• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

【 Cảnh báo! Cảnh báo! Nhân vật quan trọng thay đổi trạng thái!!】

【Cảnh báo! Cảnh báo! Nhân vật quan trọng thay đổi trạng thái!!】

【Cảnh báo! Cảnh báo! Nhân vật quan trọng thay đổi trạng thái!!】

Tiểu Dịch thật muốn lôi hệ thống ra khỏi đầu mình vứt đi cho xong.

Mỗi ngày ngoại trừ cảnh báo thì chẳng ích lợi cái rắm gì.

Nhân vật quan trọng thay đổi trạng thái, tốt xấu gì cũng phải nói cho hắn biết là ai, nhân vật quan trọng nào chứ? Thay đổi gì? Tốt hay xấu?

Hỏi gì cũng cóc biết, thà đừng cảnh báo còn hơn.

【Điểm kiểm tra không đủ, vui lòng nạp tiền 】

【Điểm kiểm tra không đủ, vui lòng nạp tiền】

【Điểm kiểm tra không đủ, vui lòng nạp tiền】

"Biết rồi biết rồi!" Tiểu Dịch cáu kỉnh giơ chân.

Điểm tích lũy của hắn đã tiêu hết vào nghịch chuyển thời không, còn ghi nợ 20%, giờ đã là số 0 to đùng mà còn phải trả nợ nữa.

"Ngay cả bọn họ ta còn không đến gần được thì mi muốn ta kiếm điểm kiểu gì hả?"

Tiểu Dịch sầu gần chết.

Kiếp trước tốt xấu gì hắn cũng có thân phận đầu bếp để giở trò quỷ ở Ngự Thiện Phòng. Nếu không phải trước lúc đăng cơ tên heo con Tống Bảo kia đã có thai thì với chất độc không màu không mùi hắn bỏ vào đồ ăn thức uống, chỉ sợ một hạt giống cũng không có.

Hai nhân vật chính vốn dĩ con cháu đầy đàn biến thành độc đinh ốm yếu, Tiểu Dịch lập tức kiếm lời đầy bồn đầy bát.

Đã vậy sau đó hắn còn biến từ đầu bếp thành họa sĩ cung đình, có cơ hội tiếp xúc với Tống Bảo, chỉ dăm ba câu đã châm ngòi ly gián hai người lẽ ra sẽ cưới trước yêu sau, quả thực bị điểm tích lũy nện cho đầu váng mắt hoa. Cộng thêm Thái hậu offline, hai đệ đệ của Đường Cảnh Hạo người thì từ hôn kẻ thì hối hôn, chỉ bằng sức mình hắn đã khuynh đảo thế giới này long trời lở đất, quả thực là...... một người xuyên qua siêu phàm.

Rõ ràng lần này hắn đã có đủ kinh nghiệm, còn chủ động ra tay trước nữa, sao lại xôi hỏng bỏng không thế này?

"Thằng chăn ngựa!!! Thằng chăn ngựa đâu rồi!!! Mẹ nó, toàn ăn không ngồi rồi......"

"Tới liền tới liền!"

Tiểu Dịch vội vàng sửa sang quần áo rồi đi ra cười lấy lòng, sau đó hốt phân ngựa.

Không sao, thua keo này ta bày keo khác.

Hắn đúng là nằm gai nếm mật mà.

Cũng may Tống Bảo đang bận lôi kéo phu quân nên không nghe được tiếng lòng hắn, nếu không chắc đã cười hắn thúi mũi.

Là hèn thật chứ không phải Câu Tiễn đâu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK