• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người có Tống Bảo sẽ được thiên hạ.

Đường Cảnh Hạo cảm thấy câu này thật hoang đường, quả thực làm trò cười cho thiên hạ.

Tống Bảo cũng đâu phải tiên đan diệu dược, ăn vào là có thể đắc đạo phi thăng thành tiên.

Y không phải ngọc tỉ truyền quốc, cũng không phải chiếu thư nhường ngôi mà chỉ là một tiểu công tử ca nhi được nuông chiều, suốt ngày trong đầu chỉ có ăn uống vui chơi, hoàn toàn chứa không nổi ngươi lừa ta gạt, sao có thể cột chung một chỗ với thiên hạ được.

Đường Cảnh Hạo nhìn gương mặt ngây thơ của người bên cạnh, tim bỗng thắt lại.

Kể ra cũng lạ, hắn là người muốn đoạt lấy thiên hạ này, mấy năm gần đây tay dính không ít máu tươi, nếu nói không từ thủ đoạn cũng chưa đủ.

Giờ nghe tin này, dù thế nào cũng phải nghĩ cách uy hiếp dụ dỗ để nuôi nhốt người này bên mình.


Nhưng cảm giác đầu tiên của hắn lại là áy náy, giống như vì mình vô dụng nên mới khiến Tống Bảo chịu khổ vô cớ.

Hắn đến trễ rồi.

"Trễ lắm rồi, trễ lắm rồi!"

——————

"Còn không chịu dậy thì sẽ trễ thật đó! Tướng công à!"

Tống Bảo gọi người dậy, y cũng rất khó hiểu, ngày thường đâu bao giờ thấy Đường Cảnh Hạo ngủ mê như vậy, gọi mãi vẫn không tỉnh, nếu không phải hắn còn thở chắc y đã sợ hãi gọi người mời đại phu cứu mạng.

"Bảo."


Đường Cảnh Hạo vừa tỉnh lại thì thấy giai nhân trong mộng mặc áo lót nằm trong lòng mình, vừa thân cận vừa nôn nóng, nghe y gọi khẽ một tiếng thì cảm thấy trái tim căng cứng trước đó trở nên mềm nhũn.

Chuyện quá khứ đã qua, dù vẫn còn ngàn vạn bí ẩn chưa được giải đáp nhưng hôm nay hắn và Tống Bảo gắn bó mật thiết, không ai có thể chen vào chia rẽ hai người họ nữa.

"Hạo ca ca, ngươi ngủ ngon thật đấy, không dậy thì làm sao kịp dự lễ đại hôn của Cảnh Văn chứ." Tống Bảo đẩy ngực Đường Cảnh Hạo một cái, muốn mau chóng đứng dậy ăn mặc chỉnh tề ra ngoài, ai ngờ bị người ôm eo, lập tức mất đà nhào vào ngực tướng công.

"Ngươi...... Ưm."

Tống Bảo không kịp phàn nàn, chỉ có thể ngoan ngoãn để tướng công mơ thấy chuyện cũ xem mình như bánh ngọt ăn sạch sành sanh.

"Ban ngày làm chuyện xấu, Hoàng đế như ngươi thật phóng túng quá đi mất." Tống Bảo vừa được cửu ngũ chí tôn hầu hạ mặc áo lót vừa nói lời thật mất lòng, "Hôm nay mà không kịp dự lễ cưới thì đều tại ngươi hết đấy!"

"Ừ, Hoàng hậu nói đúng lắm."

Đường Cảnh Hạo buộc lại dây lưng trong tay rồi hôn một cái lên đôi môi đỏ xinh của người yêu.

Được bảo bối này còn mong gì hơn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK