• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nước mắt trên mặt ngày càng nhiều ……

Nữ nhân hắn mong nhớ ngày đêm đang nằm trên sàn, nàng ngủ nhưng vẫn rơi nước mắt.

Kiều Kiếm Vân nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh nàng, nước mắt trên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng khiến hắn đau lòng.

Hắn biết đó là dấu vết hắn thương tổn nàng.

Hắn ngóng nhìn nàng, nhớ lại thời điểm hai người bọn họ mới quen nhau, đôi mắt mị hoặc của nàng đã khắc sâu vào tâm mà hắn cũng chưa tự biết.

Nàng tích cực chủ động theo đuổi, làm cho hắn xem nhẹ chân thành cùng tha thiết dưới lớp bọc dũng cảm theo đuổi tình yêu của nàng.

Hắn bị đạo đức gông xiềng, nhận định hành vi của nàng là một loại kinh hãi thế tục, cho nên hắn khinh bỉ nàng, dùng những lời nói thương tổn nàng, còn chà đạp nàng không thương tiếc.

Thẳng đến khi nàng rốt cục hết hy vọng, lựa chọn buông tha cho hắn, hắn mới hoàn toàn lĩnh ngộ chính mình đã không thể không có nàng……

Ánh mắt hắn ôn nhu quyến luyến cúi đầu, khẩn cấp hôn lên môi nàng, cánh môi ngọt ngào vừa thưởng thức đã làm hắn nhớ tới tận bây giờ……

"Ngô……" Áp lực trên môi cùng hơi thở nóng rực nơi chóp mũi đánh thức Lương Phù Cơ.

Gương mặt tuấn tú phóng đại kề sát mặt làm cho nàng hiểu được tình hình hiện tại. Nàng phút chốc ngừng thở, cả người nổi lên một trận run rẩy, đầu lập tức trống rỗng……

Phát hiện phản ứng của nàng, hắn càng thêm nóng bỏng,chiếc lưỡi linh động không ngừng khiêu khích miệng nàng, nhấm nháp trúc trắc cùng kinh hách của nàng, cùng với tư vị vừa ngọt vừa quen thuộc.

Thật lâu sau, hắn mới buông môi nàng."Muốn nghẹn chết sao! Phù Cơ, nào, hít vào……" Hắn ôn nhu nhìn nàng, ngữ khí cất giấu nhu tình mật ý trước nay chưa từng có.

"Ngươi……" Đôi mắt to mịt mù. Hắn sao lại chạy tới nơi này? Còn thừa dịp nàng ngủ hôn trộm nàng, hắn không phải nói hắn không hôn nữ nhân sao? "Ngươi không phải là……"

Suy nghĩ hỗn loạn sau khi bị hắn hôn càng thêm loạn thành một đoàn, đánh mất tỉnh táo thường ngày.

"Không hôn nữ nhân." Hắn cười yếu ớt tiếp lời, nhìn thấu vấn đề trong mắt nàng. "Đúng vậy, bình thường ta không hôn nữ nhân, bởi vì ta chỉ hôn nữ nhân ta yêu."

"Vậy……" Nàng khiếp sợ trừng lớn hai mắt, khó tin thì thào,"Vậy ngươi……"

"Nàng không có nghe sai, tiểu yêu tinh của ta, nàng chính là nữ nhân ta yêu." Hắn ôn nhu thâm tình nhìn sâu vào mắt nàng, khóe môi gợi lên một chút tươi cười gợi cảm cùng tà ác mị hoặc,đưa tay kéo thân thể nàng dậy.

Cảm xúc mãnh liệt đánh sâu vào tâm nàng. Thật vậy ư? Nàng thật sự có được tình yêu của hắn sao? Nàng kinh ngạc tùy ý hắn đem nàng ôm vào trong lòng.

Đột nhiên cảnh tượng đau lòng lại hiện lên trong đầu, nàng liền tránh khỏi vòng ôm của hắn.

"Ngươi không phải thích Lưu Dụ Lan sao? Tại sao còn muốn đến lừa gạt ta?" Hại nàng buồn bực.

"Ai nói ta thích Lưu Dụ Lan?" Kiều Kiếm Vân nhìn nàng, trong mắt dâng lên nghi hoặc, "Nếu ta thích nàng ta thì vì sao phải ngàn dặm xa xôi chạy đến Tĩnh thành, dọc theo đường đi chỉ một mực hỏi thăm tin tức của nàng, sợ nàng không an toàn về đến nhà…… Kết quả khi ta ăn không ngon ngủ không yến tìm được tới đây, nàng thế nhưng nói ta thích người khác!"

Lương Phù Cơ nghe được hắn bán thầm oán, trong lòng vừa mừng vừa lo. Nhưng đúng là nàng tận mắt thấy hắn ôm Lưu Dụ Lan nha!

"Nhưng nàng ấy nói với ta đợi cho ta rời khỏi Kiều phủ, các ngươi sẽ công bố quan hệ hôn phu hôn thê nha." Nàng nghi ngờ hỏi.

"Nàng ta nói như vậy, nàng liền tin?" Hắn không thể tin được nàng có thể đơn thuần như vậy.

"Ta vốn không tin." Nhìn hắn nhíu mày, Lương Phù Cơ vội vàng thanh minh, "Bất quá, ta tận mắt thấy ngươi ôm nàng rất nhiều lần, hơn nữa mỗi lần ngươi gặp ta liền phát hỏa, còn mắng ta bằng nhưng lời lẽ khó nghe, cho ta là nữ nhân không biết liêm sỉ……" Nàng càng nói ánh mắt càng ảm đạm. Đả kích liên tục cuối cùng làm nàng sụp đổ tự tin không thể gượng dậy, cho nên nàng mới có thể chết tâm, dẹp đường trở về Tĩnh thành.

Kết quả nàng vừa đi, hắn lại đuổi theo sau, còn nói với nàng những lời mà nàng tưởng chừng không còn hy vọng, như vậy bảo nàng như thế nào có thể tin hắn đây?

"Là ta sai." Kiều Kiếm Vân ôm nàng vào lòng, "Là ta không muốn thừa nhận cảm tình bản thân với nàng, mới có thể khẩu không trạch ngôn(nói bừa, nói không suy nghĩ) thương tổn nàng, là ta sai. Bất quá nàng nhất định phải tin tưởng ta, ta thật sự không có thích người khác, cũng chưa từng nói qua muốn thành thân với Lưu Dụ Lan, càng không có ôm nàng ta nhiều lần……"

"Ngươi gạt ta!" Nghe được câu cuối cùng của hắn, Lương Phù Cơ lập tức bất mãn ngẩng đầu."Ta rõ ràng tận mắt thấy ngươi ôm nàng vài lần a."

"Ta không có, Phù Cơ." Kiều Kiếm Vân lại phản bác, "Bằng không ngươi nói cho ta biết, ta ôm nàng ta vào lúc nào?" Chuyện này không làm sáng tỏ, lòng của nàng nhất định sẽ không yên, tuyệt không tin hắn. Nhưng hắn rõ ràng đâu có ôm nữ nhân kia, tại sao Phù Cơ nói rằng hắn có? Chẳng lẽ……

"Được." Thấy hắn vẫn không chịu thừa nhận, Lương Phù Cơ lần lượt kể, chưa xong còn nói "Còn có lần đó ngươi tới cứu ta, nàng lao vào lòng ngươi, nhưng ngươi cũng không có đẩy nàng ra nha!" Nàng hờn dỗi liếc hắn. Để xem hắn giải thích thế nào!

Nghe xong nàng trách tội, Kiều Kiếm Vân rốt cục hiểu được nàng tại sao dũng cảm ‘theo đuổi’ hắn lâu như vậy lại đột nhiên tuyên bố buông tha cho hắn rồi chạy mất, thì ra là có hiểu lầm nghiêm trọng này.

"Lần ở thư phòng là nàng quá ngốc nghếch." Hắn thở dài thân thủ khẽ vuốt hai má nàng, hưởng thụ cảm xúc non mềm nơi lòng bàn tay.

"Ta làm sao mà ngốc" Nàng căm giận đẩy tay hắn, nhăn mi khó chịu.

"Lưu Dụ Lan bảo nàng đêm đó đến thư phòng, thậm chí còn chỉ định là giờ hợi, chẳng lẽ nàng không nghĩ đến đó là cạm bẫy nàng ta cố tình sắp đặt, chờ ngươi tự động sa lưới? Phải không?"

Nàng ngẩn người, nhưng lập tức nghĩ đến một chuyện,"Nhưng là ta tận mắt nhìn thấy ngươi ôm nàng!"

Đúng là nha đầu ngốc! Kiều Kiếm Vân lại kêu."Vậy nàng có phải hay không vừa thấy ta ôm Lưu Dụ Lan liền tức giận xoay người bỏ chạy?"

"Nha? Ngươi làm sao mà biết?"

"Quả nhiên không ngoài dự đoán của ta. Vì thế nên nàng mới không thấy được ta lập tức đẩy Lưu Dụ Lan ra, thậm chí còn đuổi khỏi thư phòng."

"Thật sự?! Nàng sanh to mắt. Nguyên lai sau đó có diễn biến như vậy.

"Thật sự." Kiều Kiếm Vân ôn nhu nhìn nàng,"Về phần ngày đó đi cứu nàng, khi Lưu Dụ Lan đột nhiên ôm lấy ta, ta vốn định lập tức đẩy nàng ta ra, nhưng là ngại nàng ta vừa mới chịu kinh hách, hơn nữa Doãn Văn lại ở bên cạnh, cho nên ta mới ẩn nhẫn tức giận. Kỳ thật thời điểm đó, việc ta chân chính muốn làm là hung hăng đánh nàng ta một quyền!" Nhớ tới lời nói của Lưu Dụ Lan với Chu Thái Tường liền khiến hắn không khỏi nghiến răng nghiến lợi.

"Di?" Lương Phù Cơ quên chính mình đang tức giận, kinh ngạc nhìn hắn."Tại sao?"

"Tiện nhân đó dám nói nàng là tàn hoa bại liễu, hơn nữa còn muốn hắn mau mau bắt nạt nàng…… Nếu không phải vì Doãn Văn, ta đâu chỉ đánh cho Lưu Dụ Lan một quyền, phải làm thịt nàng ta mới đúng!" Thần sắc âm ngoan ở đáy mắt hắn chợt lóe lên rồi biến mất.

"Diệp đại ca cùng với việc ngươi muốn đánh nàng một quyền có liên quan gì nhau?" Nàng hoang mang chớp mắt mấy cái.

"Nàng không thấy sao? Kỳ thật Doãn Văn có tình ý với Lưu Dụ Lan. Mà Lưu Dụ Lan cũng có cảm tình với hắn, có điều nàng ta lại là nữ nhân đứng núi này trông núi nọ, sau khi đến kinh thành liền đổi ý, đem mục tiêu đặt lên –"

"Lên người ngươi." Lương Phù Cơ tiếp lời, trong lòng cũng rốt cục hiểu được lần nói chuyện với Diệp Doãn Văn bên bờ hồ, giọng nói chu xót của hắn là do đâu mà có.

"Ngươi thật đúng là vĩ đại a, có nhiều nữ nhân thích ngươi như vậy, hơn nữa ngươi còn có một nàng hồng phấn tri kỷ đúng không?" Giọng nói của nàng có ý nói mỉa hắn. Bất quá nghĩ đến bản thân mình cũng chỉ là một trong số đó, trong lòng liền buồn bực khó chịu.

"Ta không cần nữ nhân khác, ta chỉ muốn nàng." Hắn lại biểu lộ tình cảm.

"Nhưng là ngươi trước kia thích như vậy." Nàng nhịn không được lại chọc hắn một câu, hồi tưởng lại quá trình gian nan theo đuổi của mình.

"Đó là ta mắt manh tâm manh( manh = mù)." Hắn lộ ra ánh mắt khẩn cầu,"Phù Cơ, tiểu yêu của ta, nàng không cần tái sinh tức giận ta được không? Nàng không biết khi ta nhìn bức thư nàng để lại trên bàn, lòng ta có bao nhiêu khó chịu đâu…… Mà ta đang muốn thổ lộ tình cảm với nàng, nàng thế nhưng quyết định bỏ đi."

"Ta…… Ta nghĩ……" Nàng ánh mắt tỏa sáng tới gần hắn, trong lòng mừng như điên. "Nếu không phải ta thấy ngươi ôm Lưu Dụ Lan ở bên ngoài Lục Thủy uyển, ta cũng sẽ không hết hy vọng mà bỏ chạy. Bất quá, trên đường về Tĩnh thành ta rất hối hận, bởi vì ta rất nhớ ngươi! Kiếm Vân ca ca."

"Lúc đó là lần cuối cùng Lưu Dụ Lan muốn cố gắng ở lại, hơn nữa nàng lại chỉ liếc một cái liền xoay người, cho nên lại không thấy ta đẩy nàng ta ra, còn mắng nàng ta thậm tệ. Đúng không?!" Hắn ôm thân thể mềm mại đang tự động dựa sát vào mình, ngữ điệu ôn hòa trách mắng.

Lương Phù Cơ ở trước ngực hắn ngây ngô cười, cảm giác vui sướng bơm đầy lồng ngực. Chỉ cần nàng có thể có được tình yêu của hắn, những chuyện khác nàng tuyệt không để ý.

"Như vậy, Kiếm Vân ca ca có phải hay không đã quyết định cho Phù Cơ làm nương tử của ngươi?" Đây là hy vọng nàng tâm tâm niệm niệm,vẫn luôn tồn tại trong lòng.

"Đúng vậy." Hai mắt mắt đong đầy tình ý cùng chân thành tha thiết,"Kiếm Vân ca ca đời này chỉ chọn nàng làm nương tử, chỉ mình nàng." Hắn rốt cục tìm về một nửa gần như đã mất của mình.

"Ta rất yêu ngươi nha! Kiếm Vân ca ca." Dung nhan tuyệt mỹ hồn nhiên tươi cười, đôi mắt to sáng bừng long lanh.

"Ta cũng rất yêu nàng, bảo bối Phù Cơ của ta." Hắn cúi đầu xuống, thật sâu cướp lấy lúm đồng tiền chân thành bên môi nàng cất dấu kỹ vào lòng.

Chân tình vây quanh hai người bọn họ, thật lâu không dứt…

HẾT

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang