Hành lang vang đến bước chân của Bạch Ngữ Yên, nàng ta đon đả gọi nàng:
" Tỷ tỷ."
Vừa trông thấy Ngữ Yên nàng đã không kìm được kích động mà chạy ngay ra cửa, giữ hai bả vai thiếu nữ ngắm thật lâu, rồi ôm chặt dáng dấp thấp bé hơn cằm của nàng vào lòng thút thít, lệ thấm qua manh y phục vàng tươi của Ngữ Yên lốm đốm những giọt ấm nóng.
Tống Từ, thuộc hạ bên cạnh Thượng Quan Tinh Húc đứng phía xa cách viện Quân Dao một con đường sỏi, ra hiệu với Đan Quất, nha đầu tinh mắt trông thấy liền lặng lẽ rời đi.
Bạch Ngữ Yên lúng liếng nói:
" Tỷ tỷ của ta ơi, chỉ là gả đến Vương Phủ thôi, khi nào tỷ muốn về thăm nhà cứ việc nói với nhị Vương Gia một tiếng, sao phải xúc động như vậy."
Đẩy nhẹ nàng ra, Ngữ Yên lau lệ trên mắt nàng lảnh lót an ủi cứ như đang dỗ dành một đứa trẻ mít ướt:
" Tỷ tỷ ngoan, đừng khóc, nếu không sẽ thành tân nương xấu đó."
Quân Dao bị những lời ngây ngô nàng ta nói làm cho phì cười, con ngươi trong trẻo của thiếu nữ nhìn nàng, có đôi phần ngậm ngùi nói:
" Tỷ tỷ, muội thật ngưỡng mộ tỷ, có thể gả cho nhị Vương Gia."
Quân Dao chợt nhận ra tròng mắt đẹp tựa lưu ly của nàng ta ánh lên mấy vẻ luyến mộ, nàng kéo tay Ngữ Yên lại ghế ngồi, thâm trầm khuyên giải:
" Yên nhi, muội tuyệt đối không được có ái niệm nào với nhị Vương Gia, ngài ấy không phải là người mà muội có thể gửi gắm."
Ngữ Yên rũ mắt, khẽ đáp:
" Muội biết, từ bây giờ ngài ấy là phu quân của tỷ rồi, muội muội thì không thể có tâm tư tình cảm gì với tỷ phu, đó là đi ngược luân thường đạo lý."
Quân Dao lặng người, không nỡ nhìn muội muội nhỏ bé của mình buồn bã, cũng không biết phải làm sao trong một lúc có thể nói hết tất cả mọi sự cho Ngữ Yên hiểu.
Đạm Đài Quân hắn họa lên phẩm chất giả tạo của mình một lớp vỏ được dệt bằng nhung, hoa mỹ, tinh vi không trách được những nữ nhân chưa từng trải đem lòng ái mộ, chẳng phải ngay cả nàng năm đó cũng bị bao hư tình giả ý của hắn mị hoặc hay sao?
" Đại tiểu thư, kiệu hoa đến rồi.". ngôn tình hoàn
Ma ma từ tiền viện đi vào đánh thức trầm tư đặt trên người Ngữ Yên, nụ cười mừng rỡ của ma ma kia còn chưa kịp tắt. Đan Quất ở cánh trái viện cũng vừa hay trở vào, thỏ thẻ bên tai nàng:
" Tiểu thư, Thượng Quan tướng quân đã ở trước Bạch Phủ."
Quân Dao cười đắc ý, cởi bỏ hỷ phục thêu nổi phượng hoàng ánh bạc, trút từng chiếc trâm ngọc trên đầu xuống đặt lại vào hộp gấm, tháo đai lưng khổng tước được ban tặng, chỉ để lại một chiếc khuyên tai mã não đỏ óng ánh dưới vầng dương.
Ngữ Yên cùng hai kẻ hầu ngạc nhiên:
" Tỷ tỷ, sao lại tháo hết trang sức ra rồi?"
Nàng không trả lời, thư thái chải lại nếp tóc đã bị gió đông mơn đùa làm rối, rồi chậm rãi đi ra ngoài, mỗi bước chân của nàng đều chắc chắn, dáng đi toát lên ngời ngời ưu nhã, quý khí.
Tân nương không đợi thông báo đã lộ diện, đầu không trùm khăn, trâm cài đơn điệu khiến ai nấy đều kinh ngạc, xung quanh khách mời đã dấy lên tiếng xì xầm.
Bạch Uẩn có chút sượng mặt bước đến cạnh cô nhỏ giọng:
" Dao nhi, con đang làm gì vậy hả, còn chưa cho phép con ra mà, sao lại trang điểm sơ sài như vậy?"
Nàng khẽ khàng đáp bằng giọng hết sức điềm nhiên:
" Cha, nữ nhi không muốn gả nữa."
" Cái gì?"
Trong lúc kinh ngạc quá độ, âm giọng trầm khàn của Bạch Uẩn vô ý thản thốt cao lên vài tông, khiến ai nấy đứng tại sân viện đều chú ý, mặt ông đỏ chót vì vừa ngại ngùng vừa tức giận, ông gằn nhỏ giọng:
" Dao nhi, con còn ăn nói hàm hồ ta sẽ cho người phạt con ngay hôm nay đó."
" Cha, nữ nhi không ăn nói hàm hồ, con nói không muốn gả nữa."
Nàng kiên định nhấn mạnh lại thêm một lần nữa, khiến gương mặt ông chết lặng mấy giây, cánh tay trong cẩm y đen run run. Nộ khí không cao đến mức có thể mất kiểm soát mà phát nổ, nhưng cũng đủ khiến phế phủ dần căng tức khi cố gắng kìm chế.
Ông đưa nàng vào hành lang nơi các vị khách mời đã rời đi quá nửa, tìm chỗ đứng thưa người hỏi nàng:
" Dao nhi, con định làm trò gì nữa đây, hôn sự này không phải do con nhất nhất bắt ta chấp nhận hay sao, ầm ĩ đến cả Bạch Gia trời long đất lở, khiến bản thân con ốm nặng một phen, bây giờ lại nói không muốn gả. Con định chọc ta tức chết phải không?"
" Cha, người làm sao vậy? Chẳng phải người lúc trước cũng cương quyết không đồng ý để nữ nhi gả vào Vương Phủ hay sao? Bây giờ con nghĩ thông rồi người lại không vừa ý."
Bạch Uẩn khổ sở gật đầu:
" Ta thừa nhận ta không đồng ý gả con cho nhị Vương Gia, nhưng kiệu hoa đã đến, sính lễ đã trao, bây giờ con nói không gả có khác nào xem thường hoàng thất, không khéo lại bị ghép vào tội khi quân, liên lụy tới tính mạng của toàn Bạch gia, con có thật sự tỉnh táo không vậy?"
Nàng mỉm cười, nụ cười điềm tĩnh đến sống lưng của Bạch Uẩn ớn lạnh, trả lời:
" Cha, người phải tin con, con có cách, lát nữa người chỉ cần phối hợp với con và Thượng Quan tướng quân là được."
Nàng ung dung bước ra, để lại gương mặt ngơ ngác của Bạch Uẩn đứng phía sau:
" Cái gì mà có liên quan đến Thượng Quan gia nữa."
Ông đột nhiên cảm thấy hối hận, phải chi lúc đầu kiên quyết không đồng ý hôn sự này, mặc cho nàng làm trời làm đất, mặc cho nàng giả bệnh liệt giường thì cũng không đến nông nỗi hôm nay. Bây giờ ông thấy sợ, sợ trên dưới Bạch Gia đều bị nàng làm cho liên lụy, cái mạng già của ông có chết cũng không sao, nhưng lớn bé trong nhà thì thật là oan uổng.
Khi Bạch Uẩn chạy vội theo nàng còn chưa kịp ngăn cản thì nàng đã đứng giữa khách mời đông đúc, đối diện với ma ma rước dâu dõng dạc nói:
" Bạch Quân Dao ta không gả nữa."
Tiếng xì xầm vốn đã nổi lên từ lúc nàng bước ra, bây giờ lại càng hỗn loạn, Trần ma ma kinh ngạc, nhưng rất nhanh biểu cảm áy liền tiêu tán, trầm ổn nói:
" Trắc Phi, người đừng có đùa như vậy, nhị Vương Gia biết được sẽ không vui đâu, giờ lành đã đến rồi mời người lên kiệu."
Bà ta cẩn thận vén rèm cửa sẵn cho nàng, nhưng Quân Dao vẫn đứng sừng sững như ngọn núi không di không dịch, ánh nắng chiếu qua cơ mặt trắng mịn của nàng càng làm nổi bật nét đẹp trong giá y đỏ, nhưng dường như Bạch Uẩn nhận ra phong thái và ánh mắt của nàng rất khác.
" Trần ma ma, lời của ta bà nghe không rõ hay sao? Ta nói không gả."
Người phụ nữ cố gắng nén cơn giận xuống, giữ y giọng điệu cung kính, hỏi:
" Trắc phi, người nói như vậy là sao?"
" Là vì Bạch Quân Dao nàng ấy sớm đã có hôn ước với ta."
Âm giọng trầm ấm từ bên ngoài vọng đến, ai cũng hướng mắt xem vị nào vừa lên tiếng, Thượng Quan Tinh Húc giáp bạc đi vào, tay cầm theo binh khí đĩnh đạc xuất hiện, hắn đăm chiêu nhìn dáng vẻ như thân liễu của nàng bằng ánh mắt nhu tình, khóe môi mỏng hơi cong lên hiện ra đồng tiền mép.
Quân Dao mỉm cười, nụ cười của nàng đối với hắn vẫn đẹp như vậy, vẫn mềm mỏng thanh tao.
" Dám hỏi tướng quân người nói như vậy là có ý gì?"
Tinh Húc lấy từ trong đai lưng một phong giấy nâu sẫm đã cũ kĩ, đưa ra trước mắt mọi người:
" Đây là tờ hôn ước định sẵn của hai nhà Bạch Gia và Thượng Quan Gia."
Bạch Uẩn mở to mắt kinh ngạc, tự chấn vấn mình:
" Có sao? "
Ông lục lại vô số những lần gặp gỡ thâm tình của hai nhà, nhưng một chút ký ức về tờ hôn ước này đều mù mịt.
Danh Sách Chương: