• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cảm giác nhẹ nhàng này duy trì thật lâu, khi từ trên mô-tô bước xuống, dường như cô vẫn đang lâng lâng.



Ánh trăng nhàn nhạt, từng gợn mây mù nhẹ nhàng lướt qua, núi rừng xung quanh cũng đìu hiu hơn rất nhiều.



Giang Nhiễm trả mũ bảo hiểm cho anh rồi nói tiếng cảm ơn.



“Được rồi, vào đi.”



Dương Kế Trầm chậm rãi đẩy mô-tô đi vào sân nhà mình.



Giang Nhiễm về đến phòng thì ngã xuống giường, trong lòng như tỏa ra từng đợt bọt nước có ga, sau đó tiếng chuông điện thoại do Giang Mi gọi tới đã kéo cô trở về.



Dường như Giang Mi rất mệt mỏi: “Sao không nhắn tin hay gọi điện gì cho mẹ thế, về đến nhà chưa?”



“Đến rồi ạ.” Giang Nhiễm đổi chủ đề: “Bà Tôn thế nào rồi mẹ?”



“Đêm nay người nhà bà ấy sẽ đến ngay, giờ vẫn đang phẫu thuật.”



Giang Nhiễm: “Thế mẹ thì sao, đêm hôm thế này mẹ về kiểu gì?”



Mặc Thành chỉ là một thành phố nhỏ, giao thông không phát triển, rất nhiều taxi đều trở về khu phố cũ bên kia. Đêm khuya xe cộ càng ít đến đáng thương, chứ chưa nói tới khu bệnh viện này. Bệnh viện có gác cổng ban đêm, trừ người có việc khẩn phải ra thì không có nhiều người được ra vào.



Giang Mi thản nhiên nói: “Sáng sớm mẹ về, con ở nhà một mình nhớ cẩn thận.”



Giang Nhiễm nói: “Con có phải trẻ con nữa đâu.”



Giang Mi muốn nói lại thôi: “Tắm nhanh rồi đi ngủ đi, mai còn học bài. Sắp thi rồi, con không phải bận tâm chuyện bà Tôn bên này.”



“Vâng.”



Giang Mi cúp điện thoại mà ngồi trên ghế ở hành lang. Bà đưa tay che kín mặt, sau đó hít sâu một hơi như chưa hết kinh hãi.



Trịnh Phong ở đầu kia chạy xuống tới tầng một thì không biết người trong thang máy đã tản đi đâu hết rồi. Người trong bệnh viện đều nhốn nháo, mà tất cả đều vội vã một việc riêng, ông phóng tầm mắt nhìn ra đại sảnh thì không thấy bà đâu nữa.



Ông lại chạy thêm mấy vòng, nhưng vẫn không tìm được bóng dáng kia.



Giống như đó là ảo giác của ông vậy.







Trời Đông dần rét sâu hơn, còn Giang Nhiễm lại càng lún sâu hơn vào hũ mật. Cô càng không muốn nghĩ thì lại càng nhớ đến anh. Cô không phải mất hồn, mà là bị câu hồn rồi.



Giang Nhiễm nghĩ mình động lòng với anh từ lúc nào? Có lẽ là ngày ở KTV khi anh nói bạn gái tôi không vui, việc này vô nghĩa. Hoặc có lẽ là khi anh bảo vệ cô ở siêu thị, sau đó còn nhắc đến chuyện cô là bạn gái anh, rồi đến giấc mộng không nên có kia nữa. Mà lúc đặc biệt chú ý đến anh có lẽ là khi anh xông vào phòng, rồi trêu cô rằng tên vợ anh có chữ ngọc.



Từ khi anh xuất hiện đến giờ đều hấp dẫn sự chú ý của cô. Mà anh, là sự tồn tại khó mà qua bỏ được.



Người như vậy trời sinh được vây quanh, được theo đuổi và được sùng bái, mà bây giờ cô cũng đã hoàn toàn biến thành thần dân dưới chân anh mất rồi.



Trong phòng học có các nhóm học sinh túm năm tụm ba thảo luận bài thi buổi sáng, hoặc là nói Đông nói Tây vài câu.



Giang Nhiễm dùng một tay chống cằm, một tay khác lại cầm bút viết viết vẽ vẽ lên giấy nháp, rồi bất giác viết ra một từ đơn tiếng Anh: Yang.



Quý Vân Tiên đi rót nước về rồi đặt cốc lên bàn của Giang Nhiễm, sau đó vỗ vào bả vai cô: “Mày đang nghĩ gì thế? Gần đây cứ mất tập trung suốt, hôm nay là ngày thi cuối cùng đó, đừng làm bài thất thường, nếu không nghỉ Đông tao đến tìm mày đi chơi kiểu gì.”



Quý Vân Tiên đến gần nên Giang Nhiễm nhanh chóng tô đen chữ kia đi.



Giang Nhiễm: “Ừ… Cũng không có gì, chỉ thấy gần đây mẹ tao hơi lạ.”



“Dì Giang à? Dì ấy sao thế?”



Giang Nhiễm nhớ lại: “Hình như từ ngày bà Tôn xảy ra chuyện, mẹ tao bắt đầu kì lạ, tao cũng không rõ nữa.”



Giang Mi căng thẳng hơn rất nhiều, chất lượng giấc ngủ cũng không tốt như trước kia, đôi khi ngủ tới nửa đêm sẽ chợt tỉnh. Giang Nhiễm ngủ muộn nên nghe được tiếng bà xuống nhà rót nước uống. Chưa quá mấy ngày, quầng mắt của Giang Mi đã có màu xanh nhàn nhạt.



Quý Vân Tiên an ủi: “Có lẽ là quan tâm việc của bà Tôn quá, dù sao mọi người cũng quen nhau nhiều năm như thế, chắc mẹ mày đã coi bà Tôn là người nhà rồi.”



“Chắc thế.”



Quý Vân Tiên nói: “Lát nữa chiều thi xong môn cuối rồi đi dạo phố không?”



Giang Nhiễm tỉnh rụi hỏi: “Đi với mấy người Trương Gia Khải à?”



“Ừ, bốn người chúng ta cùng đi.”



Trong lòng Giang Nhiễm khẽ động, sau đó nghĩ đúng là như thế thật.



Quý Vân Tiên: “Có đi không đấy?”



“Có đi…” Giang Nhiễm cầm bút chọc chọc vào chỗ bị bôi đen kia.



Sau trận đấu kia, Giang Nhiễm có gặp anh hai lần. Một lần là buổi sáng cô chạy đuổi theo xe buýt, lúc đó anh cưỡi mô-tô đi ngược hướng, có lẽ là chơi cả đêm tới sáng mới về. Anh luôn xuất quỷ nhập thần, cũng không biết luôn bận rộn bên ngoài làm gì.



Về sau Giang Nhiễm biết được ít tin tức từ chỗ Quý Vân Tiên, nghe nói người tổ chức và các nhà tài trợ thay phiên mời đội xe của họ đi dự tiệc và xã giao, bận rộn như người làm ăn vậy.



Quý Vân Tiên còn nói có một ông chủ đại lý mô-tô muốn giới thiệu con gái cho Dương Kế Trầm.



Giang Nhiễm giả vờ bình tĩnh hỏi: “Sau đó thì sao?”



Quý Vân Tiên: “Gia Khải nói hình như ăn cơm xong lại nói chuyện thì phải, cũng không có về sau gì nữa. Nhưng hình như cô gái kia là mẫu người Trầm ca thích.”



“Mẫu người? Anh ấy thích mẫu người thế nào?” Giang Nhiễm cúi đầu làm bài tập nhưng lỗ tai lại dựng thẳng.



“Tao thấy chắc là thành thục thu hút, kiểu có lồi có lõm, da trắng nõn, nói chuyện rất quyến rũ ấy.”



Sau khi trở về, Giang Nhiễm cũng soi gương rồi hắng giọng, muốn thử nói chuyện nũng nịu xem thế nào, nhưng há miệng ra lại thấy quá xấu hổ. Giang Nhiễm bứt rứt ngã người vào chăn đệm rồi cứ buồn bực mãi.



Lần thứ hai gặp anh là hai ngày trước ở trường. Anh đi cùng Trương Gia Khải tới chờ Quý Vân Tiên, thế là nước đẩy thuyền trôi, cô cũng bị kéo theo.



Hai người chơi bóng rổ ở sân tập hơn một tiếng, đến lúc họ chơi xong thì trời đã tối. Trương Gia Khải đói, thế là họ tới tiệm gà rán ở ngoài trường học.



Bốn người ngồi vừa đúng một bàn, họ gọi bốn cốc Coca và bốn phần gà, sau đó nói chuyện câu được câu không, mà đa số là Quý Vân Tiên và Trương Gia Khải tình nồng ý mật.



Dương Kế Trầm gõ ngón tay xuống mặt bàn, ngón tay của anh thon dài và có các đầu khớp rõ ràng. Đây không phải đôi tay trắng nõn nho nhã, nhưng lại rất có lực mà vẫn không phô trương.



Dương Kế Trầm nói: “Trương Gia Khải, trước kia tôi không biết cậu dính người như thế đấy.”



Trương Gia Khải cười nói: “Thế anh cũng nhanh chóng tìm một người đi.” Anh ấy vừa nói còn vừa liếc mắt nhìn Giang Nhiễm.



Thật ra lúc đầu Trương Gia Khải cũng không để bụng chuyện Dương Kế Trầm và Giang Nhiễm. Dù lần ở KTV đó Dương Kế Trầm đã giúp một tay, còn nói là bạn gái gì đó, nhưng nếu nói anh có ý với cô thì cũng quá đột ngột. Mà tính Quý Vân Tiên cũng là như thế, cô ấy sẽ hỏi mấy chuyện linh tinh, hỏi đến trăm lần anh ấy vẫn không thấy Dương Kế Trầm và Giang Nhiễm có gì. Bọn họ ra ngoài chơi mà gặp được thì sẽ chủ động bắt chuyện với con gái, cũng sẽ trêu chọc vài câu. Mà theo như Trương Gia Khải biết, thì Dương Kế Trầm không thích kiểu nữ sinh thanh thuần này.



Về sau thì thực sự có chỗ không bình thường, chính là chuyện của Lục Tiêu, cả chuyện anh uống trà sữa của Giang Nhiễm trong lần chơi bóng rổ ngày đó nữa, tiếp đó là lần chủ động tiễn người ta về. Trương Gia Khải chưa bao giờ thấy anh đối xử như thế với cô gái nào cả.



Với mấy cô gái trước kia thì chỉ là đùa miệng hai câu hoặc trò chuyện gì đó thôi. Mà dường như Dương Kế Trầm cũng không để tâm nhiều đến con gái, nếu không thì vì sao 4 năm qua anh vẫn luôn độc thân.



Trương Gia Khải không biết Dương Kế Trầm thích gì ở Giang Nhiễm, nhưng anh ấy lại rất thích cô, cũng thấy Giang Nhiễm và Dương Kế Trầm mà thành đôi thì sẽ hợp lắm.



Quý Vân Tiên cười hì hì phụ họa Trương Gia Khải: “Đúng vậy, Trầm ca, anh không tìm một người à?”



Dương Kế Trầm cười cười: “Đang tìm.”



Trương Gia Khải không ngờ anh thoải mái như thế nên tiếp tục hỏi dò: “Thật hay giả? Có mục tiêu rồi à?”



Dương Kế Trầm lười biếng dựa vào ghế, sau đó khàn khàn nói: “Ừm, coi là có đi.”



Giang Nhiễm cúi đầu uống Coca, ống hút đã bị cô cắn bẹp rồi. Cô hút mạnh vài hơi, mà vì trong cốc chỉ còn đá nên phát ra mấy tiếng “xụt xụt xụt”.



Ba người đồng loạt nhìn về phía cô.



Dương Kế Trầm: “Em đang tạo ngũ cốc luân hồi khí (1) đấy à?”



(1) Ngũ cốc luân hồi thoát khí = thả r*m (chú thích của tác giả)



Giang Nhiễm quẫn bách.



Bà chủ quán gà rán hô: “Gà rán của mấy cô cậu cho thêm gì không?”



“Bốn phần đều cho thì là, cảm ơn.” Trương Gia Khải nói.



Đinh linh linh —— Cửa của tiệm gà rán bị đẩy ra, chuông phía trên vang lên tiếng kêu thanh thúy.



“Yang, sao anh lại ở đây?” Cô gái vừa vào cửa giật mình, sao đó cất giọng nũng nịu và mềm mại hỏi.



Mấy người đều ngoảnh đầu nhìn lại, cô gái kia để tóc xoăn lọn to, mặc áo khoác kẻ ca-rô đỏ, chân đi bốt cao tới đùi. Phía dưới là chiếc váy da ngắn vô cùng, nhưng trên người cô ấy không phải vẻ nhiễm bụi đời mà là rất duyên dáng. Đôi mắt to xinh đẹp kia lại đang thẳng tắp mà nhìn Dương Kế Trầm chằm chằm.



Cô gái nói: “Anh không nhớ em à?”



Trương Gia Khải nhỏ giọng nhắc: “Đây là Chúc Tinh, con gái của ông chủ đại lý xe.”



Dương Kế Trầm à một tiếng, sau đó hơi gật đầu.



Trương Gia Khải: “Sao em lại ở đây?”



Chúc Tinh: “Em trai em học ở trường cấp 3 này, hôm nay em đến đón nó tan học. Cậu chủ nhỏ nói muốn ăn gà rán nên phải đến đây mua.”



Trương Gia Khải: “Em tốt với em trai thật đấy.”



Chúc Tinh cười cười sau đó hướng về phía Dương Kế Trầm: “Bố em bên kia mới về lô xe mới, nghe nói công năng đều là hạng nhất, bao giờ rảnh tới xem thử một chút không?”



Dường như Dương Kế Trầm cũng hơi hứng thú: “Ý cô nói lô xe nhập Đức kia à?”



“Vâng, đúng rồi.”



Dương Kế Trầm: “Hôm nào đến xem thử một chút.”



Chúc Tinh đưa danh thiếp: “Các anh đến thì gọi điện cho em nhé.”



“Được.” Dương Kế Trầm cầm danh thiếp rồi nhìn mấy lần.



Chúc Tinh nói với bà chủ: “Cho một phần gà rán thì là mang về, cảm ơn.”



Trương Gia Khải nói: “Bọn anh vừa gọi xong, bà chủ gói một phần cho cô ấy đi.”



Chúc Tinh hơi kinh ngạc, nhưng vẫn vui vẻ nhiều hơn. Cô ấy xách gà rán rồi trước khi đi còn không quên nói: “Cảm ơn nhé, các anh nhớ đến tìm em đấy.”



Đinh linh linh, cửa bị khép lại.



Dương Kế Trầm quăng danh thiếp cho Trương Gia Khải: “Cầm đi.”



Quý Vân Tiên dữ dằn nói: “Ừ đấy, anh cầm đi!”



Trương Gia Khải ngẩn ra: “Em giận cái gì?”



Quý Vân Tiên: “Anh giả vờ làm người tốt cái gì, cho gà rán cái gì, còn khen người ta, có phải anh thích cô đó không?”



Trương Gia Khải sốt ruột nói: “Sao anh lại thích cô ấy được. Em không nhìn ra à, mắt cô ấy chỉ dán chặt vào người Trầm ca thôi, có liên quan gì đến anh đâu. Nếu có gì cũng là Trầm ca với cô ấy chứ, anh chỉ muốn cô ấy cầm sớm đi sớm thôi.”



Dương Kế Trầm đá Trương Gia Khải một cái: “Nói vớ vẩn cái gì đấy.”



Giang Nhiễm chỉ thấy tai mình ong ong ong, cũng không nghe được gì cả.



Quý Vân Tiên vẫn ra vẻ em không biết em không nghe em không thấy, rồi tùy hứng cầm túi đi mất, Trương Gia Khải vậy mà lại tốt tính đuổi theo.



Dương Kế Trầm nói: “Gà rán này gói lại cho em nhé?”



Giang Nhiễm nhìn anh một cái rồi lắc đầu: “Không cần, em về trước đây.”



“Tôi đưa em về.”



Không biết từ khi nào anh vẫn luôn đưa cô về nhà, lòng Giang Nhiễm hơi chua xót, cô thấp giọng nói: “Em tự ngồi xe buýt về.”



Cả người cô như quả bóng da xì hơi, mắt cũng không có tia sáng.



Dương Kế Trầm nhìn cô rồi chợt bật cười: “Không cần tôi đưa về thật à?”



“Không cần đâu.”



“Được thôi.”



Giang Nhiễm đẩy cửa ra rồi quàng khăn lên cổ, nửa khuôn mặt cũng chôn trong đó. Hai tay cô đút vào túi áo đồng phục, sau đó đi về phía bến xe như người mất hồn.



Nhà chờ xe buýt khá thưa học sinh, Giang Nhiễm đứng cạnh một cái cây khô rồi lấy điện thoại ra xem giờ.



Xe lái đến đúng lúc, cô cất điện thoại rồi chuẩn bị đi lên thì cổ áo chợt bị người phía sau kéo lại.



Dương Kế Trầm nói: “Em nghĩ là tôi để em về nhà một mình thật hả? Không thèm nhìn xem sắc trời hôm nay thế nào.”



Lòng Giang Nhiễm thấy ấm áp, nhưng vừa đảo mắt đã thấy phía sau có một cô gái chạy đến. Người này là Chúc Tinh, cô ấy vẫn chưa đi.



Chúc Tinh đi tới rồi nói: “Yang, em bảo lái xe đưa em trai về rồi. Em nghĩ rồi, hay là bây giờ chúng ta đi xem xe? Dù sao gần đây cũng có nhiều người hẹn đại lý mua xe lắm, đến muộn thì khói xe cũng không ngửi được đâu.”



Giang Nhiễm trơ mắt nhìn xe buýt đi mất.



Dương Kế Trầm vẫn túm lấy cổ áo của cô như trước, sau đó nói với Chúc Tinh: “Lần sau đi, tôi có việc rồi.”



Chúc Tinh: “Ý anh là em gái nhỏ này à? Có thể đi cùng mà.”



Dương Kế Trầm nhìn vẻ mặt của Giang Nhiễm rồi cười khẽ: “Không được, đưa em ấy về nhà quan trọng hơn.”



Mặt Chúc Tinh hơi khó xử: “Em ấy là…”



Dương Kế Trầm nhíu mày: “Chưa nghe nói về vị này à, bạn gái nhặt được mấy hôm trước.”



Con ngươi của Chúc Tinh hơi run lên, đúng là cô ấy đã nghe về chuyện này rồi nhưng vẫn là nửa thật nửa giả, cũng chưa từng thấy Dương Kế Trầm đưa đi cùng nên tưởng là kiểu bạn gái gặp dịp thì chơi kia.



Dương Kế Trầm: “Đi trước đây, em ấy vội về nhà làm bài tập.”



Vì câu bạn gái vang dội kia mà Giang Nhiễm không biết phải làm sao, dù đây chỉ là cái cớ anh đưa ra để từ chối Chúc Tinh mà thôi.



Anh từ chối Chúc Tinh…



Ánh mắt của Giang Nhiễm sáng lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK