Hải Lan Châu vừa thấy Tiểu Ngọc Nhi, nụ cười trên mặt liền thu liễm. Mà vẻ mặt Đại Ngọc Nhi lại là kinh ngạc, nhanh chóng đến bên Tiểu Ngọc Nhi: "Tiểu Ngọc Nhi, muội làm sao vậy?"
Từ chấn động ban đầu khi nghe được tin tức, tâm tình lúc này của Tiểu Ngọc Nhi mới dần trở nên yên tĩnh lại, cười hỏi: "Ta nghe biểu ca nói, tỷ gả cho Đại Hãn, phải không?"
Đại Ngọc Nhi lập tức liền xấu hổ đỏ mặt: "Ta còn tính sẽ tự mình nói cho muội biết tin tức này, nhưng không ngờ ca ca lại nhiều chuyện như vậy."
Nhìn vẻ mặt Đại Ngọc Nhi không chút nào che dấu tâm tình vui sướng, Tiểu Ngọc Nhi đem nội tâm muốn hỏi tới cùng của mình đè nén xuống, bộ dáng như không có việc gì: "Đúng vậy, muội từ chỗ của biểu ca nghe được tin tức này liền lập tức chạy tới, tỷ thật là, cũng không nói trước cho muội biết.
"Vừa nói, Tiểu Ngọc Nhi còn bất mãn mân mân miệng.
"Thực xin lỗi a." Trong mắt Đại Ngọc Nhi mang theo ý giải thích và xin lỗi nhìn Tiểu Ngọc Nhi: "Ta tính nói cho tỷ tỷ biết, sau đó sẽ đi nói cho muội biết, kết quả muội còn biết trước."
Tiểu Ngọc Nhi lập tức nở nụ cười: "Muội chẳng qua chỉ là đùa một chút thôi, tỷ khẩn trương như thế làm gì. Muội còn chưa có chúc mừng tỷ a, Ngọc tỷ tỷ, chúc mừng tỷ đã đạt được mong muốn, có thể gả cho... vị anh hùng trong lòng tỷ."
Đại Ngọc Nhi lập tức liền xấu hổ đỏ mặt.
"Đúng rồi, đại hôn định ra là ngày bao nhiêu? Để vị muội muội này đi chuẩn vị lễ vật làm quà tân hôn cho tỷ a." Tiểu Ngọc Nhi trêu ghẹo nói.
"Ân." Đại Ngọc Nhi gật gật đầu: "Ngày sáu tháng sau."
Tiểu Ngọc Nhi sửng sốt một chút, trong lòng thầm nghĩ, sao lại trùng hợp như thế.
Hải Lan Châu ngược lại ở một bên nhăn mi: "Này có thể quá nhanh hay không a?" Thời gian chỉ có một tháng, chuẩn bị kịp sao?
Nói đến cái này, Đại Ngọc Nhi cũng có chút bất mãn, nhưng bất mãn cũng mang theo một chút khẩn trương: "Muội cũng vậy nói như vậy, chỉ là cô cô nói đã suy tính tất cả, chỉ có ngày năm tháng sau mới là ngày hoàng đạo tốt nhất, cho nên đành phải định là ngày nào đó."
Hải Lan Châu gật gật đầu.
Lúc này, Tiểu Ngọc Nhi cười nói: "Không sao, cho dù là ba ngày sau thành thân, Đại Hãn cũng sẽ đem hôn sự lo liệu thỏa đáng, không để cho tỷ chịu một chút ủy khuất."
"Tiểu Ngọc Nhi!" Đại Ngọc Nhi hờn dỗi liếc mắt nhìn Tiểu Ngọc Nhi một cái, nhưng trong mắt lại tăng thêm một chút vui sướng và hạnh phúc.
Hai người nói chuyện một hồi, Tiểu Ngọc Nhi liền cáo từ trước. Theo hành lang trong điện đi ra ngoài, vì không quá chú tâm nên đụng phải một người đang đi tới, khuôn mặt tuấn lãng bởi vì tức giận mà có chút vặn vẹo, quanh thân đều tản ra hàn khí, khiến người khiếp sợ.
Người này đúng là Đa Nhĩ Cổn, hắn nghe được tin tức Hoàng Thái Cực muốn nạp Đại Ngọc Nhi làm phúc tấn, liền lập tức tiến cung muốn tìm Triết Triết hỏi cho ra lẽ, kết quả biết được là Đại Ngọc Nhi tự nguyện gả cho Đại Hãn, chuyện này không thể nghi ngờ đã khiến cho Đa Nhĩ Cổn chịu đả kích trầm trọng. Nhưng mà, hắn không tin! Hắn muốn nghe chính miệng Đại Ngọc Nhi nói ra, cho nên hắn cứ như vậy nổi giận đùng đùng từ Thanh Ninh cung thẳng tiến đến chỗ của Đại Ngọc Nhi, ngay cả Tiểu Ngọc Nhi đối diện sát bên người hắn cũng không có chú ý.
Tiểu Ngọc Nhi nhìn bóng lưng của hắn, thấy bước chân hắn vội vàng đi đến chỗ của Đại Ngọc Nhi.
Cao Oa ở một bên bị bộ dáng tức giận của Nhĩ Cổn tản ra mà kinh sợ, có chút lo sợ bất an: "Cách Cách, nếu không thì chúng ta quay lại chỗ của Đại Ngọc Cách Cách nhìn một chút đi, thập tứ gia thoạt nhìn thật doạ người."
Tiểu Ngọc Nhi nhẹ lắc đầu: "Không cần, chuyện của bọn họ phải để chính bọn nó giải quyết mới được."
Nói xong, Tiểu Ngọc Nhi liền xoay người rời đi, mà Cao Oa còn có chút không yên lòng, cảm thấy Đa Nhĩ Cổn tức giận như vậy, không biết sẽ làm ra sự tình kinh người như thế nào.
Tiểu Ngọc Nhi cười cười: "Yên tâm đi, Đa Nhĩ Cổn không nỡ thương tổn Ngọc tỷ tỷ."
Chỉ cần người kia yêu nàng sâu sắc, dù có bất luận như thế nào cũng không có khả năng ngoan tâm làm nàng thương tổn.
Cuối cùng Tiểu Ngọc Nhi nghe được, ngày đó Đa Nhĩ Cổn lôi Đại Ngọc Nhi xuất cung, nhưng cuối cùng là Đại Ngọc Nhi một người trở về, bộ dáng có chút tức giận, ngày đó Đa Nhĩ Cổn đến chỗ nàng, về sau cũng không có tiếp tục xuất hiện ở trong hoàng cung, Đại Ngọc Nhi cũng không để ý đến, toàn tâm toàn ý chuẩn bị đồ cưới cho Đại Ngọc Nhi.
Thời gian một tháng rất nhanh liền qua đi, ngày năm tháng chín đã đến, là ngày Đại Ngọc Nhi xuất giá.
Tuy nói Đại Ngọc Nhi được phong làm trắc phúc tấn, nhưng nàng là Cách Cách của thảo nguyên Mông Cổ Khoa Nhĩ Thấm, cô cô lại là đại phúc tấn của Hoàng Thái Cực, hơn nữa xưa nay còn có danh xưng tiểu phúc tinh, hôn lễ của nàng so với Triết Triết chỉ kém hơn một chút thôi.
Hoàng Thái Cực còn mở thiết yến chiêu đãi các vị hoàng thân quốc thích và đại thần ở phượng hoàng lâu, cho thấy được hắn cực kỳ coi trọng hôn lễ này.
sáng sớm Tiểu Ngọc Nhi liền đi tới chỗ của Đại Ngọc Nhi, cũng thuận tiện dâng lên lễ vật của mình.
hôm nay Đại Ngọc Nhi trang điểm đặc biệt xinh đẹp, giá y màu đỏ thắm thêu đồ án cát tường, quan thượng trên đầu rũ xuống những dây tua kim sắc, đôi mắt sáng như ẩn như hiện, son môi ửng đỏ, sóng mắt lưu chuyển, càng khiến cho Đại Ngọc Nhi thêm vài phần quyến rũ.
Vừa thấy Tiểu Ngọc Nhi, Đại Ngọc Nhi liền vội vàng cầm tay nàng, thần sắc khẩn trương: "Tiểu Ngọc Nhi, như thế nào đây, tỷ tỷ thật khẩn trương a."
Cảm giác được Đại Ngọc Nhi khẩn trương nắm chặt tay nàng, đôi tay kia còn có toát ra mồ hôi lạnh, Tiểu Ngọc Nhi bật cười: "Đừng lo lắng, đừng lo lắng, nếu không sẽ ảnh hưởng tới toàn bộ trang dung, sẽ xấu mất."
Nghe vậy, Đại Ngọc Nhi vội dùng gương đồng nhìn bản thân mình xem có chỗ nào không thoả đáng hay không.
mấy ngày trước Tái Kỳ Nhã đã đến kinh đô, thấy Đại Ngọc Nhi rốt cục đã mặc xong giá, có chút cảm khái nói: "Lúc trước, con còn chỉ là một đứa nhỏ mới sinh nằm ở trên tay ta khóc lóc mỗi ngày, hiện giờ đã trưởng thành rồi, cũng nên lập gia đình..."
Nói xong, thanh âm Tái Kỳ Nhã liền có chút nghẹn ngào, hốc mắt còn đỏ lên.
Đại Ngọc Nhi chưa từng thấy Ngạch Cát kiên cường của nàng toát ra vẻ mặt này, tâm nhất thời cũng mềm đến rối tinh rối mù, hốc mắt cũng ươn ướt: "Ngạch Cát, cho dù con có lập gia đình, con cũng vĩnh viễn là nữ nhi của người."
Tái Kỳ Nhã đem Đại Ngọc Nhi ôm vào lòng, nhẹ nhàng mà vỗ đầu vai Đại Ngọc Nhi, trấn an ủi cảm xúc kích động của Đại Ngọc Nhi: "Đúng, con vĩnh viễn là nữ nhi ngoan của Ngạch Cát, đừng khóc a..."
Từ khi lớn lên, nàng thường xuyên vì chuyện của Hải Lan Châu mà chống đối với Tái Kỳ Nhã, Đại Ngọc Nhi đã lâu rồi chưa nghe thấy thanh âm ôn nhu như vậy, nhưng vẫn cố gắng nhịn xuống không được khóc ra: "Ngạch Cát..."
"Hài tử ngốc..." Tái Kỳ Nhã than nhẹ một tiếng, nhưng trên mặt lại mang theo vô hạn nhu tình.
Đau lòng lau khô nước mắt trên mặt cho Đại Ngọc Nhi, Tái Kỳ Nhã dặn dò: "Ngọc Nhi, trừ ngày hôm nay ra, về sau con không thể rơi nước mắt, con là nữ nhi của Tái Kỳ Nhã ta, nửa đời sau của con chỉ có hạnh phúc, ai cũng không thể khiến cho con rơi lệ."
"Ân." Đại Ngọc Nhi gật gật đầu, cố nén nước mắt: "Đại Hãn nhất định sẽ hảo hảo chiếu cố nữ nhi, nữ nhi nhất định sẽ sống thật hạnh phúc, sẽ không rơi lệ nữa."
Tái Kỳ Nhã vừa lòng cười: "Vậy là được rồi."
Tiểu Ngọc Nhi ở một bên nhìn một màn này, trong lòng cũng cảm nhận được cảm xúc đang dâng trào trong lòng, nhớ đến Ngạch Cát lúc trước cũng vô cùng đau xót, thương tiếc nàng, nhưng đời này của nàng rốt cuộc không còn cơ hội có thể nghe thấy được lời nói ôn nhu như vậy của Ngạch Cát, vành mắt Tiểu Ngọc Nhi cũng đỏ ửng.
Đại Ngọc Nhi giương mắt, trong lúc vô ý nhìn thấy bộ dáng khổ sở này của Tiểu Ngọc Nhi, vội dò hỏi: "Tiểu Ngọc Nhi, muội làm sao vậy? Như thế nào cũng khóc?"
"Không có a." Tiểu Ngọc Nhi ngẩng đầu, cố nén xúc động muốn khóc, cười nói: "Chỉ là nhìn thấy dì và tỷ tỷ ôn nhu như vậy, cũng nhịn không được muốn khóc."
Tái Kỳ Nhã ôn nhu cười, cũng kéo Tiểu Ngọc Nhi qua, để cho nàng dựa vào lòng ngực của mình, nhẹ vỗ về tóc của nàng: "Hài tử ngốc, cho dù con không có Ngạch Cát, nhưng có dì ở đây yêu thương con, sẽ thay thế Ngạch Cát con, chiếu cố tốt cho con, để cả đời của con cũng không chịu bất kỳ ủy khuất nào."
"Cám ơn dì." Tiểu Ngọc Nhi xuất phát từ cảm kích thật tâm, nàng cám ơn Tái Kỳ Nhã có thể thật tình chăm sóc cho nàng, cám ơn Tái Kỳ Nhã có thể cho nàng cảm thấy ấm áp đã lâu nàng chưa nhận được từ gia đình.
Đại Ngọc Nhi nhìn hai người, cũng cười đến hạnh phúc ngọt ngào.
Hải Lan Châu ở một bên thấy thế, tuy có chút xúc động, nhưng càng nhiều là nhớ đến Ngạch Cát của mình, nàng nhịn không được lén trốn ra ngoài. Nhìn bấu trời, Hải Lan Châu thầm cầu nguyện, trời cao có mắt, khẩn cầu ngài có thể để cho Ngạch Cát ta có thể sống cuộc sống bình an ở trên thảo nguyên, để ta và A Cổ Lạp có thể làm bạn bên người nàng cả đời.