- Hôm nay cậu ra hơi muộn đấy.
- Ừm. Hơi muộn.
- Chắc đợi chuyến xe Bus cuối của trường. Mà bài kiểm tra hôm nay cậu làm tốt không Đan?
- Ừm. Tạm ổn.
- Ừ. Mà Đan có muốn tới sân trượt băng không?
- Chắc là hôm nay tớ không đi được. Với lại tuần tới thi bóng rổ rồi, cậu cũng nên tập luyện và hướng dẫn mọi người chơi bóng đi. Cậu là đội trưởng cơ mà.
- Chuyện đó cũng có khó đâu. Ngay từ khi vào trường bọn tớ đã tập luyện.
- Thế à. Vậy mà tớ không biết. CHuyện gì cũng đã bắt đầu từ khi vào trường.
- Có chuyện gì vậy Đan?
- Không có gì đâu. Ju cứ về trước đi nhé. Hôm nay tớ muốn đi bộ. Một mình.
...
Tôi bỏ lại ánh mắt ngạc nhiên của Ju, đi bộ về. Cũng không thể chối cãi: tôi muốn tránh mặt Ju. Mọi thứ phía trước tôi lúc này thật mơ hồ. Giống như tôi đang chơi trò gắp thú nhồi bông này vậy, cứ ngỡ rằng mình đã gắp được một con gấu bông nhưng kì thực thì khi mới giữ con gấu được 3s thì nó đã bị rơi xuống. Khi con gấu rơi xuống đột nhiên nó lại biến thành một con sư tử. Ngay từ đầu nó đã là con sư tử, chỉ là nó cố tình mặc bộ đồ gấu bông để mọi người không chú ý.
Đúng là bực tức mà, gắp cả chục lần rồi mà vẫn không thể nhấc được một con thú bông nào. Nhìn vào chiếc ví dần xẹp lép mà thấy ruột gan quặn hết cả lên. Viền mắt lưng tròng, cái trò này nó như thuốc phiện, càng gắp càng trượt, càng trượt càng cú, càng cú càng gắp, càng gắp càng trượt. Tôi đã dạo một vòng tâm trạng như thế đến cả chục lần. Sụ khó chịu bắt đầu biển hiện ra kiểu hình, tôi giậm chân bành bạch trước cây gắp thú nhồi bông, đập đầu đôm đốp vào cái tay cầm.
- Cậu muốn đổi tiền lấy số lần gắp gấu bông?
- Vâng.
- Cậu đổi mấy lần vậy?
- Một ạ.
- Một sao? Có thấy cô bé mặc đồng phục học sinh tóc đuôi gà kia không, kiên trì ở đây đã gần tiếng đồng hồ mà chưa gắp được con nào rồi đấy. Cậu đổi một lần thì không bõ lát lại đổi tiếp.
Có tiếng cười rất khẽ. Tôi chột dạ, vẫn ôm khư khư tay gắp gấu bông, mắt ngắm giầy, tai cố chếch hướng nghe lời người bàn hàng mồi chài khách. Có vẻ như vị khách này rất quyết tâm.
- Cháu chỉ muốn đổi một lần gắp gấu bông.
- Ồ. Cũng được thôi. Nhưng tờ tiền này to quá, đợi tôi đi đổi lấy tiền lẻ để trả lại.
- Không cần đâu ạ. Lát nữa có người sẽ dùng hộ cháu.
- ồ được.
Có tiếng bước chân rất gần. Rất gần. Tôi nuốt nước bọt. Khúm lúm che mặt.
- Xin lỗi, có thể tránh sang một bên để mình gắp thú không?
Tôi bẻ giọng .
- Cây bên cạnh kia kìa. Có nhiều thú đẹp hơn đấy.
- Cậu định cắm rễ ở cây này à?
Tôi suýt sặc nước bọt. Mà đúng rồi, bản chất của con gấu này là con hổ mà. Tôi lấy tay che mặt, lùi dần. Đang trên đà tẩu thoát thì một giọng nói quái dị vang lên.
- Đan. Có thời gian thì ở lại xem.
Tôi ngẩng đầu lên hướng một góc 75 độ, thều thào hỏi lại.
- Ủa. Sao Ju nhận ra được tớ.
Vẻ mặt người phía trước mờ mịt như phủ hơi sương, môi mấp máy.
- Cậu nghĩ chúng ta chỉ quen biết 1, 2 ngày hay sao mà tớ không thể nhận ra được?
Tôi la lên.
- Nhưng mà cái chỗ hội chợ này đông nghìn nghịt luôn ấy.
Giọng Ju nhẹ bâng.
- Dù có đông hơn nữa thì tớ vẫn có thể tìm thấy cậu.
Tôi đánh rơi nhịp thở. Dù dòng người có đông thế nào thì Ju vẫn có thể tìm thấy tôi ư? Bất chấp, bất chấp, bất chấp hết. Nếu đã là như vậy thì giữa cái đống thú lổm nhổm kia, Ju có biết tôi định gắp con thú nào không. Tôi hắng giọng.
- Vậy cậu có biết tớ thích con thú nhồi bông nào giữa đống thú kia không?
Ju nở một nụ cười quái dị, nói nhỏ lại.
- Có phải là một con ếch không?
Mắt tôi tí nữa lòi luôn ra ngoài. Gì chứ. Tôi thích con Gấu mầu xanh kia kìa. Tôi lắc đầu nguây nguẩy.
- Cậu nhầm rồi Ju. Tớ thích con Gấu mầu xanh kia kìa.
- Đó là con Gấu à?
- Là Gấu đó.
- Tớ tưởng nó là con ếch.
- Là Gấu.
- Gấu mầu xanh à. Giờ tớ mới biết có loại Gấu này.
Mặt tôi dài như chiếc bơm. Rõ rang cái con mầu xanh là con Gấu. Tôi chắc mà. Tôi đã gắp nó gần tiếng đồng hồ mà không thành công. Không lẽ tôi nhìn nhầm.
Tôi buông tay cầm, cứng giọng.
- Không tin thì cậu gắp nó ra đi.
Người bên cạnh như đang nhịn cười, bỏ đồng xu vào bên trong và bắt đầu điều
khiển chiếc tay cầm. Tôi dán mắt vào chiếc gắp bên trong thùng. Chiếc tay gắp đã rất gần con thú mầu xanh, rất gần. Rồi bất ngờ chộp lấy, bằng một cách khéo léo và kì diệu nhất, con thú mầu xanh lọt thỏm ra phía ngoài. Tôi há hốc mồm không nói được lời nào. Hơn một tiếng đồng hồ ấm ức của tôi chỉ đáng 10 giây.
Tôi nhanh tay chộp lấy con thú mầu xanh, phấn khích lật mặt nó ra xem. Buột miệng.
- Gấu là ếch à?
Người bên cạnh buông tay cầm, thở dài.
- Nhưng dù sao thì nó cũng mầu xanh.
Tôi nhăn nhó.
- Nhưng rõ ràng là khi tớ gắp con thú này thì nó là con gấu.
Ju cúi xuống xoa đầu tôi, giọng trầm xuống.
- Không sao. Nó là con gì thì cũng không quan trọng. Quan trọng là cậu thích nó thôi.
Tôi ngẩn người, sau cũng gật gù tán thành. Ju hỏi lại.
- Cậu muốn thử tiếp không?
- Tớ có thể thử tiếp sao?
- Sao lại không.
Tội gật đầu lia lịa.
Và thế là cả buổi chiều tôi chỉ chăm chăm vào một con thú nhồi bông mầu xanh phía bên trong. Cũng chỉ bởi một giây phút bốc đồng, tôi đã thả con ếch mà Ju vừa gắp khi nãy vào bên trong, giơ tay nắm đấm lên phía trước, hạ quyết tâm ; Yên tâm, lần này tớ sẽ gắp cho Ju con ếch này.
Đã hai tiếng đồng hồ trôi qua. Tôi chỉ gắp được không khí. Chỉ còn một lần duy nhất. Tôi mếu máo quay sang người bên cạnh.
- Ju, đây là lần cuối đấy.
Ju nãy giờ vẫn đứng cạnh tôi và chăm chú quan sát, kì thực thì tôi cũng phải bái phục khả năng kiên nhẫn của cậu ấy. Khi tôi gắp thú bông, có vài người hiếu kì đến xem, nhưng chưa đầy 10 giây họ đã lắc đầu bỏ đi. Còn Ju thì cứ đứng một chỗ, cùng một tinh thần ủng hộ như thể tôi là tay gắp thú nhồi bông tuyệt vời nhất ấy.
Ju hỏi lại.
- Hay là tớ giúp Đan nhé?
Tôi như người chết đuối vớ được phao, gật đầu rối rít.
- Được. Được. Được.
Ju bước lại gần tôi, tôi định buông một tay gắp thú bông cho cậu ấy nắm vào thì hai bàn tay của Ju đã giữ lấy tay tôi. Tim tôi đập loạn xạ. Sao tay Ju lúc nào cũng ấm vậy? Một thanh âm trầm bổng bên tai.
- Đan đừng nhìn những cón thú nhồi bông bên cạnh. CHỉ nhìn vào con ếch kia thôi. Cũng đừng bực tức với nó vì gắp mãi không được. Hãy mỉm cười với nó.
Bàn tay nhẹ nhàng di chuyển, hai tay cầm nhẹ nhàng gắp lấy con thú mầu xanh, và "phịch".
Và hẳn là khi bạn cố gắng rất nhiều lần mà không được cho tới lần cuối cùng. Cảm giác lúc này thực sự rất khó tả. Khó tả đến mức khi con thú rơi bộp ra khỏi chiếc thùng, tôi vui sướng hú ầm lên, xoay người lại, ôm chầm lấy người phía sau. La lên.
- Được rồi Ju ơi. Chiến thắng rồi.
Cho đến khi kịp nhận ra hành động của mình, tôi vội cúi xuống ôm con ếch xanh, chuồn thẳng!
***
- Này Ju.
- Huh?
- Ngày nhỏ lúc nào tớ cũng nghĩ khi mình hôn một con ếch thì nó sẽ biến thành một hoàng tử đấy.
- Cậu đã thử chưa?
- Chưa. Vì khi ấy mẹ tớ nói nếu con hôn một con ếch thì con cũng sẽ biến thành ếch luôn.
- Haha. Vậy nếu mẹ cậu không dọa như vậy thì chắc cậu hôn một con ếch thật?
Tôi nhìn con ếch mầu xanh trong tay, nói nhỏ.
- Thật ra thì cũng đâu cần một hoàng tử, nếu nó là một con ếch có trái tim ấm áp thì cũng tốt mà.
- Đan, có chuyện gì thì hãy nói cho tớ biết.
- Không có.
- Lúc chiều, khi tan học. Cậu đang giận chuyện gì à?
Nhắc tới thời gian lúc chiều, tôi như người trong mộng bước ra. Đúng rồi, ngay từ chiều khi mới tan trường, tôi đã hạ quyết tâm là sẽ ít nói chuyện với Ju. Cậu ấy đang nợ tôi một lời giải thích. Vậy nếu cậu ấy không giải thích mọi chuyện thì Yul
sẽ cho tôi biết khi trận bóng rổ sắp tới kết thúc ư? Thú thực thì tôi không muốn đợi tới lúc đó. Nhưng mà bẵng đi một lúc khi chơi gắp thú nhồi bông vậy là lại quên đi cái quyết tâm của mình, nghĩ đến đây lại thấy mình quá hồ đồ, bèn ôm con gấu bông chạy tót về phía trước rồi nói với lại.
- Tuần tới được nghỉ chắc tớ sẽ hơi bận vì một số kế hoạch. Hãy tập luyện chăm chỉ cho cuộc thi bóng rổ nhé. Tớ về đây.
Xong chẳng đợi Ju đáp lời, chạy tót về phia nhà của mình. Kiên quyết không ngoái cổ lại phía sau.
Đọc nhanh tại Vietwriter.com