Khanh thái độ rất rõ ràng, anh nhận cu Bom nhưng không nhận mẹ nó. Phụng buổi sáng đi làm đến chiều mới về, cu Bom sáng được Khanh đưa đi học, chiều có khi Khanh đón hoặc có khi là Tâm đến đón. Tâm cũng không khó chịu khi bị nhờ vả, dù sao thì cũng đón giùm một chút chứ cũng không bắt cô phải chăm sóc thằng bé.
Bà Lan vẫn không mặn không nhạt gì với Phụng, ngay cả cu Bom bà cũng không thân thiết. Tâm vừa mừng mà cũng vừa cảm thấy khó hiểu, nếu nói đúng ra bà Lan phải quý đứa cháu nội trai này lắm chứ?
Chỉ riêng Kitty là có chút không ổn, kể từ lúc Phụng dọn về con bé có chút ít nói, lại cực kỳ không thích tiếp xúc với Phụng. Đối với cu Bom thì có chút miễn cưỡng có thể chơi cùng nhưng vẫn không thích gì mấy. Tâm cũng thấy lạ nhưng mà cô lại không tìm hiểu nhiều vì ngoài việc không thích Phụng ra thì con bé vẫn rất là bình thường.
Bên phía bệnh viện có nói 3 tháng nữa sẽ tiến hành phẫu thuật cho cu Bom, như vậy Phụng và cu Bom sẽ tạm thời ở lại đây trong 3 tháng nữa.
Sáng sớm, Tâm dậy sớm mua đồ ăn sáng cho cả nhà, lúc Phụng dẫn cu Bom xuống bếp thì Tâm đã dọn sẵn bàn ăn. Buổi sáng dì Sáu đến sau bữa sáng nên việc ăn sáng của gia đình sẽ được Tâm phụ trách.
Cu Bom thấy cơm tắm trong dĩa liền ỏng ẹo không muốn ăn, thằng bé hét ầm lên:
- Con không ăn đâu không ăn đâu...
Phụng cau mày, cô bực mình quát:
- Ngồi lên bàn ăn đàng hoàng cho mẹ, dì Tâm đi mua về thì phải ăn.
Cu Bom vừa khóc vừa hét:
- Con không cần, con không thích dì Tâm con không ăn.
Tâm đang đổ nước mắm ra chén, cô cũng không nói gì chỉ nhìn nhìn về chỗ cu Bom.
- Cái gì sáng sớm đã la hét vậy hả cu Bom?
Tiếng Khanh khó chịu, anh vừa dắt tay Kitty xuống vừa nói.
Cu Bom thấy Khanh, thằng bé cơ hồ ngưng làm loạn nhưng gương mặt vẫn còn không phục lắm. Tâm kéo tay Kitty, cô bồng con gái lên trên ghế, đưa cho con bé một cái muỗng, cười nói với con:
- Ăn sáng đi rối cha đưa đi học.
Khanh cũng ngồi xuống ghế, anh liếc mắt nhìn cu Bom, thằng bé rụt cổ cũng kéo ghế ngồi lên.
- Sao con không ăn cơm hay là không thích ăn?
Cu Bom ngồi yên để Phụng đút cho từng muỗng, giọng cu cậu nhẹ nhẹ:
- Dạ con không thích...
Khanh ừ, đối với thằng con này anh cảm thấy rất mệt mỏi, cùng 6 tuổi giống Kitty nhưng cứ như một đứa 6 tuổi một đứa 3 tuổi. Ngoài cái tính hay khóc hay mè nheo ra thì còn lại cũng không quá tốt, chẳng biết Phụng chiều con như thế nào mà tính tình thằng bé lại khó bảo như thế này nữa.
Khanh nhìn Tâm, ánh mắt anh dịu dàng đi rất nhiều:
- Mẹ chiều về à em?
Tâm gật đầu, cô cười nói:
- Dạ khi sáng mẹ gọi nói thế.
Chuyện là bà Lan đi du lịch được 1 tuần rồi, hôm nay bà sẽ về. Đáng lý là về sớm hơn nhưng do đi về quê một người bạn chơi nên hôm nay mới về lại thành phố.
Khanh lại nhìn sang Phụng, giọng anh nhạt nhẽo đi nhiều:
- Bác sĩ Chu nói ngày mai đưa cu Bom đến bệnh viện kiểm tra, cô có đi được không hay tôi đưa thằng bé đi?
Phụng đang đút cơm cho cu Bom, nghe Khanh hỏi cô cười tươi như hoa trả lời:
- À mai em rảnh hay là anh đợi em về rồi cùng đi với con, sẵn cho con đi công viên luôn...
Tâm ngồi ở bên, cô thoáng cau mày động tác múc cơm dường như hơi đứng lại nhưng cũng rất nhanh liền tiếp tục như bình thường.
Khanh không có biểu cảm gì là đồng ý, giọng anh càng nhạt:
- Không cần, tôi đi hoặc cô đi thôi, đi hai người không tiện.
Phụng thoáng sững sờ, cô lại cười gượng gạo, ánh mắt khẽ dừng trên người của Khanh vừa uất ức vừa bực tức.
Cu Bom ở bên lại nhanh nhảu:
- Cha cha đưa con với mẹ đi chơi đi.
Khanh nhìn thằng bé, giọng anh bớt nhạt đi đôi chút:
- Không được, nếu cu Bom thích cha đưa con và Kitty đi được không?
Cu Bom lắc đầu, thằng bé cố chấp:
- Sao cha đưa Kitty với dì Tâm đi mà không đưa con với mẹ đi, mẹ cũng là vợ cha mà..
Cu Bom vừa nói đến đây, Phụng đã nhanh tay chặn miệng thằng bé lại. Trên mặt cô gần như là ngượng ngùng nhưng Tâm lại thấy được vẻ thích thú của cô ta.
- Anh Khanh... nó còn nhỏ thấy gì nói đó anh đừng giận con tội nghiệp.
Khanh không nói gì nhưng Tâm lại thấy cực kì chướng mắt, thấy gì nói đó... Ai không biết chứ cô lạ gì mẹ con Phụng, nếu cô nói không sai cu Bom luôn được Phụng dạy những thứ cao hơn so với tuổi của thằng bé. Có lần cô đi ngang qua phòng Phụng, do cửa không đóng kín cô nghe được loáng thoáng Phụng dạy cu Bom không được nhường Kitty vì con bé sẽ cướp đi cha của thằng bé. Lúc đó cô giận sôi máu liền muốn nhào vào hỏi cho ra nhẽ nhưng nghĩ lại làm vậy cũng chẳng được lợi ích gì, cô chỉ có thể về dặn dò Kitty thật tốt. Còn về Phụng, cô ta muốn dạy con thế nào là quyền của cô ta, người ngoài như cô không nên xen vào.
Thấy Khanh im lặng, Phụng nhìn cu Bom nhưng ý lại muốn nói cho Khanh nghe:
- Cu Bom sau này không được ăn nói lung tung như vậy, dì Tâm là mẹ lớn sau này con gọi bằng mẹ chứ không được gọi bằng dì nữa.
Cu Bom lại không hiểu:
- Kì vậy, con có mẹ rồi sao lại gọi dì Tâm là mẹ, mẹ là vợ của cha Khanh mà...
Thấy Phụng dong dài Tâm thật sự có chút mệt, cô lần đầu tiên xen vào chuyện của Phụng trên bàn ăn.
- Cu Bom không cần gọi dì bằng mẹ, kêu là dì Tâm là được rồi. Còn nữa cu Bom có thể đi với mẹ Phụng hoặc cha Khanh nhưng không thể đi chung với cả hai, vì mẹ Phụng bận lắm con hiểu chưa?
Phụng khẽ đỏ mặt, cô lấp bấp:
- Tâm... em sao lại nói... vậy.. với.. cu Bom..
Tâm nhạt nhẽo lên tiếng:
- Sức chịu đựng của em có giới hạn, cu Bom là trẻ con nhưng chị đã lớn rồi chị Phụng.
Khanh khẽ cau mày, anh ít thấy khi nào Tâm tức giận nói chuyện không kiên dè như vậy trừ khi bản thân quá mức chịu đựng, trong lòng chẳng hiểu sao lại có cảm giác vui vẻ. Lại nhìn sang Phụng, thật sự càng nhìn càng khó chịu, cứ nửa câu một câu là lại như muốn khóc, anh thấy thôi cũng phiền lòng.
- Dì Tâm nói đúng con sau này đừng hỏi mấy vấn đề kia nữa, khi nào muốn đi chơi bảo cha cha đưa đi.
Cu Bom có chút khó hiểu nhưng nói gì vẫn là trẻ con, thằng bé cũng không suy nghĩ gì nhiều. Chỉ có điều Phụng là người lớn, cô ta đương nhiên hiểu những lời Tâm nói. Ánh mắt nhìn về Tâm lại càng sâu xa khó dò, một nửa ác tâm trong người cô ta lại nhen nhóm muốn trỗi dậy. Bên ngoài mặc dù tỏ ra bình thường nhưng trong lòng lại đang gợn sóng bày mưu.
Tâm đơn giản nói một câu như thế, bên ngoài là muốn cu Bom không hỏi nhiều về vấn đề này nữa, bên trong cũng là muốn nói cho Phụng biết đừng đem cái chủ ý đánh lên người của Khanh rồi lại lợi dụng cu Bom còn nhỏ mà diễn đạt ý muốn. Còn về phần Khanh, cô tin chắc rằng anh sẽ hiểu cô nói ra như thế là có mục đích gì, nếu anh thật sự không hiểu thì uổng phí trí thông minh bà Lan truyền cho anh rồi.
Ăn sáng xong, Khanh lên trên phòng thay quần áo, Tâm cũng đi theo. Vừa vào phòng Khanh đã khóa tay cô lại, anh dồn ép cô vào vách tường, cười cười hỏi:
- Vợ à em ghen với cả cu Bom à?
Ghen? Ghen với thằng bé? Khanh hôm nay có kiểu logic gì lạ lùng vậy?
Tâm bật cười:
- Anh nghĩ nhiều quá rồi đó.
Khanh lại ép cô càng chặt, vòng 1 vốn căng tròn vì bị anh ép mà như muốn phình to lên. Khanh vô tình cuối xuống nhìn thấy ngực cô phập phồng thiếu chút nữa hô hấp của anh như không thông. Hít một hơi anh đưa mặt cuối xuống hôn hít lên bộ ngực mềm mại kia.
Tâm sững sờ, cô đưa tay đẩy người anh ra nhưng vì anh là đàn ông cơ ngực lại rắn chắc cô gần như chỉ giống như đang thều thều trên người anh vậy. Cảm thấy không có sức chống trả cô đành lặng im để mặc anh muốn làm gì làm. Mãi đến khi ai đó ăn no say mới chịu ngước mắt lên nhìn cô, bộ dạng hừng hực khí thế.
Mặt cô đỏ ửng, lại thều thào nói với anh:
- Đủ chưa, hai đứa nhớ đang chờ anh kìa?
Khanh cười quyến rũ, anh vẫn chưa muốn buông tha cho cô:
- Vợ em chưa trả lời câu hỏi của anh đó, là em đang ghen với cu Bom phải không?
Tâm lườm nguýt anh, cô kiên quyết:
- Ừ thì có sao đâu, em không con bao dung rộng lượng như mấy bà vợ lớn ngày xưa một mực hy sinh vì chồng đâu.
Khanh bật cười, anh thật sự vui vẻ khi thấy bộ dáng cô phồng má múa vuốt như khi nãy. Điều đó chứng minh trong lòng cô có anh, không phải là kiểu mất niềm tin vào anh như trước nay nữa. Phải nói là gần 1 tháng nay kể từ khi Phụng chuyển về, Tâm cứ nhạt nhạt không nhắc đến việc cu Bom là con của anh, cũng không hề trách mắng gì. Lúc đầu anh còn thấy dễ chịu vì nghĩ cô cảm thông cho anh nhưng càng về lâu anh lại nảy sinh cảm giác sợ hãi, anh sợ rằng cô không yêu anh nên mới không quan tâm đến việc của cu Bom. Bây giờ xem ra không phải là cô không nghĩ đến mà do cô chịu đựng... May quá!
Khanh buông cô ra, lại ôm cô vào lòng, anh khẽ hôn lên trán cô khiến cô trong lòng anh lại run run lên vài nhịp. Từ trên đỉnh đầu cô, truyền đến giọng nói trầm ấm của anh:
- Em ghen anh rất vui mà, anh sợ là em không ghen... Em không cần bao dung cái gì cả, thấy chướng mắt thì nói, thấy không đúng thì cảnh cáo. Anh sẵn sàng để em lập uy với cô ta, em thấy được không?
Tâm thoáng giật mình sau lại bất giác bật cười, trong lòng cô như có dòng nước ấm chảy vào, ngọt ngào ấm áp.
Thật sự cô cũng không muốn làm mấy chuyện như là ức hiếp hay nói chuyện phũ đầu với Phụng nhưng hình như một tháng qua Phụng thấy cô im lặng nên nghĩ cô hiền lành ngu ngốc. Cô ta cũng không làm gì quá đáng chỉ là nói chuyện quá mức lộ liễu khiến cô phát bực, mở miệng là hiền lành không tranh với cô nhưng thực tế thì cái gì cũng muốn nhúng tay vào. Tỷ như cô muốn mua cho Khanh cái gì đó, cô ta lại nhảy vào bảo anh Khanh sẽ thích màu này màu này, lại luyên thuyên kể như rõ sở thích của Khanh như là cô ta hiểu anh ấy nhiều lắm. Một hai lần còn cho qua nhưng cứ dong dài lãi nhãi khiến cô phát điên lên được. Đúng là với những người không đàng hoàng thì cô không nên đối xử đàng hoàng với họ.
3 giờ chiều bà Lan về, vừa về đến nhà bà đã lôi trong vali ra quà lớn quà nhỏ cho Tâm, Tâm thấy bà vui vẻ cô cũng vui theo. Nói thật thì kể từ sau khi Nhi đi rồi tình cảm của bà giành cho cô càng ngày càng tốt, cứ thế cô dường như lấp đầy đi tình cảm trong lòng bà, đến mức bà có thể nói chuyện với cô cả ngày mà không thấy chán.
Bà Lan về rồi, cô dọn dẹp vali cho bà xong lại tắm rửa đi rước hai đứa nhóc, hôm nay Khanh về trễ nên cô sẽ là người đi đón bọn nhỏ.
Lúc đến trường cô chỉ thấy cô giáo đưa một mình Kitty ra ngoài, còn cu Bom thì cô không thấy đâu. Có chút ngạc nhiên cô hỏi cô giáo.
- Bé Đức Phát đâu rồi cô giáo?
Cô giáo cũng ngạc nhiên không kém, mặt cô tỏ vẻ như rất không hiểu:
- Ủa không phải là bà cháu đến đón hả chị?
Tâm hoảng hồn, bà nào... Phụng ở đây làm gì còn người thân? Cô thoáng nhớ đến Kitty lần trước, chân tay cô cũng bủn rủn theo.
- Cô giáo, sao tôi không đến đón mà cô để cho người lạ đón thằng bé?
Cô giáo lấp bấp:
- Em... em hôm nay vừa đi làm được một hai hôm nên... với lại bà có đưa ảnh bà chụp với Đức Phát cho em xem mà. Chị... chị gọi lại về nhà xem sao..
Tâm run rẩy, cô bây giờ chỉ sợ cu Bom có việc gì chứ chẳng nghĩ được cái gì nhiều nữa. Thằng bé không phải cô sinh ra nhưng dù sao nó vẫn là đứa con nít, mà cô vốn yêu con nít từ nhỏ lại nghĩ đến những thứ tiêu cực lại khiến cô sợ hãi như muốn đứng không vững.
- Chết rồi cu Bom... làm sao đây?
Cô giáo cũng quýnh lên, thật sự cũng không trách cô giáo được vì mới đi làm vài hôm cũng chưa biết ai là ai nên mới xảy ra sự việc này.
Tâm nhanh tay lấy điện thoại, cô gọi cho Khanh.
- Alo anh ơi, cu Bom được ai đón rồi không có ở trường.
Khanh cũng hoảng hốt:
- Cu Bom sao, giờ em đang ở đâu Tâm?
Tâm run rẩy:
- Em đang ở trường... em sợ quá..
Khanh ở đầu dây bên kia thoáng bình tính hơn, anh trấn an cô bảo cô về nhà trước, anh sẽ cho người đi tìm. Anh cũng hỏi cô đầu đuôi kỹ càng sau đó tắt máy.
Tâm thật sự chẳng biết bây giờ nên làm cái gì, cô đèo Kitty ngồi ở sau, mua cho con cái bánh nhỏ xong lại chạy vòng vòng xung quanh tìm kiếm. Khắp ngõ ngách cô đều chạy vào hỏi thăm người dân mong sao có ai thấy được thằng bé. Cô cũng không loại trừ khả năng là người nhà của Phụng đón thằng bé nhưng khi nãy Khanh bảo Phụng không có người thân ở đây. Lòng cô rối bời thật sự, lại lo sợ cho cu Bom....
Chạy mấy vòng vẫn không có tin tức gì, cô ủ rũ chạy về nhà, vừa về đến nhà đã nghe thấy tiếng Phụng khóc, cô nhìn vào trong Phụng đang ôm Khanh khóc thê lương, còn cô mình mảy lấm lem bụi bặm.
Mặc dù biết là Khanh đang an ủi Phụng nhưng lòng cô cũng cảm thấy nhoi nhói khó chịu. Kitty sau lưng cô thấy bà Lan, con bé hét lên nhào vào lòng bà:
- Bà nội ơi..
Bà Lan cũng đứng dậy đón lấy đứa cháu gái nhỏ, chưa kịp vui mừng đã nghe "chát" một tiếng rất lớn, quay lại bà thấy Phụng tát Tâm không hề nương tay.
Tâm càng sững sờ, cô đưa tay sờ lên má, chỗ vừa bị đánh đỏ rực như máu..
Khanh cau mày, anh kéo Phụng ra lại dùng sức quá mạnh khiến cô ngã phịch xuống đất.
- Cô bị điên hả?
Phụng thấy thế càng điên, cô ta đứng dậy chỉ thẳng vào mặt Tâm, hét:
- Là cô cố tình đúng không, cố tình không đón cu Bom phải không?
Tâm giận quá hóa thẹn, cô vuốt vuốt má, gương mặt điềm tĩnh:
- Con cô mất tích là việc không tốt nhưng không phải tôi ác đến mức hại đứa trẻ, cô nổi điên cái gì?
Phụng muốn xông đến chỗ Tâm nhưng bị ánh mắt của Khanh cảnh cáo khiến cô không dám đến gần.
Khanh đau lòng, anh nhìn má cô thấy má phải đỏ ửng một vùng, trên da mặt hồng hào in lằn 5 dấu tay trông vô cùng đáng sợ. Kéo Tâm vào lòng, anh xoa xoa lên má cô, nhu tình hỏi:
- Có sao không em, đau không?
Tâm lắc đầu, nước mắt đã ngăn lại từ nãy lại bị câu hỏi này của anh mà rơi xuống. Cô không phải cố tình khóc chỉ là cô ấm ức quá thôi...
Khanh thật đau lòng muốn điên lên được, so với cảm giác nghe cu Bom mất tích thì cảm giác thấy Tâm khóc càng khiến anh như bị giày vò. Không biết làm gì ngoài lau nước mắt cho cô, một giọt rơi ra anh liền lau một giọt.
Phụng tức anh ách, cô ta cũng vừa cố khóc vừa hét lên:
- Khanh, là em bị mất con chứ đau phải cô ta, sao anh không an ủi em... con cô ta sống sờ sờ thế kia mà anh an ủi cái gì.. anh làm thế anh có nghĩ đến cu Bom của em không, có không nó cũng là con trai anh mà.
Bà Lan bực thật sự, bà kéo tay Phụng quát:
- Cái cô này, cô ăn nói kiểu gì vậy? Cu Bom mất tích là lỗi do con Tâm à mà nói kiểu như ai bắt con cô đi không bằng. Hay cô muốn Kitty cũng bị bắt đi cô mới vừa lòng?
Phụng nhìn bà Lan, cô gắng nhịn nhưng vẫn không nhịn được:
- Dì có thương cu Bom đâu mà nói.
Bà Lan giận sôi máu, vừa định trả lời thì nghe bên ngoài có tiếng người đi vào. Chưa thấy mặt đã nghe giọng cu Bom vừa chạy vừa nói:
- Mẹ ơi... mẹ ơi...
Mọi người nghe tiếng thằng bé liền vui mừng nhìn ra cửa, Phụng nghe tiếng con trai đã về, cô nhào đến chỗ cu Bom ôm cu cậu vào lòng, nước mắt cô rơi thật sự:
- Cu Bom nói cho mẹ nghe là ai bắt con đi, ai dụ con?
Cu Bom khó hiểu nhìn Phụng, thằng bé chưa kịp lên tiếng đã nghe tiếng một người phụ nữ lớn tuổi nói:
- Là mẹ đưa thằng bé đi....
Phụng ngỡ ngàng, cô lấp ba lấp bấp:
- Ơ mẹ...
Cu Bom cũng luyên thuyên bên cạnh:
- Mẹ là bà ngoại đến đón con, bà đưa con đi ăn kem nữa.
Khanh cau mày, ngay cả anh cũng ngạc nhiên không kém, Phụng nói cô không có người thân nào cả sao bây giờ lại nhảy ra một người "mẹ"?
- Ai đây Phụng, cô nói chút đi?
Tâm nhìn gương mặt Khanh biến sắc sang tức giận, cô liền lui về sau nhìn xem đây là chuyện gì.
Phụng kéo tay mẹ cô, cô bực dọc:
- Sao mẹ lại lên đây con đã bảo đừng lên mà.
Mẹ Phụng giọng nhỏ nhẹ, gương mặt bà hơi nhăn, bà nhìn về phía cu Bom, nói:
- Mẹ nhớ cu Bom... con cho mẹ ở đây với cháu ngoại mẹ đi...
Phụng trợn mắt, cô tức đến mức muốn dậm chân xuống nền:
- Mẹ!
Bà Tươi mẹ Phụng ậm ừ nói nhỏ vào tai Phụng:
- Ông ta đuổi mẹ đi rồi..
Phụng giận đến mức không biết nên nói cái gì, người mẹ này chẳng bao giờ làm cái gì mà nghĩ đến cô cả.
Biết sẽ không giấu được Khanh, Phụng cười rạng rỡ, quay sang nói với anh:
- Anh Khanh đây là mẹ em, bà ở dưới quê mới lên nên là... bà đi đón thằng bé luôn...
Cô lại quay sang bà Tươi, gương mặt thoáng qua chốc dịu dàng khác xa với vẻ trợn mắt trợn má khi nãy
- Mẹ sao mẹ đến đón cu Bom mà không nói làm cả nhà quýnh lên hết vậy?
Bà Tươi cười hề hề, vừa nói vừa quan sát nhà của Khanh, miệng bà tấm tắt khen:
- Nhà đẹp quá, con làm dâu ở đây tốt ghê. À mẹ kiếm trường mà con hay nhắc đó rồi đến đón cu Bom, xui là điện thoại mẹ hết bin không gọi cho con được. Mà lạ ghê mẹ đang đưa cu Bom đi ăn kem, tự dưng có mấy người hùng hổ kêu mẹ lên xe chở về đây. Giờ nghĩ lại thấy sợ quá, thứ đầu trộm đuôi cướp lỡ nó giết người cướp của thì sao đây?
Phụng thấy Khanh gương mặt càng ngày càng biến sắc, cô khẽ kéo tay mẹ mình, giọng cô trầm trầm lên tiếng:
- Mẹ là người của cha cu Bom.
Bà Tươi giờ này mới để ý đến những người xung quanh, bà nhìn một vòng, thấy Khanh đang nhìn bà, gần đó là một cô gái thanh tú, xa xa lại có một người phụ nữ tầm tuổi bà đang ôm một bé gái.
Bà Tươi có chút vui mừng lại giận con gái tìm được cha cho cu Bom mà không nói cho bà biết. Bà đi lại chỗ Khanh, mặt cười hì hì:
- Con rể, chao ôi đẹp trai quá, chắc một tháng kiếm được nhiều tiền lắm hả con?
Khanh cau mày thật chặt, anh thoáng bài xích với người phụ nữ này.
Bà Tươi lại chào hỏi bà Lan:
- Chị chắc là mẹ chồng bé Phụng nhà tôi hả, chào chị sui.
Bà Lan lườm nguýt, giọng bà thinh thỉnh:
- Không dám nhận chị làm sui, tôi đây không có phước làm mẹ chồng con gái chị, tôi có con dâu rồi.
Bà Tươi giật mình, chẳng lẽ đây không phải mẹ chồng con gái bà nhưng không phải mẹ chồng thì là ai?
- Ủa vậy chị không phải mẹ con rể tôi hả?
Bà Lan bực dọc:
- Tôi là mẹ thằng Khanh nhưng không phải mẹ chồng con gái quý hóa của chị đâu.
Bà Tươi còn định hỏi nữa lại nghe thấy tiếng của Phụng ngăn lại:
- Mẹ im đi!
Bà Tươi thoáng im lặng, bà cảm nhận được Phụng ở đây cũng không vui vẻ gì lại nhìn về phía Tâm, thấy Khanh "con rể" bà đang tay trong tay với người con gái khác, bà thoáng giận trong lòng.
- Con rể cô gái kia là ai sao trước mắt vợ con mà con nắm tay nắm chân người đàn bà khác kỳ vậy?
Bà Lan than trời:
- Oan gia, rước cái thứ oan nghiệt về nhà mà.
Nói rồi bà kéo Kitty lên lầu không thèm quan tâm chuyện tào lao này nữa. Phụng biến sắc, cô định nói đã nghe Khanh lên tiếng trước:
- Phụng, cô coi mà sắp xếp cho tốt, chuyện lần này cô lựa lời xin lỗi cho đàng hoàng.
Nói rồi anh cũng định kéo Tâm lên phòng nhưng khi đi ngang qua Phụng, Tâm dằn tay lại, cô đứng nhìn Phụng không nói không rằng vung tay tát một cái "chát" vào mặt Phụng.
- Trả cho cô đó.
Phụng ôm mặt mà bà Tươi cũng sững sờ không kém.
- Tâm.. cô dám đánh tôi sao?
Tâm cười nhạt, giọng cô đều đều lạnh lẽo:
- Sao không dám? Con cô bị mẹ cô đưa đi, người làm mẹ lớn như tôi chạy xuôi chạy ngược đi tìm, cô chưa tìm hiểu đã đổ hết lên đầu tôi, cô nói đi tôi có nên đánh cô không. Cô vô cớ đánh tôi không xin lỗi không nói năng gì bộ nghĩ như vậy là xong à?
Phụng trớ mắt, cô ả một câu cũng không nói nên lời. Mà phía dưới cu Bom lại mếu máo khóc níu lấy tay của Khanh.
- Cha...dì Tâm đánh mẹ...
Bà Tươi cũng điên lên, bà chửi Tâm:
- Mày là con nào mà đánh con tao, mất dạy!
Tâm lườm bà Tươi, gương mặt cô đang lại, ánh mắt lạnh lẽo như băng:
- Tôi là vợ anh Khanh, con bác là người thứ ba, bác hiểu chưa?
Bà Tươi bị sốc thật sự, bà đứng im lặng không dám nhúc nhích.
Tâm nhìn cu Bom, cô nói thêm:
- Sau này con ai người nấy lo, tôi không rảnh đi đón giúp cô nữa. Cô nhớ cho kỹ, con ai thì người đó chăm, tôi một cái liếc mắt cũng không để ý đến đâu, cô nên thông từ tưởng cho kỹ vào. Là con của cô và anh Khanh chứ không phải con tôi, đừng nghĩ tôi cũng có trách nhiệm, hiểu rõ chưa?
Khanh giật mình, Tâm nói lời này như là không nhận cu Bom nữa rồi. Anh nhìn cu Bom lại thoáng thở dài, âu cũng là số cả... ai bảo thằng bé này lại gặp phải một người mẹ như Phụng đây chứ.
Đối với cu Bom anh luôn hoàn thành đúng trách nhiệm của mình, còn về Tâm anh chưa bao giờ bắt cô phải yêu quý con riêng của anh. Từ trước đến nay đều là cô tự bao dung mở lòng cho mẹ con Phụng... Lần này Tâm chết lòng, anh cũng không có ý kiến gì cả. Ai làm người nấy chịu, anh không rảnh quản nhiều việc đến vậy.
Tâm thật sự dồn ép Phụng rồi!!!