• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đêm. Trong rừng phủ sương giá lạnh, thỉnh thoảng lại có cơn gió lớn ào ào thổi tới khiến con người ta không khỏi rùng mình. Tiếng thú kêu đứt quãng cũng chẳng xua nổi bầu không khí tĩnh lặng. Giờ đây mọi người chìm vào trong giấc ngủ.

Nhưng vẫn còn ánh lửa từ lều trại của một người.

Hoả Thiên Đức trầm ngâm. Hắn phải chuẩn bị kế hoạch do thám thật cẩn thận để quân lính Băng quốc không thể nhận ra. Lần này có phần nguy hiểm. Hắn không thể để nàng có một chút hư tổn nào. Nàng cứ tự nhiên đi vào lòng hắn như vậy khiến trái tim hắn tự làm lu mờ đi hình bóng cũ.

Thiên Đức lại thở dài, hắn rảo bước nhanh về phía giường kia, nhìn tiểu nhân nhi đang ngủ ngon lành. Có lẽ trời đổi gió se lạnh làm nàng co người lại. Hắn kéo chăn cho nàng, tay vuốt làn tóc dài óng mượt ấy. Giờ hắn nên làm gì đây? Hắn không thể cản nàng được, nhưng hắn cũng không muốn nàng đi vào nơi ấy. Dù sao đánh giặc cũng không phải việc dành cho nữ tử.

- Linh nhi, ta phải làm sao mới tốt cho nàng đây? Ta chẳng bao giờ muốn nàng gặp nguy hiểm cả, nếu nàng ngoan ngoãn nghe lời ta thì tốt quá... Nhưng nàng mà nghe lời ta như bao người thì có lẽ ta đã chẳng mê luyến nàng như vậy. Ta đã chịu nỗi đau mất một người thương rồi, nếu nàng bị chút hư tổn nào ta sẽ ân hận cả đời mất.

-----------

Hôm sau.

- Thái tử, người tìm bọn thuộc hạ có chuyện gì ạ?

Hoả Thiên Đức đã suy nghĩ rồi, chiến trường bên Tiền Quốc chẳng lẽ mấy vị lão tướng cùng Liên Tuấn không đánh thắng. Hắn có lẽ không quan trọng lắm. Kế sách đã bàn, chỉ việc đánh trận là xong.

- Ta sẽ cùng đi do thám địch với bọn Hoàng Song.

Liên Tuấn cũng đôi phần hiểu ra vấn đề. Hắn nói:

- Thái tử, binh lính rất cần người để cổ vũ dũng khí của bọn họ. Người chính là Chiến Thần trong mắt mọi người cơ mà. Người đi như thế có phần không ổn.

Hoả Thiên Đức cũng nói:

- Vậy các ngươi cho người dịch dung ta đi. Được rồi không ồn ào nữa, ta sẽ cùng bọn họ đi ngay, các ngươi tiếp tục hành quân. Ta chờ tin tốt của các ngươi đấy.

-----

Trúc Linh uể oải tỉnh dậy. Tối qua nàng ngủ rất ngon. Mấy tháng nay nàng chẳng ngày nào yên giấc cả. Nàng bỗng nhớ cuộc sống thanh bình trước kia, cùng sư phụ và sư thúc, tiêu dao tự tại.

Trúc Linh cầm lược gỗ, chải mái tóc đen của mình, nhìn người trong gương. Khuôn mặt này vốn được dịch dung nên nhìn nàng có vẻ xa lạ. Nàng cầm hộp đồ thuốc của mình, lấy ra một lọ nhỏ màu xanh, đổ ra cái khăn tay của mình, rồi lau mặt. Cái cảm giác lạnh lạnh của thuốc như kéo đi một tầng da mỏng, để lại khuôn mặt tuyệt sắc. Làn da trắng nõn không tì vết. Đôi môi đỏ mọng, chúm chím. Đặc biệt là đôi mắt to, với hàng mi dài. Nàng sờ má mình rồi than thở:

- Ai... Muốn bình thường cũng không được rồi.

Nói rồi nàng lại lấy ti tàm tơ cột tóc lên kiểu nam tử. Nàng lúc này càng bội phần yêu nghiệt. Quả thật là nàng chẳng muốn dịch dung lại. Ngày nào cũng phải thay thuốc dịch dung làm nàng ngán ngẩm. Mà không thay thì dễ bị huỷ dung.

Trúc Linh ngắm nhìn khuôn mặt mình rồi tìm lọ nhỏ màu đen trong hộp. Chuẩn bị công tác dịch dung.

Lúc này, Hoả Thiên Đức tiến vào. Nhìn nàng mỉm cười thật sâu:

- Nương tử. Nàng chuẩn bị xong đồ đạc chưa? Chúng ta lên đường thôi.

Trúc Linh giật nảy mình. Hắn có nhìn thấy mặt nàng qua gương không? Nghe tiếng bước chân ngày càng lại gần, Trúc Linh hoảng hốt ôm mặt, giọng nói bội phần hoảng loạn:

- Ngươi đừng qua đây. Ngươi đi tìm bọn Chí Đại đi. Ta chưa chuẩn bị xong đâu.

Hoả Thiên Đức lo lắng. Hắn trước giờ chưa từng thấy nàng hoảng hốt như thế. Nàng trong tâm trí hắn luôn là người trầm tĩnh. Nàng đang có chuyện gì sao mà phải ôn mặt. Nàng khóc ư? Hay mặt nàng có vấn đề gì? Hắn càng bước tiến nhanh đến chỗ nàng.

- Nàng sao vậy? Đừng lo lắng, hãy nhìn ta đây... Ta sẽ giải quyết mọi phiền muộn của nàng.

Trúc Linh nghe tiếng bước chân dừng lại bên cạnh mình, thật là nàng rất muốn khóc to lên.

- Ngươi... Ách... Không cần đâu a... Ta không sao mà, ngươi đi ra ngoài đi...

Hoả Thiên Đức tất nhiên không tin, hắn tách hai bàn tay che mặt của nàng ra:

-A...

Hai người đối mặt nhìn nhau.

Chuyện gì xảy ra với khuôn mặt của nàng vậy. Nàng lúc này giống hệt Phong Linh Nhi. Thật xinh đẹp kiều diễm biết bao. Liệu là nàng có phải là nàng ấy? Nhưng nàng ấy đã mất trong vụ hoả hoạn. Vậy nàng là ai?

Trúc Linh tái mặt. Củi ba năm thiêu rụi một giờ không sai mà. Trí não trống rỗng lúc này đăm chiêu nhìn hắn. Nàng muốn xem cảm xúc của hắn là gì. Vui sướng tồi thất vọng và hoang mang.

Nàng giơ lọ dịch dung vẫn cầm ở trên tay quơ quơ trước mặt hắn, gượng gạo cười:

- Thuốc dịch dung quá tốt.

Hắn trầm mặc. Sau đó run run mới nói:

- Nàng không cần hoá trang nàng ấy như thế để chọc tức ta. Nàng chuẩn bị đi, chốc nữa ta sẽ lên đường.

- Ta, ta,... Xin lỗi ngươi.

Hoả Thiên Đức ôm nàng vào lòng, và lúc này Trúc Linh ngoan ngoãn để hắn ôm. Giọng hắn khàn khàn:

- Nàng không cần phải xin lỗi đâu, ta không trách nàng. Do ta, chỉ là do ta thôi.

Sao trên đời này lại có người si tình như hắn cơ chứ?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK