Quân Dao đắc ý cười, quả nhiên Đạm Đài Quân vẫn luôn tìm cách để triệt hạ Thượng Quan Tinh Húc.
Thượng Quan Gia đời trước là khai quốc công thần, lão Tướng Quân nhất mực trung thành, binh lực trong tay mạnh mẽ, khi Hoàng Thượng có ý muốn lập Thái Tử, Thượng Quan Gia không ủng hộ Đạm Đài Quân mà đề cử Đạm Đài Sở Giao, điều này khiến hắn ghi hận, lại thêm trên dưới tiền triều cho rằng thiên tử đang lúc khoẻ mạnh, tráng kiện, việc lập trữ quân vẫn chưa cần thiết.
Hiện giờ hiềm khích giữa nàng và Đạm Đài Quân mỗi lúc dâng cao, nợ cũ thù mới hắn đều muốn tính, thế nên không từ thủ đoạn hãm hại nàng lẫn Tinh Húc.
Quân Dao bỗng thấy nực cười:
" Từ Khải, ông nghĩ người như Đạm Đài Quân sẽ để cho ông được sống yên ổn, thăng quan tiến chức sao? Thật ngây thơ. Hắn từ đầu đến cuối điều khiển ông như con rối, bản thân một vệt nước bẩn cũng không dính vào, dù có xét đến tận cùng thì cũng chẳng truy ra được hắn, ngay từ lúc bắt đầu hắn đã chọn ông làm kẻ chết thay."
Từ Khải cũng không phải loại người ngu dại tới mức chẳng nhận ra điều này, chỉ là bị lợi lộc làm cho mờ mắt.
Đoản đao trong ống tay áo loá mắt, một đường cắt mạnh mẽ vô tình, thủ cấp rời thân, mắt vẫn còn chưa kịp nhắm, máu tanh lan dần thành mảng lớn trên nền đất tối màu, nhấn chìm thi thể vào tinh huyết nồng đậm.
" Nếu phải chết một cách ngu ngốc trong tay Đạm Đài Quân, chi bằng nằm xuống dưới lưỡi đao của ta vậy."
Nàng quay đầu nhìn đám phù vân lơ lửng giữa nền trời, lạnh giọng.
…----------------…
Doanh trại.
Lộp độp tiếng mưa đêm rơi trên mái lều, hơi thở khô lạnh của Hoang Vực đột ngột thổi vào bên trong, ánh đèn dập dờn khi tỏ khi mờ in lên vách lều bóng dáng nam nhân yên lặng ngồi giữa bồn tắm, lưng trần rắn rỏi lấm tấm những giọt nước.
Quân Dao bên cạnh, đặt bàn tay ngọc vào làn sóng sánh trong bồn, giúp hắn kiểm tra nhiệt độ nước, khi nàng ngẩng đầu tầm mắt vừa vặn chạm vào con ngươi đen nhánh an tĩnh của Tinh Húc, môi hắn cơi cong.
Nàng hỏi:
" Chẳng phải chàng chỉ bị thương ở chân thôi sao, có thể tự mình tắm gội, sao lại nằng nặc bảo ta giúp chàng?"
Ánh mắt đang lúc nhu tình hóa thành dáng vẻ đáng thương, đột nhiên hắn ho khan vài tiếng:
" Khụ, khụ, cũng chẳng hiểu sao ta vẫn cảm thấy rất không khỏe."
" Sao vậy, có phải lại đổ bệnh rồi không?"
Khăn vải thấm ướt trên tay đang vắt kỹ, nghe đến đây Quân Dao bỗng dừng lại, ân cần kiểm tra thân nhiệt của đối phương.
" Độc tính Mạn Đà La sớm đã tiêu tán, cũng không còn sốt nữa, không lý nào lại…"
Đột nhiên hắn ôm ngực, nhăn nhó:
" Dao nhi, đặc biệt là ở đây này."
Tinh Húc liền áp lòng bàn tay nàng lên ngực phải của mình, than thở:
" Cảm thấy vô cùng khó chịu, có thể nào khi đánh nhau tim đã bị ảnh hưởng rồi không?"
Quân Dao phì cười, hóa ra tên ma mãnh nhà hắn kiếm điều làm nũng, nàng đẩy đầu ngón tay gầy trước ngực nam nhân:
" Tướng Quân, tim nằm bên trái, không ở bên phải."
Bị phát hiện, gương mặt tội nghiệp bỗng trở nên ngượng nghịu khó coi.
Bất ngờ nàng khom người hôn lên môi hắn, khi nhiệt độ mềm mại chạm tới Tinh Húc nghe thấy hương thơm ngòn ngọt từ da thịt nàng, nam nhân nhiệt tình đáp lại, nhưng chưa kịp hành động Quân Dao đã thu người rời khỏi, mặc Tinh Húc ngơ ngẩn nhìn theo.
Dưới ánh đèn, bừng sáng dấu tích tàn khốc của chiến tranh lưu lại trên tấm lưng rắn rỏi, Quân Dao nhẹ nhàng chạm lên từng vết sẹo dài, hình dáng khác nhau, lớp da non xấu xí, tim nàng bỗng cảm nhận được xót xa.
" Dao nhi, nàng đừng nhìn."
Không nghe thêm động tĩnh nào ở phía sau, Tinh Húc trầm ấm nhắc nhở nàng, sợ những thứ xấu xí trên lưng mình làm nữ nhân kinh hãi. Quân Dao không trả lời, bình thản giúp hắn lau sạch vết bẩn.
Đột nhiên Tinh Húc ghì chặt bàn tay nàng, kéo Quân Dao nhìn xuống con ngươi hiếu kỳ của mình:
" Lúc sáng nàng đã đi đâu vậy, ta thức dậy đã không nhìn thấy nàng rồi?"
Quân Dao ngay người, chẳng biết phải trả lời thế nào mới thỏa, nơi đây là Khinh Châu, nàng không có người thân hay bằng hữu ở đây, càng chẳng có lý do nào đủ thuyết phục.
Nàng không muốn trả lời, vội vàng đáp lại Tinh Húc bằng một nụ hôn, tư vị ngọt ngào quyến luyến khiến người ta có nếm bao nhiêu cũng chẳng thấy đủ, nam nhân nóng lòng đứng dậy dùng đôi tay khỏe khoắn bế gọn nàng vào trong bồn, ôm chặt lấy eo mềm của nữ nhân, cùng nhau đầm mình trong làn nước ấm.
" Chàng làm gì vậy? Y phục của ta đã bị ướt hết rồi."
Quân Dao muốn đứng dậy, nhưng phát hiện đùi mình sớm đã bị hai chân cứng tựa kìm sắt của hắn ghìm chặt, không thể phản kháng.
Tinh Húc khẽ khàng kéo nàng vào lòng, thủ thỉ:
" Từ nay về sau không được chạy lung tung nữa, biết không? Đây là Hoang Vực, nàng có biết bao nhiêu nguy hiểm khó lường không? Thú hoang, bão cát thường xuyên xuất hiện, ta sợ nàng gặp chuyện không may."
Gò má nàng nằm yên trong lồng ngực hắn, âm giọng từ tính thỏ thẻ bên trán, nghe được lời này tâm tư Quân Dao thở phào nhẹ nhõm, hóa ra Tinh Húc là đang lo lắng cho nàng, không phải nghi ngờ mới gặn hỏi, nhưng như vậy cũng khiến tim nàng cảm động.
Nàng đáp lại:
" Ta biết rồi."
Cằm nhỏ bị hắn nâng cao, Quân Dao nhìn ra đáy mắt nhu tình kia bắt đầu bừng lên ngọn lửa khao khát, nàng mềm giọng:
" Tinh Húc, đây là quân doanh, chúng ta không thể…"
" Suỵttttt."
Hắn đặt ngón tay trắng muốt ở giữa môi, ngăn nàng ý kiến, thì thào:
" Chúng ta nhỏ tiếng một chút, sẽ không ai biết được."
Âm thầm kéo gút dây áo nàng, trút lớp y phục mỏng manh bên ngoài để cho lớp vải nhẹ tênh trôi bồng bềnh trên mặt nước, độc đoán ôm trọn eo thon kéo hạ thân nàng đang ngồi trên đùi vào sát lòng mình.
Quân Dao từ chối:
" Tinh Húc, không được."
Đặt ngón tay ngọc vào miệng, hắn dùng đầu lưỡi và nhiệt độ ấm nóng cuồng dại bên trong dây dưa với đầu ngón tay nàng, mê mẩn nhìn gương mặt Quân Dao đỏ bừng.
Bất giác hàm răng cắn nhẹ lên đầu ngón tay nàng, cơ thể nhu nhuyễn trong lòng khẽ run, hơi thở đột ngột nhanh dần, nàng xấu hổ né tránh ánh mắt của hắn.
" Còn nói là không được, thân thể của nàng lại chẳng chịu nghe lời nàng rồi."
Đôi môi hoàn hảo cười thỏa mãn, vụng về trút hết y phục còn lại trên người nàng, dưới ánh đèn mờ ảo nữ nhân dần lộ ra làn da trắng mịn như tuyết.
Chóp mũi hắn kề cận tại mũi nàng, chằm chằm nhìn vào làn môi như quả mọng, thèm thuồng, uất ức nói:
" Dao nhi, lúc nãy ta vẫn còn chưa hôn đủ."
Nàng mỉm cười, hạnh phúc cùng môi lưỡi hắn dây dưa.
Nam nhân tham lam chiếm hữu lấy đôi gò bồng, dẫn dụ cánh hoa mềm lần nữa nở rộ, để cảm xúc thăng hoa đến tận cùng hạnh phúc, mãnh liệt và độc chiếm cho riêng mình.
…----------------…
Nhị Vương Phủ.
Đạm Đài Quân vận cẩm y sạch sẽ ngồi bên trong thư phòng, bàn tay ra sức nhào nát bức thư của Tần Lẫm, mím môi tức giận:
" Hay lắm, phu phụ các người chờ đó cho ta."
Hành lang truyền đến tiếng bước chân, một nô tài mang theo hộp gấm lớn đi vào, hành lễ:
" Khởi bẩm Vương Gia, có người gửi cho Vương Gia hộp gấm này."
Hắn ngẩng đầu, hiếu kỳ hỏi:
" Đây là thứ gì? Do ai gửi đến?"
" Nô tài cũng không rõ lắm, một người lạ mặt mang theo thứ này đứng trước cửa lớn Vương Phủ, nói là của một vị bằng hữu nhờ ông ấy gửi hộp gấm cho Vương Gia, vì đường xá xa xôi nên vị bằng hữu đó không tiện đến gặp."
Đạm Đài Quân dò xét thứ trong tay nô tài, càng không nghĩ ra người quen nào lại tặng hắn món quà bí ẩn như vậy.
" Đặt xuống rồi lui đi."
Đạm Đài Quân nghiêm nghị ra lệnh, sau khi nô tài rời đi hắn mới tiến lại gần hộp gấm được đặt trên bàn.
Nhìn thoáng qua bên ngoài sạch sẽ và đẹp mắt, tâm tư kiêu ngạo của Đạm Đài Quân không giấu được mà khẽ nhếch mép cười:
" Chắc là tên quan lại nào trong triều muốn dựa hơi bổn Vương nên ra sức lấy lòng đây mà."
Hắn điềm tĩnh mở ra, nhưng giây sau đó gương mặt ngạo nghễ liền trở nên tái mét, nỗi khiếp đảm làm hai chân rời rạc, dáng đứng chệnh choạng như sắp ngã đến nơi, phải nương nhờ toàn bộ thân thể vào bàn gỗ.
Bên trong hộp gấm thủ cấp của Từ Khải vẫn còn trợn to mắt, da thịt tái xanh, máu me be bét.
Khi nỗi kinh hãi dần lắng xuống Đạm Đài Quân mới có thể cử động được cơ hàm, dồn tất thảy nộ khí và thù hận đấm vỡ bình hoa sứ trắng, gầm gừ như thú dữ:
" Là kẻ nào, Thượng Quan Tinh Húc hay tiện nhân Bạch Quân Dao? Hay là kẻ chán sống nào dám đối địch với bổn Vương?"
Danh Sách Chương: