Không chỉ Ngụy Minh Trí đối diện choáng váng, Mạnh Sơ Vũ cũng bị Chu Tuyển dọa sợ.
Có thể do dạo này Chu Tuyển ở trước mặt cô quá đỗi hiền lành, cô quên mất, anh vốn là Chu Tuyển — Khi trước Trịnh Thủ Phủ quỳ gối bên chân anh cầu xin, anh cụp mắt cười, nhẹ nhàng rút ống quần ra.
Là Chu Tuyển — Chỉ sau hơn một tháng ngắn ngủi nhậm chức ở Sâm Đại đã đánh sập mười năm kinh doanh của Triệu Vinh Huân, buộc Triệu Vinh Huân phải chủ động từ chức ở Sâm Đại, trước khi đi còn chửi ầm lên, chửi anh là đồ “chó chết”.
Nhưng Chu Tuyển giờ đây, còn đáng sợ hơn cả khi xử lý Trịnh Thủ Phú và chèn ép Triệu Vinh Huân.
Cô nhớ, Chu Tuyển nhìn những người bày trò đối nghịch với anh, chỉ giống như đang nhìn một con kiến nhỏ bé chẳng lay động nổi mình.
Anh chưa từng thực sự tức giận như lúc này, không còn chút nào gọi là ý cười thể diện, đến quai hàm cũng căng ra.
Nhìn khuôn mặt Chu Tuyển từ góc độ của Ngụy Minh Trí càng dễ nhận ra điều này hơn cả.
Anh ta tin rằng, nếu anh ta không tự uống, thật sự sẽ có người đến xách cổ áo anh ta, vạch miệng anh ta, đổ rượu vào cổ họng anh ta.
Ngụy Minh Trí nghển cổ nhìn xung quanh.
Những người dừng chân nghỉ ngơi nói chuyện với nhau ở cạnh đó có mấy người đang nhìn về phía này, nhưng ai nấy đều nhìn với biểu cảm chuyện chẳng liên quan gì đến mình.
Hệt như vừa rồi, anh ta chắc chắn sẽ không có ai đến giải vây cho Mạnh Sơ Vũ, nên mới ung dung thúc giục cô giữa chốn công cộng.
Bây giờ cũng như vậy, sẽ không có ai tới giải vây cho anh ta.
Trong giới lợi ích không ai thích lo chuyện bao đồng.
Dưới ánh nhìn chăm chú của Chu Tuyển, Ngụy Minh Trí run rẩy cầm một ly rượu trên bàn lên, ngửa đầu rót rượu vào miệng.
Uống xong một ly, ngẩng đầu nhìn biểu cảm vẫn vậy của Chu Tuyển, lại lấy ly thứ hai.
Uống liên tiếp bốn ly, một hớp rượu anh ta vừa uống ộc lên, đột nhiên bị sặc, vịn sô pha ho đến ứa nước mắt, cứ như muốn ho cả phổi ra ngoài.
Chu Tuyển đứng đó không thèm chớp mắt, Ngụy Minh Trí ổn định lại, cầm ly rượu thứ năm đưa đến miệng, anh vẫn bất động như núi nhìn anh ta.
Trong lòng Mạnh Sơ Vũ hốt hoảng, nhìn Ngụy Minh Trí uống đến sắc mặt trắng bệnh, ngập ngừng kéo vạt áo comple của Chu Tuyển.
Chu Tuyển cuối cùng cũng thả lỏng biểu cảm, quay đầu nhìn cô: “Mệt rồi à?”
Mạnh Sơ Vũ khẽ gật gật đầu.
Ngụy Minh Trí ở đối diện nhìn thấy một tia hy vọng, nhưng không dám hỏi, run rẩy cầm ly thứ sáu như đang kéo dài thời gian.
Chu Tuyển quay lại, một lần nữa nhìn về phía Ngụy Minh Trí: “Tôi biết sếp Ngụy và người nhà tôi qua lại với nhau nhiều, nhưng nếu anh cho rằng tôi cũng sĩ diện giống bọn họ, thì anh sai rồi. Người có gia tài bạc triệu phải bảo vệ đương nhiên phải giữ thể diện, tôi không có, nên giới hạn của tôi chắc chắn sẽ thấp hơn của sếp Ngụy. Mong anh nhớ rõ, nếu có lần sau sẽ không còn chỉ là chuyện mấy ly rượu.”
Ngụy Minh Trí khom lưng gật đầu lia lịa.
Chu Tuyển quay người dẫn Mạnh Sơ Vũ ra ngoài.
*
Đến tận khi theo Chu Tuyển lên ghế sau xe thương vụ, Mạnh Sơ Vũ vẫn cảm thấy hồn mình còn ở sảnh tiệc chưa thoát ra nổi.
Không còn nhớ được nỗi ấm ức khi bị chuốc rượu, trong đầu chỉ còn hình ảnh Chu Tuyển tức giận.
Cô dùng chút ít tế bào não còn sót lại suy nghĩ, có lẽ cô đã đơn giản hóa ý đồ của Ngụy Minh Trí, cho rằng chỉ có mục đích thương mại.
Theo những lời cuối cùng của Chu Tuyển, Ngụy Minh Trí và người nhà họ Chu có quan hệ cá nhân.
Hôm nay, đầu tiên là Phó Giám đốc Bất động sản Nguyên Dự làm theo kế của anh trai Chu Tuyển khiêu khích thất bại, Ngụy Minh Trí nói không chừng lại là trò thứ hai mà anh trai Chu Tuyển bày ra.
Bảo sao Chu Tuyển lại tức giận như vậy.
Xe xuất phát, Mạnh Sơ Vũ quay đầu nhìn sắc mặt Chu Tuyển, thấy Chu Tuyển vừa vặn quay đầu sang.
Ghế sau xe thương vụ, hai người mỗi người một ghế ở bên, ở giữa còn cách một lối đi nhỏ, hàng trước có tài xế, không tiện làm gì.
Chu Tuyển vươn tay ra rồi lại thu về, cau mày hỏi cô: “Khó chịu không?”
Mạnh Sơ Vũ lắc đầu: “Lúc tôi uống không gấp như anh ta, vẫn ổn…”
Chu Tuyển nhìn cô một lát, như đang xem xem cô có còn tỉnh táo hay không, thấy cô không sao thì dựa vào lưng ghế nhéo phần giữa lông mày.
“Anh…” Mạnh Sơ Vũ cẩn thận nhìn anh, “Vẫn còn tức à?”
“Không phải tức anh ta.”
“Vậy là tức tôi…”
Chu Tuyển không đáp, im lặng nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nói như thì thầm: “Anh vẫn nên nhân lúc còn sớm đưa em về tập đoàn thôi.”
Mạnh Sơ Vũ sửng sốt.
Anh nói gì?
Bây giờ không phải lúc anh theo đuổi cô ư?
Anh say đến hồ đồ hay tức đến hồ đồ rồi?
Chu Tuyển không nói tiếp.
Có tài xế, Mạnh Sơ Vũ cũng không tiện hỏi nhiều, kiềm chế tự hỏi Chu Tuyển có ý gì.
Nghĩ tới nghĩ lui, chẳng lẽ hôm nay cô thể hiện không tốt, khiến anh cảm thấy cô không đủ tư cách làm trợ lý của anh? Anh đang tức cô không biết cố gắng?
Thấy Chu Tuyển nhíu mày nhìn ra ngoài cửa sổ, không để ý đến cô, Mạnh Sơ Vũ yên lặng cúi đầu.
Xe đỗ trước cửa khách sạn Hương Định, tài xế đến mở cửa xe.
Cô liếc nhìn Chu Tuyển vẫn còn nhìn ngoài cửa sổ, xuống xe trước, tự đi về khách sạn.
Đúng lúc cửa thang máy ở đại sảnh mở ra, Mạnh Sơ Vũ cắm đầu đi vào, ấn nút xuống tầng rồi ấn nút đóng cửa.
Một bàn tay bất ngờ chặn cánh cửa thang máy đang đóng lại.
Mạnh Sơ Vũ ngẩng đầu, thấy Chu Tuyển bất lực theo vào: “Anh vừa không để ý, em đã trốn nhanh hơn cả thỏ rồi?”
“Tôi sốt ruột về tắm rửa không được à?” Mạnh Sơ Vũ dựa vào góc thang máy, thang máy rộng có mấy mét vuông cũng muốn cách xa anh nhất.
“Không phải anh đang giận em,” Chu Tuyển đi đến trước mặt cô, nhìn cô, “Anh đang suy nghĩ một số chuyện.”
“Nghĩ chuyện đuổi tôi đi,” Mạnh Sơ Vũ cúi đầu nói nhỏ, “Tôi không biết chuyện nhà anh, nếu biết tối nay là ân oán cá nhân, anh trai anh bảo Ngụy Minh Trí đến bày trò, tôi còn ngu ngốc uống rượu giữ thể diện cho anh ta chắc…”
“Ting” một tiếng, cửa thang máy mở ra, Mạnh Sơ Vũ đi ra ngoài, đến trước cửa phòng quẹt thẻ, mở cửa.
Chu Tuyển lập tức chặn cửa lại: “Em có muốn biết không?”
Mạnh Sơ Vũ nắm then cửa chậm rãi ngước lên, bỗng khựng lại.
Cô có muốn biết không?
Nếu cô là trợ lý của anh, hoàn toàn không cần phải biết chuyện nhà anh.
Chu Tuyển không có nghĩa vụ phải nói cho cô, cô cũng không có quyền được hỏi.
Vừa rồi Mạnh Sơ Vũ cảm thấy ấm ức, cảm thấy Chu Tuyển không nói gì với cô cả, lại trách cô thể hiện không tốt, buột miệng nói những lời đó.
Ngẫm lại mới nhận ra, những lời đó đã vượt xa khỏi ranh giới.
Nhưng Chu Tuyển không ngại cho cô biết, anh đang hỏi cô, có phải cô thật sự muốn biết hay không.
Cô muốn hay không, muốn hay không…
Rượu ngập đầu khiến cô càng nghĩ càng thấy khó, Mạnh Sơ Vũ muốn gật đầu với anh, nhưng lại sợ đây chỉ là những xúc động sau khi ngấm rượu.
“Nếu tôi muốn,” Mạnh Sơ Vũ nhìn anh, “Anh sẽ nói cho tôi sao?”
Chu Tuyển nhìn vào mắt cô: “Nếu em muốn, anh sẽ nói cho em.”
Bàn tay nắm then cửa của Mạnh Sơ Vũ siết chặt lại, rồi thả lỏng ra, vài lần như vậy, ánh mắt lóe lên đẩy cửa: “Tôi, tôi muốn suy nghĩ thêm…”
Chu Tuyển buông lỏng cánh tay đang chặn cửa, gật đầu lùi lại một bước.
“Anh hy vọng Sâm Đại sẽ mau chóng làm nên chuyện, đưa em về tập đoàn, không phải vì cảm thấy em có chỗ nào không tốt, mà vì Sâm Đại không thể ổn định như tập đoàn. Những sự kiện như hôm nay anh không thể không xuất hiện, tình huống như hôm nay về sau sẽ còn xảy ra rất nhiều lần, em đi theo anh —” Chu Tuyển cúi đầu, day huyệt thái dương giật giật vì bị cồn kích thích, “Sẽ phải chịu khổ.”
*
Trở lại phòng, Mạnh Sơ Vũ ngơ ngác tắm rửa, uống trà giải rượu nhân viên phục vụ của khách sạn đưa tới, sau đó nằm lên giường, đắp chăn lại ngơ ngác.
Cảm giác trà giải rượu này cũng chẳng có chút tác dụng làm đầu óc tỉnh táo nào.
Vì đến tận lúc này, trong đầu cô vẫn còn lặp lại tiếng Chu Tuyển nói câu — Em đi theo anh sẽ phải chịu khổ.
Có một sợi dây leo bò lên trong lòng cô, đến nỗi lòng dạ ngứa ngáy.
Ngứa đến nỗi suýt chút nữa cô đã nói với Chu Tuyển: Em không ngại khổ.
Sao cô lại không ngại khổ cơ chứ?
Có lẽ là do uống rượu, Mạnh Sơ Vũ bỗng nghĩ không thông vấn đề này.
Cô ngẩn ngơ nghĩ, chắc chắn là do tối nay Chu Tuyển ra mặt vì cô, làm cô cảm động, cũng có thể là do hôm nay Chu Tuyển gặp chuyện nhà khó chịu, cô lương thiện đồng cảm với anh.
Nhưng như thế cũng cảm động, lương thiện quá đáng rồi…
Rõ ràng số đàn ông Mạnh Sơ Vũ cô đá đến ngàn ngàn vạn, thành thánh mẫu từ bao giờ!
Nghĩ nghĩ, trong căn phòng yên lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng châm rơi bỗng vang lên tiếng mưa rơi ào ào.
Mạnh Sơ Vũ nghiêng đầu nhìn cửa sổ bị rèm che kín, nghĩ ngợi, cô bò dậy vén một góc rèm lên, quả nhiên thấy giọt mưa rơi trên cửa kính.
Tiếng mưa rơi rả rích, cửa sổ nhanh chóng loang lổ vệt nước, cứ như trận mưa cái ngày Chu Tuyển đứng dưới nhà cô, chờ cô.
Nhưng lúc này trời mưa to hay nhỏ cũng chẳng liên quan gì đến cô.
Mạnh Sơ Vũ nhàm chán kéo màn, quay người rồi đột nhiên khựng lại —
Bây giờ không liên quan.
Nhưng ngày ấy thực sự liên quan.
Ngày ấy, cô đánh cược với Chu Tuyển, nếu trước bảy giờ trời tạnh mưa thì cô thua.
Nhưng lúc cô ngồi trên bàn sách, hình như khi mưa ngớt mới ngẩng đầu đầy hạnh phúc, khi mưa to hơn mới thất vọng cúi đầu.
Đánh cược có hai mặt phải trái, hai bên đánh cược hẳn nên mỗi người chọn một mặt.
Nhưng ngày ấy, cô và anh đều đang đợi mưa tạnh.
Cô không muốn thắng.
*
Nằm trên giường mất ngủ hơn nửa tiếng, Mạnh Sơ Vũ cảm giác đống hồ nhão trong đầu càng lúc càng lớn, đôi mắt càng lúc càng sáng.
Nhìn chằm chằm vào bức tường được đèn ngủ chiếu sáng trước mặt, cô thậm chí còn cảm thấy nếu mở to mắt thêm một chút, cô có thể nhìn xuyên tường, nhìn thấy được Chu Tuyển giờ đây đang làm gì.
Mạnh Sơ Vũ cố gắng trừng mắt nhìn năm phút, cay cả mắt cũng chẳng nhìn xuyên qua được bức tường này.
Cô bực bội trở mình, cầm điện thoại, ngón tay do dự bấm bấm vài cái, gọi cho Chu Tuyển.
Bên kia dường như bắt máy ngay lập tức.
Nhưng Mạnh Sơ Vũ hiện giờ đương nhiên không có tế bào não để rung động trước hành động nghe máy ngay tức khắc của anh, cô thì thầm gọi một tiếng: “Chu Tuyển…”
Người ở đầu bên kia điện thoại như khựng lại vì giọng điệu và tiếng nói của cô.
Vài giây sau, Chu Tuyển mới trả lời một câu: “Sao thế em?”
“Em không ngủ được…” Mạnh Sơ Vũ lại trở mình, tuyệt vọng lặp lại, “Sao em lại không ngủ được thế này…”
Phía đối diện lại im lặng.
Một hồi lâu trôi qua, Chu Tuyển hình như cũng trở mình: “Vậy làm sao bây giờ?”
“Nếu em biết phải làm sao, em còn gọi cho anh làm gì!”
“Tại sao em không ngủ được, trước khi ngủ em nghĩ gì?” Chu Tuyển nhẹ giọng hỏi.
“Nghĩ đến anh…”
Đầu bên kia lại im lặng.
Mạnh Sơ Vũ lấy làm lạ nhìn điện thoại, thấy cuộc gọi vẫn tiếp diễn, lại hỏi: “Sao anh không nói gì?”
“Mạnh Sơ Vũ, em lại say rồi.” Chu Tuyển khàn giọng nói.
“Em không, không say,” Mạnh Sơ Vũ lắc đầu, lắc rất nhiều lần, đến nỗi phát ra cả tiếng cọ xát sột soạt: “Em nghĩ đến anh thật mà…”
“Vậy em nghĩ đến anh chuyện gì?”
“Em nghĩ, anh có gì tốt, sao hình như em lại thua rồi…”
“Em thua là sao?”
“Là, là hình như, hình như em vẫn còn thích anh…”
Thời gian im lặng của đầu dây bên kia càng lúc càng dài.
Mạnh Sơ Vũ dường như cũng không thèm để ý anh có nói gì hay không, cầm điện thoại huyên thuyên: “Con người anh hôm nay thế này, ngày mai thế khác, không biết có lúc nào anh bỗng thay đổi…”
“Anh không.” Lần này Chu Tuyển đáp rất nhanh.
“Vậy anh thật sự thích em ư?”
“Thật.”
“Thích chừng nào?”
“Mạnh Sơ Vũ, câu hỏi này, khi em tỉnh rượu anh sẽ trả lời em.”
“Em nói em không say! Em chỉ không ngủ được thôi…”
“Ừm, em chỉ không ngủ được thôi, vậy làm sao bây giờ?”
“Nếu em biết phải làm sao, em còn gọi cho anh làm gì!”
Cuộc nói chuyện quanh quẩn như bị nhốt trong một vòng tròn không thoát ra được.
“Mạnh Sơ Vũ, em như vậy rất khó cho anh.” Chu Tuyển thở dài.
“Anh giỏi lắm mà? Không nghĩ được cách làm em ngủ à?” Mạnh Sơ Vũ đập đập chăn bông.
“Cách anh nghĩ ra phải có điều kiện.”
“Điều kiện gì?”
“Điều kiện, em là bạn gái anh.”
Như thể bị lời nào đó cọ vào tai, Mạnh Sơ Vũ xoa xoa tai, chớp mắt: “Là bạn gái anh thì sẽ có cách sao? Nếu cách hiệu quả thì em có thể xem xét một chút…”
“Nếu em là bạn gái anh, anh sẽ đến bên giường em, dỗ em.”