***
Cấm lấy một chiếc mũ bảo hiểm, tung về phía tôi, nói.
- Lên xe đi.
Tôi chộp lấy chiếc mũ, trố mắt khó hiểu.
Người phía trước ngồi trên chiếc xe mô-tô, chẳng biết chiếc xe đó thuộc mẫu mã gì. Tay cầm thì bé, đằng sau yên thì bành trướng, hơi dốc. Yul đã ngồi trên xe, người hơi hướng về phía trước, lặng thinh.
Tôi cũng lặng thinh. Sau rồi cũng chợt hiểu, " A" lên một tiếng.
- Không cần đâu. Tớ tự về được.
- Đừng để đổi ý.
Tôi run bần bần, chân tự động phi không vận tốc tới chỗ chiếc xe. Hết kiễng chân, rồi lại đánh du ở phía sau mà không tài nào leo lên được vị trí đằng sau. Cũng may, khi người phía trước hơi nhướn người, một anh bạn áo đen đến cẩn thận đỡ tôi lên xe. Tôi cười cười, đội mũ bảo hiểm, nói với lại với mấy người áo đen kia.
- Cám ơn nhé.
Sau rồi ......"Brừm........" Chiếc mô-tô phóng cái vèo đi trong nháy mắt.
Ngồi sau xe, tôi tưởng rằng mình sắp cày răng xuống mặt đường. Thà rằng chết vì bị đánh hội đồng còn hơn là chết vì sợ tốc độ. Nhưng dù sao thì tôi cũng chết bởi câu nói:
" Đừng để tôi đổi ý" của cậu ta rồi!
Gì chứ, giờ mà cậu ta có đổi ý là coi như xong. Bố mẹ tôi thì không có nhà, họ hàng bà con thì cũng không có ở đây rồi. Thế này thì tôi có chạy thì cũng không thoát. Cứ ngoan ngoãn nghe lời cậu ta, may ra kéo dài được sự sống!
Cách kéo dài sự sống đầu tiên là phải sống qua cái màn tốc độ này đã, tôi bám chặt vào yên xe, gào lên, át tiếng gió.
- Đi chậm thôi. Tớ sợ tốc độ.
Quả nhiên là lời nói của tôi phát huy tác dụng. Cậu ta...càng phóng xe đi nhanh hơn. Tôi xây xẩm mặt mũi. Dù sao thì đi đường mọi người có nhìn thật đấy, có chút vui sướng thật đấy, có chút kiêu hãnh thật đấy, nhưng mà đi với tốc độ như đua xe thế này, chắc chưa đến được nơi đã lăn xuống đường vì chóng mặt!
" két....."
Hự!!! Cốp...
Do phanh gấp và đầu tôi vẫn gật gưỡng, nên chiếc mũ bảo hiểm trên đầu tôi đập mạnh vào chiếc mũ bào hiểm phía trước. Tôi đau khổ giải thích.
- Phanh gấp quá.
Người phía trước có vẻ như đang kiềm chế, sau rồi mới tháo mũ bảo hiểm, nói với lại phía tôi.
- Đến nơi rồi.
Tôi sửng sốt nhìn xung quanh, trời bên ngoài cũng lờ mờ tối. Quái lạ thật, đi một lúc mà đã muộn thế này rồi ư? Lạ nhất là, phía trước không phải là nhà của tôi. Tôi ngồi yên trên xe giãy nảy.
- Tối rồi. Cho tớ về nhà đi.
- Vào trong quán trước đã.
- Không! Tối rồi. Trời lại còn âm u, sắp mưa. Tớ muốn về nhà.
Lưng người phía trước khẽ nhô lên, sau rồi trút ra một lời.
- Cậu bỏ mũ bảo hiểm ra đi.
Nghĩ cũng kì, nhưng dù sao thì tôi cũng sắp chết ngạt trong cái mũ bảo hiểm to đùng, kính chụp hết mặt này rồi. Gỡ mũ bảo hiểm ra, bẽn lẽn nhận ra rằng trời vẫn còn sáng và phía trước là một quán kem khá hoành tráng. Thế trời âm u chuẩn bị mưa đâu? Không lẽ là khi tôi nhìn bầu trời qua tấm kính mũ bảo hiểm này? Đành hanh chữa thẹn.
- Đến đây làm gì vậy?
- Vào trong đi.
Rồi, Yul xuống xe. Nghĩ ra thì thấy mình cứ ngồi lì trên chiếc xe mô-tô này thì thật xấu hổ, nên tôi cũng lẽo đẽo theo sau lưng cậu ta.
Quán khá đông, nhưng tôi không cần phải chen lấn. Vì mọi người cũng tự động dãn ra khi Yul bước vào. Rồi, những tiếng xì xào bắt đầu to lên.
- Ôi. Cao quá. Dễ phải đến 1m8 - 1m9 đấy.
- Đẹp trai quá. Mình thích mái tóc khói của anh ấy quá đi.
- Đôi mắt mới đẹp. Mà sao đi một mình thế?
- Đâu. Nhìn kìa. Có một cô gái đi cùng.
- Bạn à?
- Nhìn kìa, cô gái đó mới gần đến vai cậu ta thôi.
- Không phải cô gái này thấp, mà anh chàng đẹp trai kia quá cao.
- Chẹp. Tiếc vậy. Đẹp trai thế mà gu thẩm mĩ chọn bạn gái kém quá.
- ....
Hửm?
Các người đang bổ rìu vào tôi đấy à?
Trong lòng cũng cứ tức anh ách, nhưng mà không lẽ lại "bổ rìu" lại rằng tôi không phải bạn gái này nọ. Nhưng nghĩ ra thì mình đang gây thù chuốc oán với cái tên Yul lạnh lùng đi trước kia, bây giờ lại quay sang đàm phán với mấy bà chị này, thế thì có khác nào con cừu nhỏ bé chiến đấu với bầy sói, trong khi con sư tử chưa kịp vồ?
Thôi thì cứ tỉnh bơ đầy kiêu hãnh như con sư tử phía trước kia vậy!
Huống hồ, sư tử còn chưa vồ, bầy sói làm sao có cơ hội?
---
Yul dừng chân ở một căn phòng khác hẳn những căn phòng phía dưới. Chỗ này hình như là căn phòng duy nhất được làm bằng kính trong vắt. Điều lạ rằng, ở bên trong phòng có thể nhìn rất rõ bên ngoài. Còn phía ngoài thì không nhìn được vào bên trong.
Bằng chứng là, căn phòng này ở tầng cao, thiết kế kiểu hơi nhô ra ngoài, nên tôi có thể dễ dàng nhìn thấy những người phía dưới đang thản nhiên chạy xe, thản nhiên nô đùa. Phía trước, phía đối diện có một khu kí túc xá. Một đứa nhỏ chạc 5-6 tuổi đang ăn kẹo và nghịch bóng bay ở cửa sổ, tôi có vô ý đưa tay lên vẫy vẫy, nhưng đứa nhỏ không thấy phản ứng gì.
- Không ai thấy cậu và tôi đâu!
Yul kéo một chiếc ghế gần đó, ngồi xuống, lạnh lùng nhắc nhở một cách đầy châm biếm. Tôi quay người lại, lườm lườm.
Trong căn phòng trong veo, có một chiếc bàn nhỏ ở giữa, trên bàn có tờ Menu và một bình đựng vài bông lyly. Cạnh bàn có hai chiếc ghế. Bốn xung quanh phòng đều treo những chậu hoa nhỏ trông rất xinh xắn.
Tôi đảo mắt quanh căn phòng ngắm nghía một lượt, sau mới giật mình.
- Sao lại đưa tớ đến chỗ này?
Yul bình thản lật tờ Menu, chẳng thèm quay lên nhìn tôi, hờ hững đáp.
- Ăn kem!
Tôi suýt cắn phải lưỡi. Sao cậu ta lại có những sở thích quái quỷ thế. Thích nghe đàn thì cho người khiêng tôi như khiêng lợn về cái quán Abc gì đó tôi tạm thời quên mất tên, rồi thẳng tay không thương tiếc buôn lời " Dở tệ" khi nghe xong bài đàn của tôi. Bây giờ, thích ăn Kem thì chặn đứng tôi ở cầu thang, cho người bao vây cửa sau rồi lôi như lôi mèo tới cái chỗ này.
Rõ là kẻ độc tài!
Tôi là tôi không sợ cậu đâu đấy nhé!
Nghĩ vậy, tôi hậm hực.
- Thích thì cậu ăn một mình đấy. Bày đặt kéo tôi làm chi?
Yul không nói gì, lẳng lặng vứt tờ Menu sang một bên, chỉ chỉ vào mấy ly kem với người phục vụ bên cạnh, xong đâu đó, cậu ta đẩy ghế ra phía xa, tiến về phía tôi.
Tôi đảo mắt nhìn dáng người phục vụ dần mất hút sau cánh cửa, nuốt nước bọt. Tôi bám chắc tay vào mấy ô cửa kính, giọng run run.
- Ý tớ là tớ không thích những bất ngờ thế này.
Yul cúi xuống, ghé sát đầu cậu ta lại gần mặt tôi, sát đến nỗi, tôi có thể cảm nhận được hơi thở của cậu ta. Tôi đã hóa đá từ chân đến đầu gối rồi!
Một giọng nói đều đều vang lên.
- Cậu thật ngốc nghếch.
Giờ thì tôi hóa đá từ đầu gối đến thắt lưng rồi!
- Nhưng mà sao lại có những người thích kẻ ngốc như cậu được nhỉ?
Chính thức thì tôi hóa đá toàn thân!
Cơ miệng méo mó, tôi lắp bắp.
- Ai? Ai? Ai là ai? Ai thích ai?
Yul nghiêng người, từ từ vươn người đứng thẳng dậy. Ánh mắt quái dị lóe lên rồi lại biến mất sau cái vẻ bất cần. Yul hướng tầm mắt ra xa, về những đám mây trắng đọng ít nắng cuối ngày.
Tôi ngây người. Cậu ta là ai?
Không gian lạ thường bị phá vỡ khi người phục vụ bê vào đầy những ly kem sặc sỡ sắc màu. Tôi dán mắt vào những ly kem, nuốt nước bọt ừng ực.
Trời ạ, sao lại có thể dụ dỗ người khác bằng cách tấn công vào cái dạ dày không đáy này của tôi cơ chứ? Mà sao cậu ta lại biết tôi thích ăn Kem nhỉ?
...
Người phục làm xong việc, lại lặng lẽ rời khỏi căn phòng. Yul cũng đã ngồi điềm nhiên ngắm nghía mấy ly Kem. Thấy cậu ta ngồi bơ vơ một mình, cũng thấy tội, tôi cũng thong thả một cách miễn cưỡng lại gần chiếc bàn.
Yul thản nhiên đẩy mấy ly kem lại gần tôi, rồi một tay chống cằm, một tay gẩy gẩy ly kem trước mặt.
Tôi hồ nghi liếc nhìn cậu ta, sau rồi lại cúi xuống ly kem của mình. Lại hồ nghi liếc nhìn cậu ta, sau .......mắt suýt lòi ra ngoài. Phía bên má phải cậu ta, gần khóe môi, có một vết xước hơi tím. Không lẽ đó là dấu vết để lại sau cú húc đầu ngoại mục của tôi ở sân trường?
Trong lòng cảm thấy ăn năn hối lỗi, tôi ra sức ăn mấy ly kem. Không thể phụ tấm lòng của cậu ta được nữa khi mà trước đó tôi đã húc vào mặt cậu ta.
...
Ăn chừng cũng được 3-4 ly kem, tôi mới liếc sang ly kem của người đối diện. Đầu hơi tê tê khi thấy cốc kem kia vẫn còn nguyên. Tôi giảm tốc độ ăn, yếu ớt hỏi.
- Đi xe thì nhanh, sao ăn kem chậm vậy?
Yul ngẩng đầu lên nhìn tôi với tốc độ của chiếc xe, sau lại đáp với tốc độ ăn kem.
- Tôi không thích ăn kem.
Những vạch đen thi nhau chạy dài xuống hai bên má, mặt tôi tối om. Không thích ăn Kem thì đưa tôi tới quán kem làm chi vậy? Tôi la lên.
- Vậy sao toàn gọi kem?
- Vì đây là quán kem.
Tôi suýt xỉu.
Nếu cậu ta thuộc kiểu ngây thơ học hành chăm chỉ mắt đeo cặp kính dày cỡ 7 ốp thì tôi cũng không thắc mắc gì khi cậu ta trả lời tôi câu đó.
Nhưng cậu ta lại trả lời tôi với cái giọng lạnh băng vô cảm, hờ hững đầy bất cần. Như kiểu tôi hỏi một câu hỏi ngu. Trong quán kem thì phải gọi kem chứ!
Tôi nắn đầu, chậm rãi hỏi lại.
- Ý tớ là, sao Yul không thích ăn kem, mà lại chở tớ tới quán kem.
- Vì cậu thích ăn kem.
Tôi lại hỏi ngu lần thứ 2. Trời ạ. Nói chuyện với cậu ta có khác gì kiếm một viên đá chèn vào cổ mình không vậy?
Tôi bỏ rơi cậu ta, tiếp tục ăn kem. Cho tới khi tôi đã khá no, chỉ còn ngồi gẩy đĩa kem phía trước, Yul mới lên tiếng.
- Còn nhớ về lá thư?
Tôi no cứng bụng, gật đầu.
- Nghe nói cậu thích tôi.
Tôi vẫn no cứng bụng, lại gật đầu.
- Vậy tôi đồng ý cho cậu cơ hội để thích tôi.
Bụng tôi vẫn còn no, và tôi lại gật.
Đến khi gật cái thứ ba, tôi mới ngớ người. Một tia sét như vừa đánh trúng người, cảm giác như có một sức mạnh vô biên nào đó đang chạy trong khí quản và khiến toàn thân đóng băng!
- Cậu...cậu vừa nói cái gì?
Yul một tay chống cằm, một tay gõ nhịp đều đều trên bàn, lỡ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ, dửng dưng đáp.
- Tôi không thích nhắc lại lần thứ hai.
Tôi thật thà khai.
- Tớ chẳng hiểu gì!
Người đối diện thôi nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt giống như biển sau không đáy cảm tưởng như muốn nhấn chìm cái vẻ mặt lúc này của tôi. Trong ánh mắt ấy, tôi nhận rõ vẻ sợ sệt của mình. Yul nhếch môi.
- Miễn cưỡng cho là cậu hiểu. Hãy suy nghĩ kĩ về những gì tôi nói!
Sau đó, cả không gian thơ mộng chìm vào trong tiếng ăn kem trâu bò của tôi. Ăn hết đi, ăn nữa đi, ăn để hạ hỏa trong người, ăn để về đầu óc minh mẫn để còn suy nghĩ!!!
***
Sau khi rời quán Kem, Yul chở tôi về nhà. Tới trước nhà tôi, cậu ta không nói không rằng, phóng xe đi thẳng.
Giờ đã gần 8 giờ tối, bụng thì cũng đã no căng vì kem, tôi khệ nệ vào nhà tắm, rồi lại chui vào phòng, lăn kềnh xuống giường.
Thực sự là rất lạ. Rất rất lạ.
Trong suy nghĩ của tôi, không còn xuất hiện hình ảnh Thiên thần và Ác quỷ nữa. Những rõ ràng, tôi đang rất rối bời cơ mà?
Những hành động kì lạ của Yul vào ngày hôm nay, sự thay đổi bất thường của cậu ấy khiến tôi vô thức thấy sợ. Tôi không hiểu vì sao mình lại sợ Yul. Tôi cũng không hiểu vì sao, khi Yul nói cho tôi cơ hội để thích cậu ấy, tôi chẳng còn hân hoan hí hửng như ngày đầu gặp Yul. Khi ấy, tôi nhớ Yul với tên Quang Anh. Ngày ấy, chẳng phải là tôi thề sống thề chết rằng sẽ cướp lấy trái tim của Quang Anh hay sao?
Nhưng sao giờ, chẳng có một Thiên thần nào bên vai tôi để ủng hộ, hay chẳng có một Ác quỷ nào bên vai trái để ngăn cản đôi điều?
Đang bấn loạn với những suy nghĩ chạy ngược xuôi trong đầu, điện thoại tôi rung lên bần bật, báo có tin nhắn mới.
- " Linh Đan, xuống trước nhà, tớ có chuyện cần nói."
Nhìn dòng tin nhắn của Ju, tôi ngẩn người. Sao hôm nay, ai cũng có chuyện để nói với tôi vậy?
...
Tháng 11, thời tiết hơi lạnh về khuya. Ánh đèn phả xuống đường nhìn sáng rõ từng làn sương mỏng. Tôi rùng mình, co ro trong chiếc áo khoác mỏng. Vậy mà, người phía trước tôi, chỉ mặc đúng một chiếc áo thun mỏng te, sắc mặt hơi tái nhưng trên trán lại lấm tấm mồ hôi. Cậu ấy chạy tới nhà tôi đấy ư?
Nhìn thấy tôi, Ju hỏi ngay.
- Cậu không sao chứ Linh Đan?
Tôi ngớ người. Tôi làm sao có thể "bị làm sao" được khi mới từ chính ngôi nhà của mình đi ra? Tôi lắc đầu nguây nguẩy.
- Tớ không sao.
- Thật không?
- Thật. - Tôi đáp chắc nịch.
Nét mặt người đối diện hơi dãn ra, ánh mắt nhìn tôi có phần dịu hiền hơn lúc trước. Ju khẽ đáp.
- Ừ. Vậy tớ về đây.
Tôi đắn đo nhìn Ju mãi. Liệu có nên nói cho Ju biết về những gì vừa mới xảy ra không? Về tờ giấy tỏ tình ngày trước tôi viết, về Yul, về những bí mật mà ngay cả chính bản thân tôi cũng không hiểu.
- Thực ra hôm nay tớ có gặp Yul!
Tôi không nghĩ rằng câu nói naỳ của tôi lại khiến Ju kích động như vậy. Ju xoay người lại, nắm lấy vai tôi, hỏi dồn dập.
- Rồi sao? Yul có làm gì cậu không? Cậu có bị thương ở đâu không?
Tôi hơi bất ngờ trước phản ứng của Ju, hoang mang.
- Cậu ấy không làm gì tớ cả. Nhưng có nói về lá thư.
- Lá thư?
- Ừ. Lá thư mà tớ đã đưa nhầm. Nhưng chẳng hiểu sao Yul lại biết.
Ju như sực nhớ ra điều gì đó. Sau rồi buông thõng cánh tay cuả cậu ấy khỏi vai tôi, đưa ánh mắt sang nơi khác. Giọng cậu ấy trầm xuống.
- Vậy Đan nói sao?
- Tớ không biết nói gì. Yul nói "cho tớ cơ hội" thích cậu ấy.
Nói xong lời này, cả tôi và Ju đều ngỡ ngàng. Có điều, tôi ngỡ ngàng vì không biết tại sao mình lại nói những chuyện này cho Ju biết. Có chăng vì trước đó tôi và Ju đã kí bản hợp đồng thỏa thuận kia? Nhưng mọi chuyện cũng đã lắng xuống khi Yul thay đổi và Ju giờ đã là "chủ tịch câu lạc bộ ghi-ta", và nghĩa là, Ju không cần học cách chơi ghi-ta của tôi nữa.
Còn Ju, tôi thấy trong ánh mắt cậu ấy một sự lúng túng. Một sự lúng túng mà Ju đang cố tình che giấu, nhưng ánh mắt trong veo thật thà của cậu ấy, chẳng thể giấu ai được điều gì.
JU ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt tôi, hỏi.
- Vậy Đan có thích Yul không?
Tôi như người trong mộng bước ra, tự chất vấn chính bản thân mình câu hỏi ấy; Vậy bấy lâu nay, hay trước kia, tôi có thích Yul không?
- Trước kia, cậu ấy từng là mục tiêu của tớ.
- Còn bây giờ?
Tôi cúi đầu không đáp. Kì thực thì tôi cũng chẳng biết nữa.
Ju im lặng một hồi, cảm giác như cậu ấy đang lạnh. Đúng thôi, sương nhiều thế này cơ mà.
Tôi rụt rè hỏi.
- Cậu lạnh hả Ju?
Ju cười. Nụ cười nhạt nhòa như màn sương tối nay vậy.
- Không. Tớ không lạnh. Nhưng Đan này, nếu cậu muốn theo đuổi Yul. Thì hãy làm như những gì trong bản hợp đồng ngày trước chúng ta đã kí. Tớ sẽ giúp cậu. Nhớ nhé! Giờ tớ về đây.
Ju lẫn vào trong màn sương, để lại tôi với hàng vạn câu hỏi. Lúc nào cũng vậy, họ cứ đến và để lại cho tôi một đống bòng bong và bắt tôi phải suy nghĩ. Nhưng, theo đuổi Yul và được cậu ấy chấp nhận. Được Ju giúp. Đó không phải là những gì trước đây tôi muốn hay sao?
Đọc nhanh tại Vietwriter.com