Cao Oa lại lấy một kiện áo khoác lông chồn phủ lên người Tiểu Ngọc Nhi, nhẹ giọng khuyên nhủ: “Cách Cách, chúng ta vẫn nên trở về phòng thôi, ở bên ngoài rất lạnh."
Tiểu Ngọc Nhi lúc này mới hoàn hồn, cảm thấy gió lạnh thổi qua hai bên má, rét đến tận xương, nhẹ nhàng gật đầu đứng dậy.
Tiểu Ngọc Nhi vừa định theo Cao Oa trở về phòng, lại nghe thấy bùm một tiếng ở phía sau, kèm theo đó là thanh âm hô đau của nam tử. Tiểu Ngọc Nhi vội vàng xoay người, kinh hô: "Ai?!"
Người nọ tựa hồ cũng chú ý tới Tiểu Ngọc Nhi, âm thầm cười cười, sau đó kéo chân bị thương đi về phía Tiểu Ngọc Nhi. Trong lòng Tiểu Ngọc Nhi nhất thời có linh cảm xấu, vừa vội vàng hướng bên ngoài kêu cứu, vừa lui về trong phòng.
Nhưng mà người nọ lại nhanh hơn Tiểu Ngọc Nhi một bước, trực tiếp bắt được Tiểu Ngọc Nhi, vung tay về phía gáy, Tiểu Ngọc Nhi lập tức liền hôn mê bất tỉnh. Cao Oa muốn tiến lên cứu Tiếu Ngọc Nhi về nhưng cũng bị đánh ngất, hắc y nhân kia liền khiêng Tiểu Ngọc Nhi lên vai, rất nhanh đã biến mất trong đêm tối.
Mà bên kia, Hải Lan Châu ngủ trong phòng cùng Đại Ngọc Nhi, nàng mơ thấy Trác Lâm, đột nhiên giật mình tỉnh lại, lại phát hiện một bóng đen ở trước cửa sổ xẹt qua, trên mặt đất còn rơi xuống một đóa hải lan hoa. Cảm thấy nghi ngờ, Hải Lan Châu vội vàng đuổi theo phía sau đạo bóng đen kia.
Mà Đại Ngọc Nhi cũng bị Hải Lan Châu làm cho bừng tỉnh, vội vàng cũng đi theo ra ngoài. Mới vừa đi ra ngoài không bao lâu, liền gặp Hoàng Thái Cực đang mang theo thị vệ đi tuần tra.
Hoàng Thái Cực thấy Đại Ngọc Nhi thần sắc có chút kích động, bước lên phía trước hỏi: "Ngọc Nhi, xảy ra chuyện gì sao?"
"Không biết vừa rồi tỷ tỷ nhìn thấy cái gì kích động, thế nhưng liều lĩnh đuổi theo." Đại Ngọc Nhi vừa thấy Hoàng Thái Cực giống như thấy được cứu tinh, vội vàng đem sự tình vừa xảy ra kể lại cho Hoàng Thái Cực.
"Phải không?" Hoàng Thái Cực nhíu mày, sau đó phân phó thị vệ đi theo hướng của Hải Lan Châu để xem xét, ngay sau đó Hoàng Thái Cực lại hỏi: "Tiểu Ngọc Nhi đâu? Không xảy ra việc gì hết chứ?"
Đại Ngọc Nhi sửng sốt, sau đó lập tức đáp: "Đêm nay Tiểu Ngọc Nhi ngủ ở viện của muội ấy nên thần thiếp cũng không biết muội ấy như thế nào.” Sau đó có chút nghi hoặc nhìn Hoàng Thái Cực.
"Phải không?" Chú ý tới ánh mắt của Đại Ngọc Nhi, Hoàng Thái Cực có chút không được tự nhiên mà nghiêng đầu qua, nói tiếp: "Một khi đã như vậy, nàng cũng nên đi nghỉ ngơi sớm một chút, ta sẽ an bài thêm thị vệ ở tẩm cung của nàng, không cần quá lo lắng.”
Nghe thấy Hoàng Thái Cực đang quan tâm mình, Đại Ngọc Nhi cảm kích cười: "Cám ơn Đại Hãn đã quan tâm."
Hoàng Thái Cực cũng cười cười.
Lúc này Cao Oa đã tỉnh lại, đang tìm kiếm Tiểu Ngọc Nhi khắp nơi, nhìn thấy Hoàng Thái Cực và Đại Ngọc Nhi đang nói chuyện, vội vàng chạy nhanh đến, quỳ xuống khóc hô: "Đại Hãn, Ngọc phúc tấn, cầu ngài mau cứu Cách Cách đi!"
"Cao Oa?" Đại Ngọc Nhi kinh ngạc.
Hoàng Thái Cực cũng nhận ra nàng là nha hoàn hầu hạ Tiểu Ngọc Nhi, khuôn mặt tuấn tú lập tức hiện lên một tia lo lắng, "Cách Cách nhà ngươi bị làm sao?"
Cao Oa vừa lau nước mắt vừa nghẹn ngào nói: "Mới vừa rồi khi nô tỳ còn đang đỡ Cách Cách về phòng nghỉ ngơi, đột nhiên một hắc y nhân xuất hiện, còn đánh nô tỳ và Cách Cách ngất xỉu, đến khi nô tỳ tỉnh lại thì không thấy Cách Cách đâu nữa rồi, Cách Cách nhất định đã bị hắc y nhân kia bắt đi!”
"Cái gì? hắc y nhân?!" Đại Ngọc Nhi và Hoàng Thái Cực trăm miệng một lời hô lên.
Nghe vậy, Đại Ngọc Nhi cũng lo lắng vạn phần: "Đại Hãn, chuyện này phải làm sao đây?"
Chuyện này thật sự khiến Hoàng Thái Cực khẩn trương, không nghĩ tới thích khách cư nhiên thật sự to gan, dám tiến đến hậu cung. Hắn vội trấn an Đại Ngọc Nhi, sau đó liền vội vàng mang theo đại đội nhân mã xuất cung đi tìm Tiểu Ngọc Nhi.
Sau khi Hoàng Thái Cực đi, Cao Oa vẫn còn quỳ trên mặt đất khóc thút thít, tự trách mình không có chiếu cố tốt cho Tiểu Ngọc Nhi. Đại Ngọc Nhi vội đỡ nàng đứng lên, an ủi: "Không liên quan gì đến ngươi, Đại Hãn nhất định sẽ tìm được Tiểu Ngọc Nhi về."
Nghĩ nghĩ Đại Ngọc Nhi lại nói với Tô Mã: "Tô Mã, ngươi hiện tại xuất cung đi quân doanh tìm Đa Đạc, nói hắn cũng hỗ trợ tìm Tiểu Ngọc Nhi đi."
"Vâng." Tô Mã nhận lời phân phó, vội vàng xuất cung đi tìm Đa Đạc.
Đại khái không lâu sau Tô Mã mới chạy đến quân doanh của Đa Đạc, lúc này Đa Đạc và Đa Nhĩ Cổn đang nghiên cứu làm sao để tấn công quân Minh nên còn chưa ngủ, nghe thấy binh lính báo lại, Đa Đạc rất nhanh liền gặp được Tô Mã. Đa Nhĩ Cổn cũng đi theo phía sau.
"Tô Mã? Sao lại là ngươi? Ngươi có phải tìm lộn người rồi hay không?" Vừa thấy người đến là Tô Mã, Đa Đạc có chút nghi hoặc nói.
Vẻ mặt Đa Nhĩ Cổn cũng nghi hoặc nhìn Tô Mã.
"Người nô tỳ tìm chính là thập ngũ gia ngài." Không có để ý nhiều tới Đa Đạc đang nghi hoặc, Tô Mã lo lắng nói: "Hôm nay có thích khách xông vào hoàng cung, bắt Tiểu Ngọc Nhi Cách Cách đi rồi, hiện tại Tiểu Ngọc Nhi Cách Cách ở nơi nào cũng không rõ, thập ngũ gia nhanh đi tìm Cách Cách đi."
"Cái gì?" Đa Đạc nghe xong liền trừng mắt to: "Cư nhiên có thích khách xông vào hoàng cung? Đám thị vệ trong hoàng cung đều ăn cơm trắng sao?!"
Sau khi rống giận xong, Đa Đạc cũng không nhịn được, vội vàng cưỡi ngựa phóng như bay đi.
Đa Nhĩ Cổn nghe vậy cũng nhăn mày lại: "Trong hoàng cung có thích khách, Ngọc Nhi không có việc gì chứ?"
Tô Mã lắc đầu: "Đa tạ thập tứ gia quan tâm, Cách Cách không có việc gì."
Nghe vậy, Đa Nhĩ Cổn mới hoãn mày. Sau đó gọi một ít thân binh của Đa Đạc đến, để bọn họ đi theo Đa Đạc đi tìm kiếm Tiểu Ngọc Nhi.
Mà bên kia, Tiểu Ngọc Nhi bị đánh đến một lúc sau mới từ trong hốt hoảng tỉnh lại, xoa xoa chỗ đau đớn trên cổ, hướng đầu lên liền nhìn thấy một bộ xương trâu, bên trên vẫn còn dính máu và nội tạng, khiến Tiểu Ngọc Nhi sợ hãi nhảy lên, sau khi hoàn toàn tỉnh táo. Nàng nhìn hoàn cảnh bốn phía chung quanh một chút, là một sơn động có hơi bẩn, nhưng bên trong sơn động có đặt một bộ bàn đá, hơn nữa cũng có nến, trên ghế đá có một người đang xử lý miệng vết thương, bởi vì người nọ đưa lưng về phía Tiểu Ngọc Nhi nên nàng không thấy rõ bộ mặt của hắn, nhưng Tiểu Ngọc Nhi khẳng định đây chính là người đánh nàng ngất xỉu rồi đem nàng đến nơi này.
Nhìn thấy người kia vẫn còn đang tiếp tục xử lý miệng vết thưởng ở chân, Tiểu Ngọc Nhi nhấp nhấp môi, ánh mắt hướng về phía cửa sơn động, hơi chuyển thân dịch về phía cửa, không dám phát ra một chút tiếng động.
Chỉ là ngay sau đó Tiểu Ngọc Nhi đột nhiên đụng phải một khúc xương còn đang dính máu trên mặt đất, vì hoảng sợ mà kinh hô ra tiếng. Người nọ cũng xoay đầu lại, âm thanh lạnh lùng nói: "Ngươi còn muốn chạy đi nơi nào?"
Nương theo ánh nến, Tiểu Ngọc Nhi cũng thấy rõ bộ mặt của người kia, không khỏi mở to hai mắt nhìn: "A Cổ Lạp?!"
A Cổ Lạp nhìn Tiểu Ngọc Nhi nhận ra hắn, không khỏi lạnh lùng cười, trong giọng nói cũng mang theo sự châm chọc: "Làm khó Cách Cách ngài còn nhớ kỹ tên của ta."
Nhìn đôi mắt âm lãnh của hắn, Tiểu Ngọc Nhi không khỏi nuốt xuống một ngụm nước miếng, nhưng vẫn là ra vẻ bình tĩnh nói: "Ngươi đã còn sống, vì sao không đi tìm tỷ tỷ ngươi, ngươi có biết tỷ tỷ ngươi vẫn luôn lo lắng cho ngươi không?"
Nghe vậy, thần sắc A Cổ Lạp càng thêm lạnh như băng, tầm mắt như hóa thành lợi kiếm hận không thể đâm chết Tiểu Ngọc Nhi: "Nếu không phải đám tiểu nhân các ngươi, ta sao phải trốn trốn tránh tránh như vậy, không dám đi tìm tỷ tỷ của ta."
Xem ra A Cổ Lạp vì chuyện của Trại Tang mà cũng hận nàng, Tiểu Ngọc Nhi nhíu mày: "Ta không biết ngươi xảy ra chuyện gì, nhưng không có liên quan gì đến ta, ngươi mang ta đến đây để làm gì?"
"Làm gì?" A Cổ Lạp cười lạnh, sau đó ngón tay lạnh lẽo lướt qua gương mặt Tiểu Ngọc Nhi, cuối cùng dừng lại một chỗ, trong mắt mang theo điên cuồng: "Ngươi nói thử xem, nếu Tái Kỳ Nhã biết bảo bối chất nữ của bà ta chết thảm thì sẽ như thế nào?"
Tiểu Ngọc Nhi chỉ cảm thấy những nơi bị ngón tay củaA Cổ Lạp đụng qua đều dựng tóc gáy, tuy rằng cảm thấy khủng hoảng, nhưng là bên ngoài Tiểu Ngọc Nhi vẫn bình tĩnh mà nói: "Nếu ngươi giết ta, dì, cô cô còn cả Ngạch Kỳ Cát ta sẽ không bỏ qua ngươi!"
"Hừ!" A Cổ Lạp hừ lạnh, "Ngạch Kỳ Cát của ngươi ước gì cả đời cũng không muốn nhìn thấy ngươi, còn nói gì đến chuyện báo thù cho ngươi! Huống chi, Tái Kỳ Nhã cùng Triết Triết căn bản cũng sẽ không biết ngươi là ta giết, chỉ cần đến lúc đó đem ngươi ném vào rừng sâu, sài lang nhiều như vậy, sợ là ngay cả thi thể ngươi cũng tìm không thấy."
"Ngươi điên rồi!" Tiểu Ngọc Nhi căm tức nhìn hắn, A Cổ Lạp này căn bản là muốn báo thù đến vặn vẹo tâm lý, chẳng phân biệt được trắng đen gì nữa.
"Điên?" Nghe vậy, A Cổ Lạp phá lên cười, đôi mắt lạnh lẽo như rắn độc nhìn chằm chằm Tiểu Ngọc Nhi: "Nếu không phải do dì và biểu ca tốt của ngươi thì ta sẽ lưu lạc đến hoàn cảnh như hôm nay sao? Cho dù là người điên cũng là bị bọn họ hại!”
Nghe vậy, Tiểu Ngọc Nhi cũng không tiếp tục nhiều lời, hiện tại nói chuyện với A Cổ Lạp cũng phí lời, dù sao hắn nhất định muốn giết nàng. Một khi đã như vậy, không bằng tỉnh táo lại mà ngẫm nên làm cách nào để chạy thoát.
A Cổ Lạp thấy mắt nàng chuyển động liền biết nàng đang nghĩ cái gì, không cho nàng thời gian để kịp phản ứng, rất nhanh liền chế trụ yết hầu của nàng. Trên tay bắt đầu dùng lực, thấy bộ dáng khó thở của Tiểu Ngọc Nhi, A Cô Lạp cười càng thêm sáng lạn, thanh âm cũng trở nên mềm nhẹ: “Muốn trách thì đi trách dì ngươi đi.”
Hô hấp của Tiểu Ngọc Nhi dần dần trở nên khó khăn, mặt cũng đỏ bừng, nàng dùng sức phản kháng, nhưng là khí lực của nàng sao có thể so sánh với A Cổ Lạp, căn bản là đấu không lại. Chẳng những không tránh được mà ngược lại càng khiến A Cổ Lạp dùng sức, khí lực của Tiểu Ngọc Nhi càng lúc càng nhỏ, cũng sắp muốn mất đi tri giác nhưng chớp mắt một cái, một bóng người đột nhiên tiến lên, đẩy A Cổ Lạp ra.
Tiểu Ngọc Nhi một lần nữa tìm lại được hô hấp, quỳ rạp trên đất nặng nề ho khan, sau đó giương mắt lên nhìn, đến tột cùng là ai cứu nàng, nhìn thấy người đến, Tiểu Ngọc Nhi lần thứ hai bị kinh sợ, cư nhiên là Hải Lan Châu.
Lúc này vẻ mặt Hải Lan Châu phẫn nộ nhìn A Cổ Lạp, trách cứ nói: "A Cổ Lạp, đệ có biết là đệ đang làm cái gì hay không?!"
A Cổ Lạp vốn là có thể giết chết Tiểu Ngọc Nhi, lúc này lại bị chính tỷ tỷ ruột của mình đẩy ra, tâm tình rất không tốt, nhìn về phía Hải Lan Châu rống to: "Đệ đương nhiên biết đệ đang làm cái gì, người nên suy nghĩ lại là tỷ, tỷ có biết tỷ đang làm cái gì hay không?!"
Thân hình Hải Lan Châu khựng lại, nhìn thoáng qua Tiểu Ngọc Nhi, sau đó lại quay đầu nhìn A Cổ Lạp: "Tiểu Ngọc Nhi là vô tội, cho dù đệ có hận Tái Kỳ Nhã như thế nào đi nữa cũng không thể lấy mạng của nàng.”
Đối với tỷ tỷ nhà mình nhân từ nương tay, A Cổ Lạp chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, chỉ vào Tiểu Ngọc Nhi: "Không tìm nàng thì tìm ai? Đại Ngọc Nhi tỷ không cho ta động vào, hiện giờ cả Tiểu Ngọc Nhi tỷ cũng không để ta động sao? Như vậy sao chúng ta có thể báo thù cho Ngạch Cát?”
Tiểu Ngọc Nhi sửng sốt, Tháp Na chết rồi?!
Nhắc tới Tháp Na, Hải Lan Châu cũng hiện lên thần sắc bi thương, nhưng vẫn là kiên định nói: "Chuyện kia Tiểu Ngọc Nhi căn bản không biết, cũng không phải nàng hại Ngạch Cát, A Cổ Lạp đệ đừng để cừu hận che mờ mắt."
A Cổ Lạp hừ lạnh: "Thù của Ngạch Cát không liên quan đến nàng, vậy Trác Lâm ca ca thì sao? Tỷ chớ quên Trác Lâm ca ca đột nhiên bị phái đi đánh giặc là do ai làm hại!" Dứt lời, A Cổ Lạp oán độc mà trừng mắt nhìn Tiểu Ngọc Nhi.
Hải Lan Châu trầm mặc, nàng nhất thời cũng không biết phải phản bác như thế nào.
Thấy thế, Tiểu Ngọc Nhi muốn giải thích, chuyện của Trác Lâm nàng cũng là người bị hại có được không? Nói chung cũng không phải nàng muốn gả cho Trác Lâm, huống chi lại còn muốn tìm nàng trả thù cho Trác Lâm, nhưng giờ phút này yết hầu của nàng đau đớn, muốn nói ra câu đầy đủ cũng không nói được.
Lúc này, lại một đạo bóng đen đi đến, tru lên cùng với dã thú, lúc này mới thật sự dọa Tiểu Ngọc Nhi sợ hãi, vội vàng nhìn về phía cửa động.
————
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: trong toàn bộ kịch bản người ta ghét nhất, không phải tra nam hoàng đế, không phải Triết Triết phúc hắc, cũng không phải thánh mẫu Đại Ngọc Nhi, lại càng không phải Hải Lan Châu não tàn, mà chính là tên tiểu nhân như A Cổ Lạp! o(>_