*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Một lúc lâu sau Giang Nhiễm vẫn không nói thành lời, cô cũng không so đo với Dương Kế Trầm mà chỉ nhìn anh rồi cười ngây ngô.
Dương Kế Trầm ôm chầm lấy cô: “Đi, đi nếm thử canteen trường em.”
Cô đứng đến trưa nên cả người đã đầy mồ hôi, cánh tay anh khoác lên bả vai lại nóng kinh người, nhưng Giang Nhiễm không muốn đẩy anh ra.
Có lẽ tân sinh viên mà kề vai sát cánh như thế là cảnh lạ, nên những tân sinh viên khác đi qua sẽ dò xét bọn họ vài lần. Có mấy người mặc đồ bình thường đi ngang qua còn cười nói: “Đã quyến rũ được rồi đấy à?”
Dương Kế Trầm không thèm để ý chút nào.
Giang Nhiễm gấp bảng kê khai gọn lại rồi nhét vào trong túi, tay cô vẫn còn cầm mũ quân đội: “Đi sang bên đường Hành Hoa đi, bên kia là hồ Trung Vân, bên này là siêu thị của trường, ban ngày có phiên chợ, tối có đoàn biểu diễn. Có mấy cái canteen liền, anh muốn ăn ở đâu?”
“Chỗ nào ngon?”
“Em thấy canteen dưới KTX của em cũng không tệ.”
“Vậy đến đó đi.”
Lúc này vừa đúng giờ cơm sau khi giải tán tập quân sự nên canteen đen nghịt đều là người, ngay cả ghế trống cũng không có, thế nên không khí lại càng nồm và oi bức hơn.
Giang Nhiễm kéo Dương Kế Trầm đến chỗ xích đu dây sau tòa nhà KTX, cô nói là đợi thêm 15 phút nữa thì sẽ vắng hơn.
Hai xích đu dây, mỗi người một cái, có điều lúc này lại có một em bé đang trơ mắt nhìn qua. Giang Nhiễm thấy hơi xấu hổ nên nhường lại xích đu cho em bé.
Dương Kế Trầm vỗ vỗ vào đùi mình: “Ngồi lên đây.”
Bên cạnh có mẹ và bé, Giang Nhiễm thấy như thế không ổn chút nào, nhưng chữ “không” còn chưa nói ra thì đã bị Dương Kế Trầm kéo qua. Anh chống hai chân xuống đất, cô ngồi trên đùi anh mà xích đu dây cũng không lắc lư chút nào.
Mặt trời sắp lặn tỏa sáng thật nhu hòa, ánh chiều tà lấm tấm trên từng cành lá rậm rạp, càng về tối thì trời càng mát mẻ hơn.
Dương Kế Trầm vuốt ve vòng dây màu đỏ trên tay cô, trên đó còn có hai hạt châu ở hai đầu: “Mới mua à?”
“Đi dạo phố với bạn cùng phòng nên mua, 1 tệ một dây.”
“Sao không mua cái nào chất lượng tốt một chút, cái này nhẹ tênh, nhìn cũng không có gì đặc biệt.”
Giang Nhiễm không cho anh đụng vào rồi yêu thích sờ vòng tay: “Anh không hiểu.”
Dương Kế Trầm ôm cô gái nhỏ, trên mặt cũng đầy ý cười. Anh nhàn tản nói: “Mới bao lâu không gặp mà anh đã không hiểu em rồi? Tiếp xúc với thế giới mới là đào thải anh đúng không?”
Giang Nhiễm hừ hừ hai tiếng: “Một tháng rồi, từ Hè cũng đã thành Thu.”
“Thế có nhớ anh không?” Dương Kế Trầm tì cằm vào cổ Giang Nhiễm, hơi thở ấm áp cũng phả lên da thịt của cô. Thể xác và tinh thần của Giang Nhiễm đều run lên, như thể có lông vũ lướt qua lòng bàn chân của cô vậy.
“Nhớ…” Giọng của cô cũng thấp như vậy, giống như đây là bí mật nhỏ chỉ thuộc về hai người họ.
“Thế buối tối ở bên ngoài với anh?”
Dương Kế Trầm nhìn cô bằng ánh mắt không gợn sóng, nhưng lại như cười như không đầy dụ hoặc.
Giang Nhiễm nghiêng đầu sang bên khác mà không trả lời.
Tay của Dương Kế Trầm xuyên qua áo khoác rằn ri của cô và vươn vào trong, bên trong là áo phông trắng có tên trường, tay anh nhẹ nhàng vuốt ve lưng cô.
“Ra nhiều mồ hôi lắm à?”
“Vâng.”
“Vậy lát nữa về KTX tắm rồi lại đi?”
“Vâng…”
Cảnh mây muôn tía ngàn hồng mỹ lệ kia càng làm nổi lên khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của Giang Nhiễm.
…
Cơm nước xong xuôi, Dương Kế Trầm ở dưới lầu KTX chờ cô, Giang Nhiễm nói có lẽ sẽ phải đợi một chút.
Dương Kế Trầm đứng hút thuốc bên cạnh bồn hoa. Lúc này trời đã tối một nửa, những cô gái xinh đẹp cứ ra ra vào vào KTX nữ, ai ai trong họ cũng đều rất phấn chấn. Tất cả họ đều là tân sinh viên năm nay, Dương Kế Trầm nhìn qua một chút rồi rời mắt.
Anh chưa từng học đại học, cũng không biết sẽ có cảm giác gì, khi đứng ở đây thì lại thấy như hoàn thành được điều gì đó.
Có đôi tình nhân đứng hôn nhau đầy càn rỡ trước cửa KTX, cũng là chút nhiệt huyết sau cùng của tháng 9 cuối Thu.
Sinh viên cứ tới tới lui lui qua những hàng cây trên đường, trong không khí có hương thơm, một bóng dáng cao gầy đang đứng ở phía đối diện nhìn Dương Kế Trầm. Anh như lờ mờ phát hiện gì đó, nhưng khi nhìn sang thì không thấy được gì.
Giang Nhiễm lạch bạch lạch bạch tăng tinh thần trên tầng 5, cô không ngừng tìm quần áo rồi chuẩn bị tắm rửa.
Từ Đan này này này gọi cô lại: “Em chạy đi đầu thai đấy à? Lục tung lên là tìm cái gì? Bạn trai trâu bò kia của em đâu rồi?”
Lâm Vân không chớp mắt mà nhìn miệng của Giang Nhiễm chằm chằm, cô ấy cũng muốn nghe từng câu từng chữ của cô.
Giang Nhiễm lật tới lật lui, cuối cùng chọn được một chiếc váy liền thắt eo màu đen.
“Anh ấy chờ em dưới lầu.”
Từ Đan: “Ồ, thế tối nay em không về?”
Giang Nhiễm nói lắp: “Chắc… Chắc thế.”
Lâm Vân đưa một tờ giấy trắng cho Giang Nhiễm rồi nói: “Phiền cậu xin chữ ký giúp tôi, nếu không ngại thì thêm dấu son cũng được.”
Giang Nhiễm: “Được, để tôi xin anh ấy.”
Giang Nhiễm đâm đầu vào phòng tắm rồi bắt đầu rửa mặt.
Từ Đan nói: “Ai cũng bảo đàn ông mới gấp gáp, Tiểu Nhiễm, chị thấy em còn gấp hơn đàn ông đấy. Nhớ tắm rửa sạch sẽ chút, mà không sạch cũng không sao, dù sao anh ấy cũng bằng lòng ‘tắm’ giúp em.”
Trong phòng tắm đầy hơi nước nóng hổi, Giang Nhiễm hít vào một hơi.
Sau khi tắm xong, cô mặc váy đen cùng với giày cao gót Dương Kế Trầm tặng. Đây là lần đầu tiên cô đi đôi giày này, Từ Đan nói cô trang điểm tắm rửa thế này là muốn đi hầu hạ vua.
Giang Nhiễm sợ mai có buổi lễ nên nhét quần áo rằn ri đã giặt sạch vào trong túi, Từ Đan còn tiện thể ném một chai nhỏ có vỏ màu cam vào túi của cô.
Giang Nhiễm nói: “Em không uống, chị uống đi.”
Cô lấy ra định đưa cho Từ Đan, nhưng thứ đồ kia lại như dính trong lòng bàn tay, cô bỗng không vung nó đi được.
Dầu bôi trơn…
Từ Đan vỗ vỗ vào bả vai của cô: “Lần đầu tiên bao giờ cũng chật vật, có thứ này sẽ tiện hơn một chút.”
Giang Nhiễm: “… À.”
Từ Đan nhét lại lần nữa cho Giang Nhiễm rồi đẩy cô ra ngoài: “Được rồi, chúc em có một đêm đầy kích thích, điểm danh tối sẽ nói với dì giúp em.”
Giang Nhiễm khoác củ khoai bỏng tay này xuống lầu, mà mỗi bước xuống lại càng nhẹ nhõm hơn.
Cô nghĩ, là người trưởng thành rồi, chuyện này cũng không có gì đáng trách. Ở bên ngoài với nhau đã là một câu rất mập mờ, tách đầu ngón chân cũng biết sẽ phát sinh chuyện gì.
Thế nhưng cô lại cảm thấy Dương Kế Trầm sẽ không động đến mình, tự chủ của anh luôn rất mạnh.
Phát sinh thì phát sinh đi, còn không phát sinh thì cứ từ từ chờ đợi, rồi thế nào cũng sẽ đến. Giống như anh nói vậy, còn nhiều thời gian.
Dương Kế Trầm đang định châm điếu thuốc thứ hai, khi anh ngẩng đầu lên thì đã thấy Giang Nhiễm đẩy cửa đi ra ngoài. Gió nhẹ nâng lên làn váy của cô, phía dưới là hai cẳng chân thon dài. Dù cô không cao nhưng tỉ lệ người rất đẹp, tuy không trắng và mềm mại như lúc trước, nhưng vẫn rất xinh đẹp động lòng người.
Anh cũng từng thấy cô mặc váy mấy lần rồi, nhưng trước kia đa số vẫn là đồng phục, còn là kiểu lùng thùng. Lần trước mặc váy trắng ở bờ biển có lẽ là một lần chính thức trong những lần ít ỏi của cô. Về sau nghỉ hè, ở nhà cô thường mặc váy ngủ, quần áo váy vóc treo trong tủ cũng là kiểu thanh lịch, đâu giống như trước mắt lúc này. Chiếc váy này như phác họa hết đường cong trên người cô, muốn ngực có ngực, muốn mông có mông.
Khi hướng mắt xuống dưới, anh đã thấy đôi giày cao gót kia.
Vũ mị gợi cảm nhưng vẫn thanh thuần vô cùng, đặt vào trong đêm đen này lại cực kì dụ hoặc.
Dương Kế Trầm bỏ điếu thuốc xuống mà không châm, sau đó nhìn cô bước về phía mình.
Anh chợt nhớ tới đêm Đông giá rét ấy, cô đã chờ cả một đêm ở cục cảnh sát. Khi thấy anh đi ra, cô cũng cười như thế rồi tiến thẳng về phía anh, bao mềm mại trong đôi mắt kia cũng khiến anh dần hãm sâu vào.
Khi ấy không nói rõ được rốt cuộc là tư vị và cảm giác gì, nhưng giây phút xúc động khó hiểu đã tác động tới thần kinh ấy khiến anh chỉ có một ý nghĩ, mình muốn cô gái này.
Giang Nhiễm chủ động dắt tay anh rồi nói: “Đi thôi.”
Dương Kế Trầm cười và cũng nắm chặt.
Hai người hòa vào dòng người, khi lẫn vào những bóng lưng trong sắc màu rực rỡ kia, họ cũng là một đôi trong tất cả những cặp yêu nhau bình thường khác.
…
Dương Kế Trầm thuê khách sạn ở cạnh trường, Giang Nhiễm không ngờ anh sẽ chọn phòng đắt tiền nhất của nơi này. Cách trang hoàng và phục vụ kia khiến cô suýt tưởng mình là phu nhân tổng tài.
Giang Nhiễm biết anh không thiếu tiền, cũng từng trải qua nhiều việc, từng có gia thế hiển hách, nhưng không rõ tại sao cô vẫn có chút cảm giác chênh lệch.
Dù anh không học đại học, cũng không có những tấm bằng càng cao càng tốt mà xã hội yêu cầu, nhưng dường như anh lại hiểu tất cả mọi thứ, từ Lịch sử, Thiên văn, Địa lý, đến Âm nhạc, Nghệ thuật và cả Thể dục. Dù nói gì anh cũng có thể đáp lại được, lâu dần, Giang Nhiễm cũng yêu anh càng sâu. Anh có quá nhiều mặt, giống như mãi mãi không nhìn thấu, cũng hấp dẫn được cô tới tận cùng.
Cô sùng bái một anh như vậy, thế nhưng cũng tự ti vì mình bình thường và nhỏ bé.
Kinh tế chỉ là thứ yếu, kiến thức mới là khoảng cách giữa bọn họ.
Có lẽ tâm tư con gái thường nhạy cảm, cô rất sợ về sau anh sẽ càng thất vọng với mình, sau đó đến một ngày sẽ quát nạt cô như trong phim truyền hình: “Cô sao có thể so với cô ấy? Cô chẳng biết gì hết! Cô ấy mới là người phụ nữ tôi cần!”
Giang Nhiễm nghĩ như vậy rồi cả đường cũng không nói gì, cô cúi đầu thật thấp mà hãm sâu trong tình tiết đau khổ của bộ phim.
Thế nhưng chỉ nháy mắt sau, Giang Nhiễm lại như sống lại lần nữa. Trong phòng khách đầy những hoa hồng sâm-panh, khi đặt dưới ánh đèn chùm lấp lánh lại càng thêm mông lung và mỹ lệ.
Ở sofa có rất nhiều gấu bông nhỏ, trên bàn trà là đồ ngọt, từng miếng bánh ngọt tinh xảo được đặt trong lồng bánh tròn, cả phòng cũng tràn ngập ngọt ngào.
Giang Nhiễm chạy đến như đứa trẻ nhỏ, cô cứ sờ chỗ này một chút, sờ chỗ kia một chút, tới khi nhìn về phía Dương Kế Trầm thì hốc mắt đã đỏ cả lên.
Dương Kế Trầm cười rồi tự ngồi xuống sofa: “Quả nhiên con gái vẫn thích hoa nhất.”
Vui vẻ của Giang Nhiễm qua đi, rồi nụ cười của cô cũng dần ngưng lại, sau đó người cũng đi tới bên cạnh anh.
Dương Kế Trầm kéo cô qua và ôm vào trong ngực: “Quả nhiên con gái cũng rất khó đoán. Đây là không vui hay thế nào?”
Giang Nhiễm: “Liệu về sau anh có chán em không?”
Tuy đây là một vấn đề trước nay Dương Kế Trầm chưa từng nghĩ tới, nhưng anh vẫn kiên trì trả lời cô.
“Sao anh lại chán em?”
“Vì em quá bình thường, cũng không tốt chút nào. Anh làm nhiều thứ vì em như thế, nhưng em không thể làm gì cho anh được.”
“Em dưỡng thành bệnh tự ti này từ bao giờ thế?”
Giang Nhiễm bĩu môi: “Từ sau khi quen anh.”
Dương Kế Trầm cười trầm thấp: “Một tháng không gặp mà đã sợ anh bị người khác cướp đi rồi à?”
“Bên ngoài còn nhiều người tốt hơn em, em thì có tính là gì…” Giọng của Giang Nhiễm rất nhẹ.
“Em cũng nói là bên ngoài có nhiều người tốt hơn em, nhưng vì sao anh vẫn luôn thích em?”
Một câu hỏi đơn giản như thế bỗng chữa lành cho Giang Nhiễm, cô nói: “Ai mà biết được anh.”
Bàn tay của Dương Kế Trầm dán vào đùi cô, sau đó mới phát hiện hôm nay cô gái nhỏ còn mặc quần tất màu da. Anh cọ lòng bàn tay vào, rồi rất nhanh sau đó khoảng da thịt kia đã nóng lên.
Dương Kế Trầm hôn lên tai Giang Nhiễm, môi mỏng ngậm lấy vành tai của cô rồi liếm một chút. Anh khàn khàn nói: “Vì sao vẫn luôn thích em, có lẽ đây chính là số mệnh.”
“Vậy về sau anh sẽ vẫn luôn thích em à?”
“Sẽ.”
Giang Nhiễm cũng đối trán với anh, cô nói: “Nếu anh ngày càng tốt hơn, còn em ngày càng trì trệ, chậm tiến thì sao?”
Tay của Dương Kế Trầm dạo chơi khắp quanh hông của cô: “Anh trở nên tốt hơn nhất định là vì em. Nếu em bằng lòng mãi mãi đứng chờ tại chỗ, thì đó là may mắn của anh. Tiểu Nhiễm, anh không phải thần, anh cũng chỉ là người bình thường thôi.”
Trong khi nói, hai bờ môi đã chạm vào nhau. Dương Kế Trầm không dịu dàng chậm rãi mà tiến quân thần tốc, đầu lưỡi dần xoắn quyện với cô, sau đó còn mạnh mẽ mút vào.
Giang Nhiễm bám lấy vai anh, cảm giác tê dại cũng đã truyền khắp người cô, rồi có thứ gì đó bất an và xao động dần dâng lên từ nơi sâu thẳm nhất trong đáy lòng.
Lời của Từ Đan về việc phụ nữ cũng có dục vọng với đàn ông chợt vang lên.
Cô đột nhiên phát hiện, từ đầu cô đã có dục vọng với anh, từ khi giấc mơ kia bắt đầu, rồi theo yêu thích mà càng sâu sắc hơn. Cô ngày càng khát vọng anh, không đơn thuần chỉ là cơ thể, mà là hi vọng mình có thể lại gần anh thêm một chút, cứ một chút rồi lại một chút như vậy.
Lúc lại mở mắt ra, quần áo của hai người đã xốc xếch.
Giang Nhiễm nói khẽ: “Thật ra… Không cần phải chờ lâu như thế, em bằng lòng…”
Yết hầu của Dương Kế Trầm nhấp nhô, mắt lại đang mỉm cười. Anh khàn giọng nói: “Anh có thể không tuân thủ lời hứa với bất kì ai, nhưng với em thì không được. Em còn nhỏ, chờ thêm một chút.”
Giang Nhiễm nắm lấy áo phông của anh, rồi dùng tất cả xấu hổ của đời này mà nói: “Vậy thế này được rồi chứ?”
Cô trượt xuống từ trên người Dương Kế Trầm rồi ngồi xổm trước mặt, sau đó cởi thắt lưng của anh.
Dương Kế Trầm như biết cô muốn làm gì, anh ấn tay cô lại: “Không cần, anh đến tìm em không phải vì thế này, có ngốc không hả?”
Sao anh nỡ để cô làm chuyện này.
Giang Nhiễm ngẩng đầu lên, đôi mắt cũng đã phủ đầy sương mù. Cô nói: “Em yêu anh, thế nên em bằng lòng, A Trầm…”
Giọng của cô khẽ run lên, một tiếng A Trầm kia khiến Dương Kế Trầm phải hít vào một hơi.
Hết chương 67.
Xem ảnh 1
Hoa hồng sâm-panh