ngươi liền mở to mắt nhìn con người thật của nàng ta đi!
Ánh mắt của hắn rời khỏi gương mặt của Lưu Dụ Lan, chuyển tới hòn núi giả phía bên phải.
"Lời thật tâm." Lưu Dụ Lan một chút cũng không phát hiện có gì không thích hợp, ngữ khí kiên quyết cam đoan.
"Hay cho những lời thật tâm ấy!" Diệp Doãn Văn từ sau núi giả đi ra, trên mặt không còn hiền lành ôn nhu như trước.
Lưu Dụ Lan sắc mặt tái nhợt, "Doãn…… Doãn văn ca……" Lòng của nàng một trận bối rối, thật không ngờ hắn thế nhưng lại nghe được lời nói của nàng.
"Ta không đảm đương nổi. Về sau xin Lưu cô nương gọi ta là Diệp công tử đi!" Diệp Doãn Văn trên mặt hiện lên trào phúng, đáy mắt là thất vọng sâu thẳm.
Lưu Dụ Lan bối rối chuyển hướng Kiều Kiếm Vân liền nhận thấy khinh bỉ trên mặt hắn
"Kiều…… Kiều sư ca……" Nàng chưa từ bỏ ý định thử lại.
Còn muốn giả bộ! Kiều Kiếm Vân không hề bận tâm,"Lưu Dụ Lan, muốn hay không ta lặp lại một lần vài câu ngươi nói với Chu Thái Tường, dùng hết biện pháp đẩy Phù Cơ vào miệng hổ kia?" Hắn ngữ khí nhẹ nhàng chậm chạp, lại mang theo một tia sát khí.
Nếu không phải vì Doãn Văn, hắn đã sớm phá bỏ nguyên tắc không đánh nữ nhân, tự mình động thủ hung hăng giáo huấn nàng ta một phen rồi!
Lưu Dụ Lan sắc mặt đại biến lui về phía sau từng bước, thế này mới phát hiện không còn gì cứu vãn. Thì ra……
Nhìn Kiều Kiếm Vân thần sắc trên mặt hèn mọn khinh thường cùng phẫn nộ trong mắt, còn có Diệp Doãn Văn biểu tình trào phúng…… Nàng rốt cục không cam lòng thừa nhận bản thân thất bại, biết chính mình lộng xảo thành chuyên(biến khéo thành vụng, lợn lành chữa thành lợn què) …… Nàng cuối cùng đành chấp nhận số phận rời đi.
Thật lâu sau, ánh nắng chiếu vào trên người hai sư huynh đệ trầm mặc.
"Uống cùng ta một chén đi! Nhị sư huynh." Diệp Doãn Văn lên tiếng trước, nói với Kiều Kiếm Vân vẫn im lặng đứng bên cạnh.
"Hảo." Kiều Kiếm Vân không thể cự tuyệt đi theo sau sư đệ.
Trước khi đi, hắn lưu luyến liếc nhìn Lục Thủy uyển một cái
Thôi chờ đến ngày mai đi!
Ngày mai lại đến ôm nàng cũng không muộn.
Ngày mai lại nói cho nàng rằng chính mình đã nhận ra tình cảm của bản thân dành cho nàng!
Bọn họ vẫn còn nhiều thời gian mà!
Như vậy để ngày mai đi!
Kết quả bọn họ không có ngày mai!
Lục Thủy uyển vườn không nhà trống, Lương Phù Cơ để lại một bức thư tạm biệt sau đó chạy lấy người.
Kiếm Vân ca ca.
Ta rốt cục hiểu "không tự lượng sức mình" là gì.
Đây là ngươi vẫn muốn nói cho ta, có điều ta không chịu nghe, cho đến tận bây giờ ta mới hiểu.
Đa tạ ngươi mấy năm nay đã nhân nhượng ta. Sẽ không tái kiến!
Nếu cha ta tìm đến, xin hãy nói rằng ta đã quay lại Tĩnh thành, như ý các người mong muốn!
Phù Cơ.
"Oanh" một tiếng, bàn tròn bị Kiều Kiếm Vân một chưởng đánh gãy, ngay cả tấm khăn trùm bàn cũng rách thành mấy mảnh.
Sáng sớm sau khi tiễn Doãn Văn cùng Lưu Dụ Lan, hắn đang muốn hảo hảo cùng nàng nói chuyện thì nàng đã đi rồi!
Ngay tại khi hắn phát hiện tâm ý của mình, nàng thế nhưng tuyên bố buông tha, không muốn tiếp tục ‘theo đuổi’ hắn, cứ như vậy bỏ đi!
"Nàng đáng ghét!" Hắn xiết chặt quyền đầu đứng trong phòng, trên mặt là đau lòng cùng tức giận không chút nào che lấp.
Nàng làm sao có thể đúng lúc hắn giác ngộ liền lựa chọn buông tha cho hắn?
Thực đáng giận!
"Lương Phù Cơ chết tiệt, cho dù đuổi tới chân trời góc biển, ta cũng phải tìm bằng được nàng, không thể không hảo hảo tính toán với nàng!"
Kiều Kiếm Vân hướng lên trời thề thốt.
Ngay sau đó, thân ảnh của hắn nhanh chóng rời Lục Thủy uyển!