Trong bóng tối, không khí xung quanh như bị xe lửa nghiền nát, mỗi phân tử đều chết đứng.
Mạnh Sơ Vũ nín thở chăm chú nhìn Chu Tuyển, thấy bàn tay anh vẫn chống bên tai cô, ánh mắt không dời một tấc dừng trên khuôn mặt cô, cảm giác như mình đang chờ đợi một lời phán quyết tàn khốc.
Một khoảng lặng kéo dài trôi qua, bãi đỗ xe chợt sáng đèn.
Bàn tay rũ bên người của Mạnh Sơ Vũ cuộn lại, thấy lông mi Chu Tuyển cũng rung lên.
Thùng xe sáng lên, trong nháy mắt không phân biệt được là ánh mắt Chu Tuyển thay đổi, hay những mảng sáng tối đã thay đổi.
“Trước đây cũng tán tỉnh người ta như vậy à?” Chu Tuyển thấp giọng hỏi.
Mạnh Sơ Vũ ngây người, suy nghĩ xem nên trả lời “Đúng vậy” hay “Không phải”, một lát sau mới ngập ngừng gật đầu.
“Tán tỉnh vụng về như vậy, thế mà lại —” Chu Tuyển nhíu mày, gằn từng chữ, “Thành công.”
“…”
Chu Tuyển nói xong, buông tay ngồi lại ghế lái rồi đẩy cửa xuống xe.
Mạnh Sơ Vũ đóng băng trong tư thế nửa nằm, chớp chớp mắt.
Ý gì?
Anh đang nghi ngờ cô tán tỉnh vụng về như thế mà trước kia thành công tán đổ người ta, hay là hôm nay đã thành công tán đổ anh?
Sau khoảng lặng vừa rồi, Mạnh Sơ Vũ thầm nghĩ đến những câu trả lời mà có thể Chu Tuyển sẽ đưa ra.
Cô nghĩ tình huống xấu nhất là Chu Tuyển lấy chuyện quan hệ cấp trên cấp dưới ra để kiên quyết từ chối cô.
Trước vấn đề mang tính nguyên tắc như vậy, cô chắc chắn sẽ thức thời từ bỏ ý định, từ nay về sau chỉ làm trợ lý của anh.
Tình huống xấu thứ hai là Chu Tuyển lấy ra chuyện Giản Thừa, vậy thì kể cả cô không hoàn toàn bỏ cuộc, ít nhất cũng phải tốn thời gian cho cảm giác băn khoăn biến mất.
Nhưng cuối cùng, anh không nói chuyện công việc, cũng không nói chuyện anh em bạn bè.
Rõ ràng là đã loại trừ được hai tình huống xấu nhất, nhưng vẫn chẳng nghe được một câu làm người ta vui vẻ.
Lớp cửa sổ giấy này một khi đã chọc thủng là im lìm, cô như đấm vào bông, chẳng đạt được kết quả gì.
Tim Mạnh Sơ Vũ như bị treo giữa không trung, nâng cao ghế lên quay đầu lại.
Thấy Chu Tuyển lấy từ ghế sau ra hai chai nước soda, quay lại ghế lái hỏi cô: “Chai nào?”
“Chai này đi.” Mạnh Sơ Vũ chọn chai vị chanh, nhận lấy.
Một hỏi một đáp, muốn tiếp tục đề tài vừa rồi, nhưng lại cảm thấy đã lỡ mất bầu không khí và thời cơ.
*
Xe ra khỏi gara, chạy về Vọng Giang phủ.
Mạnh Sơ Vũ ngồi trên ghế lái, thỉnh thoảng lại vặn nắp chai uống một ngụm nước soda cho đỡ chán.
Tới gần khu nhà, cái bụng xẹp lép của cô bỗng réo lên.
Cô xấu hổ che bụng, oán trách sao lúc nào trong xe Chu Tuyển cũng yên tĩnh như thế.
Chu Tuyển nghiêng đầu liếc cô một cái.
Mạnh Sơ Vũ hắng giọng: “Lần này không phải là giả vờ.”
“Cô có muốn cũng không giả vờ được.”
Mạnh Sơ Vũ nhìn bầu trời ngoài cửa sổ: “Lâu thế, anh không đói à?”
“Không đói thì tan làm làm gì?”
“Trùng hợp vậy, nếu cả hai cùng đói, hay là… đi ăn tối trước đi?” Mạnh Sơ Vũ nghiêng đầu nhìn anh.
“Ăn gì?”
Mạnh Sơ Vũ suy nghĩ: “Hôm nay hơi se lạnh, ăn lẩu được không?”
“Cô không chỉ không đau bụng, mà còn có thể nhảy nhót lung tung.”
“… Ăn lẩu sao lại thành nhảy nhót lung tung, không ăn cay là được.”
Chu Tuyển quay đầu xe ở ngã tư, lái về phía khu thương mại gần đó. Mười phút sau, anh đậu xe trước một nhà hàng lẩu kiểu Quảng Đông.
Không phải cuối tuần, lại ở ngoại ô nên không cần đợi bàn.
Mạnh Sơ Vũ đi theo Chu Tuyển vào nhà hàng, ngửi mùi đồ ăn thơm phức, cảm giác trống rỗng trong lòng cũng được lấp đầy đôi chút.
Ngồi xuống bàn hai người cạnh cửa sổ, Mạnh Sơ Vũ nhận thực đơn nhân viên phục vụ đưa tới, xem qua một lượt, để ý đến một quyển thực đơn khác trên bàn bị đặt sang một bên, ngẩng đầu nhìn Chu Tuyển.
Cái anh này đang rất tập trung chơi điện thoại.
Bình thường không thấy anh nghiện điện thoại, hồi trước lấy nhầm điện thoại mà sau một đêm mới phát hiện. Bây giờ ngồi ăn với cô một bữa lại phải dùng điện thoại tiêu khiển.
Mạnh Sơ Vũ tiếp tục xem thực đơn một lát rồi ngước lên nhìn, thấy anh vẫn đang lướt điện thoại, không khỏi nhíu mày: “Anh muốn nước lẩu gì…”
Chu Tuyển liếc qua giao diện tìm kiếm “Trong thời gian hành kinh nên ăn canh gì” trên màn hình điện thoại: “Tùng nhung.”
“Đồ ăn kèm thì sao?”
“Tùy, cô xem rồi chọn đi.”
Mạnh Sơ Vũ thấy anh cũng không có vẻ muốn nghiêm túc ăn cơm, chọn vài món mình thích với nhân viên phục vụ.
Chọn gần xong, bỗng nhận ra lúc này vẫn chưa đến lúc chơi trò giận dỗi, chưa cưa đổ được người ta nên lại tha thứ cho sự mất tập trung vừa rồi của Chu Tuyển.
Nhớ lại thói quen ăn uống bình thường của Chu Tuyển, Mạnh Sơ Vũ nhịn đau bớt đi bốn món, chọn vài thứ anh thích anh.
Nhân viên phục vụ xác nhận xong thực đơn thì lui xuống.
Mạnh Sơ Vũ nhìn anh kể công: “Trí nhớ của tôi tốt lắm đúng không?”
“Trí nhớ cái gì?”
“Nhớ anh thích ăn gì ý.”
Chu Tuyển gật đầu: “Trợ lý nào của tôi cũng nhớ.”
“…”
Anh biết cách ăn nói thật đấy.
Một cái bị đánh gục, hàng ngàn hàng vạn cái vùng lên.
Mạnh Sơ Vũ vắt óc nghĩ rồi hỏi: “Tay anh cắt chỉ xong có sưng không?”
“Cô còn biết có khả năng sẽ sưng.”
“Đương nhiên, tôi đã tra tài liệu, trong đó nói nếu vết thương sau khi cắt chỉ bị sưng thì có nghĩa là chưa lành hẳn.”
“Có thời gian tra tài liệu nhưng sáng hôm qua lại bận nhỉ.”
Mạnh Sơ Vũ nặn ra một nụ cười: “Đúng là hơi bận, lần sau chắc chắn tôi sẽ đi cùng anh.”
“Tôi thấy tốt nhất là không có lần sau.” Chu Tuyển nhàn nhạt hỏi lại, “Cô thấy sao?”
“…”
Mạnh Sơ Vũ gật đầu: “Tôi cũng thấy vậy.”
Cái thứ hai cũng đã bị đánh gục.
Nước lẩu còn chưa lên, Mạnh Sơ Vũ không bỏ cuộc, tiếp tục thay đổi chủ đề: “Thứ bảy này là đến kỳ nghỉ lễ, anh định bao giờ về Nam Hoài?”
“Chắc là không về.” Chu Tuyển lắc đầu.
Mạnh Sơ Vũ đã chuẩn bị hẹn đi nhờ xe, ai ngờ lại có thể nhận được câu trả lời phủ định.
“Kỳ nghỉ dài như Quốc khánh mà anh ở lại Hàng Châu làm gì?”
“Đi Mỹ.”
“Ồ… Đi Mỹ làm gì thế?”
“Lịch trình kỳ nghỉ cũng phải thông báo cho trợ lý à?”
Cái thứ ba cũng chết oan uổng.
Mạnh Sơ Vũ hít sâu một hơi, ngậm miệng.
Nếu không phải bây giờ cô đang tính kế anh, Chu Tuyển chắc chắn đã biến mất khỏi Trái đất.
*
Tuy chỉ nói được mấy thứ vô bổ, nhưng lại ăn được canh đầy bổ dưỡng, ăn xong một bữa lẩu, tâm trạng Mạnh Sơ Vũ cũng thoải mái hơn đôi chút.
Hơn nữa lúc cô đi toilet Chu Tuyển đã thanh toán, cô rất tự nhiên nói “Lần sau tôi mời”, cuối cùng cũng không bị phản bác.
Ra khỏi nhà hàng, Mạnh Sơ Vũ nghĩ tuần sau lại sắp xếp buổi gặp gỡ bàn bạc hiệu suất, có lẽ trong thời gian ngắn sẽ không có cơ hội âm thầm ở chung thế này, được voi đòi tiên: “Hình như tôi ăn no quá rồi.”
“Thì?” Động tác kéo cửa xe của Chu Tuyển khựng lại.
“Thì có lẽ tôi cần phải đi dạo tiêu cơm.”
Chu Tuyển nhìn đồng hồ: “Chín giờ rồi.”
“Ừm, mới chín giờ. Đường đêm cũng không có gì nguy hiểm, tôi đi dạo một mình một chút, lát nữa đạp xe đạp công cộng về là được, anh cứ lái xe đi trước đi.”
“Mạnh Sơ Vũ, cô đang muốn thử thách…”
Đúng vậy, tôi đang muốn thử thách lương tâm của một người đàn ông — Mạnh Sơ Vũ thầm tiếp lời.
“Đạp xe bốn cây số trong mưa à?”
Mạnh Sơ Vũ lập tức ngẩng đầu, giơ tay xem xét.
Hai giọt nước mưa rơi vào lòng bàn tay.
“…”
Mạnh Sơ Vũ cúi đầu nhanh chân đi đến ghế phó lái, mở cửa xe ngồi lên.
*
Bốn cây số không tắc đường rất thuận lợi, xe nhanh chóng chạy đến Vọng Giang phủ.
Trên đường mưa không nhỏ nên Chu Tuyển lái thẳng xe đến gara khu dân cư, đỗ trước cửa thang máy tòa nhà chung cư của Mạnh Sơ Vũ.
Mạnh Sơ Vũ không mở cửa xe ngay mà nghĩ xem còn có thể nói thêm gì nữa.
Không ngờ nghĩ đến mức tâm tư khắc rõ trên trán.
“Còn định làm gì?” Chu Tuyển liếc cô.
Gara tối tăm và yên tĩnh, cứ như về lại bãi đỗ xe ở công ty.
Mạnh Sơ Vũ nghĩ đến chủ đề bị Chu Tuyển ngắt lời, có chút không cam lòng. Không làm thì thôi, đã làm thì phải làm cho chót, nói: “Muốn ngắm anh thêm một lát.”
Biểu cảm của Chu Tuyển có một thoáng ngắn ngủi lặng đi.
Một thoáng qua đi, anh ngoảnh đầu sang phía khác: “Ngày mai tôi chết rồi à?”
“Sao giống nhau được, ở công ty anh là sếp Chu, tôi là trợ lý Mạnh, còn bây giờ…”
“Bây giờ?”
“Bây giờ anh là người tôi thích mà.”
Mạnh Sơ Vũ nói xong, trái tim chợt nhảy vọt lên cổ.
Rõ ràng là chỉ định trước khi đi thính Chu Tuyển một cái, ai ngờ cũng làm mình bốc hỏa theo. Cô chớp chớp mắt, không dám nhìn phản ứng của Chu Tuyển — Chỉ cần không nhìn, thì cứ mặc định là anh bị thính nghẹn họng luôn rồi đi.
Mạnh Sơ Vũ mở cửa rồi vội vàng xuống xe, không quay đầu lại mà đi thẳng vào thang máy.
Trên ghế lái, bàn tay nắm vô lăng của Chu Tuyển chậm rãi siết chặt lại, đến đỉnh điểm chợt buông ra, đưa tay cởi khuy áo sơ mi.
*
Mạnh Sơ Vũ nhanh chân về nhà, vào nhà, dựa lưng vào cửa bình ổn hơi thở rồi lao thẳng lên giường.
Lấy gối che mặt một lát, cô quay đầu nhìn chằm chằm trần nhà trống rỗng, hơi hối hận vì vừa rồi không nhìn xem phản ứng của Chu Tuyển.
Mạnh Sơ Vũ thở dài, nằm trên giường ngẫm lại sự tích thất bại hôm nay.
Không biết có phải do giờ đây tim đập quá nhanh, khiến cô có chút hưng phấn, có một suy nghĩ bỗng lóe lên trong đầu..
Giữa cô và Chu Tuyển cách nhau hai trở ngại là công việc và Giản Thừa. Nếu Chu Tuyển thật sự không hề có tình cảm gì với cô, thì chỉ cần chọn đại một trong hai lý do đó là có thể từ chối cô.
Nhưng anh không lấy hai lý do đó, nghĩa là đã ngầm đồng ý với hành động của cô rồi còn gì?
Anh có cả trăm cách khiến cô hoàn toàn hết hy vọng, nhưng trái tim cô giờ đây còn đang tung tăng nhảy múa.
Hơn nữa, dù hôm nay anh toàn đưa cuộc trò chuyện vào ngõ cụt, nhưng thực ra vẫn ăn tối với cô.
Như vậy sao có thể coi là thất bại?
Mạnh Sơ Vũ nghĩ ngợi, lấy điện thoại mở khung chat với Chu Tuyển, nhắn một tin: “Anh về đến nhà chưa?”
Bên kia mãi không trả lời.
Mạnh Sơ Vũ đợi vài phút, nhận ra câu hỏi này rất giống kiểu lúc trước Trần Hạnh đã nói — “vô nghĩa” khiến người ta không muốn trả lời, cô lại nhắn: “WeChat của anh có mở chế độ rung với âm thanh thông báo không thế? Nếu không mở thì mở lên được không?”
Chu Tuyển: “?”
Mạnh Sơ Vũ: “Mở rồi à?”
Chu Tuyển: “Ừ.”
Mạnh Sơ Vũ giơ ngón trỏ, nhấn đúp vào hình đại diện của Chu Tuyển: —
Bạn đã vỗ vỗ “Sếp Chu”.[1]
Mạnh Sơ Vũ: “Anh nghe thử xem, tôi một bàn tay cũng vỗ được rất vang đúng không?”