Trước đây đều là Từ Nhu cùng ngủ với Từ Nọa, nhưng từ sau khi cô kết hôn thì không còn cùng em trai ngủ chung phòng nữa. Cô biết em trai rất sợ tối, vừa lúc chồng cô đi công tác không ở nhà, cô liền ôm gối đi vào phòng em trai.
Từ Nọa đang vì Lôi Minh rời đi mà đau lòng muốn chết, trốn dưới chăn lặng lẽ rớt nước mắt.
Từ Nhu tay chân nhẹ nhàng đến cạnh giường, nghe được tiếng nức n ở rất nhỏ. Xốc chăn nhìn thấy em trai đang khóc, cô vội đem người kéo vào trong lòng ngực: “Nọa Nọa, ai ăn hiếp em?”
Từ Nọa không dám nói vì chuyện của anh rể mà đau lòng, liền tùy tiện tìm một lý do: “Nọa Nọa không muốn ngủ một mình.”
“Chị ngủ cùng em.” Từ Nhu leo lên trên giường, đắp chăn, ôm lấy em trai ngủ.
Chờ cậu ngủ rồi, Từ Nhu nhớ tới nên gọi điện thoại cho chồng mình hỏi han một chút. Tuy rằng bọn họ đều không có cảm tình, nhưng tốt xấu gì cũng đã kết hôn, về sau sẽ cùng nhau sinh hoạt.
Lôi Minh bên kia còn chưa ngủ, rất mau liền nhận điện thoại.
Từ Nhu thân mật mà kêu: “Chồng à, khi nào thì anh trở về?”
“Tạm thời sẽ không quay về.” Lôi Minh hiện tại cũng không muốn đối mặt với cậu. Từ Nọa đối với hắn giống như chất gây nghiện, phải chậm rãi từ bỏ. Nếu không thành công thì hắn sẽ không trở về.
“Đi công tác lâu vậy sao?” Từ Nhu cũng không biết Lôi Minh đang công tác cái gì, hiện tại cô cũng không nghĩ sẽ quản thúc hắn nhiều như vậy, sợ Lôi Minh nói cô dông dài.
“Ừ.” Lôi Minh lạnh nhạt mà ừ một tiếng, không tiếp tục nói nữa.
Hai bên lâm vào trầm mặc, qua nửa ngày, Từ Nhu lại lần nữa mở miệng nói: “Nọa Nọa hình như rất nhớ anh, vừa rồi còn khóc.”
Từ Nhu không nghĩ em trai cô sẽ thích anh rể này như vậy, mới rời đi một ngày, đã luyến tiếc người ta rồi: “Nọa Nọa cùng anh sao lại có cảm tình sâu đậm như vậy.”
Lôi Minh biết được cậu bởi vì hắn mà khóc, ngực hung hăng mà kích động một chút, bất quá rất mau đã khôi phục bình tĩnh, ngữ khí nhàn nhạt mà giải thích nói: “Có lẽ là tôi ở bệnh viện chăm sóc em ấy hai ngày, cho nên mới sinh ra cảm tình tối đối với tôi.”
“Anh đừng làm việc đến quá muộn, chú ý nghỉ ngơi nhiều một chút.” Nói xong câu này Từ Nhu liền cắt đứt cuộc gọi.
Vừa mới chuẩn bị đem điện thoại buông xuống ngủ, liền phát hiện Từ Nọa vốn đã ngủ lại mở to mắt nhìn cô.
Từ Nọa cắn cắn cánh môi nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng vẫn là không nhịn được, hỏi Từ Nhu: “Anh rể sắp trở về sao?”
Nhìn em trai nhung nhớ anh rể, trong lòng Từ Nhu có chỗ ghen tị. Em trai cô một tay nuôi lớn như thế nào mới không quá mấy ngày, liền bắt đầu đi nhớ thương người ngoài.
Từ Nhu dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng điểm nhẹ trên trán cậu: “Anh ấy nói tạm thời sẽ không về, hẳn là rất bận.”
Từ Nọa biết Lôi Minh là cố ý trốn tránh cậu, cho nên hắn sẽ không trở về.
Cậu gục cái đầu nhỏ xuống, thất thần hỏi: “Anh rể sẽ ở bên ngoài tìm người khác sao?”
Nghe được em trai hỏi loại vấn đề này, Từ Nhu hơi suy tư một chút: “Đàn ông có được mấy người chung tình, trong hôn nhân mà đi ngoại tình cũng không phải là chuyện hiếm gặp, loại chuyện như này có trời cũng ngăn không được.”
Từ Nhu đã sớm nhìn ra, dù sao cô đối với Lôi Minh cũng không có tình cảm. Nếu Lôi Minh bên ngoài có người thứ ba, cô cũng sẽ không quản, cùng lắm thì ly hôn.
Cậu nghĩ Lôi Minh hiện tại khẳng định tìm được thú vui mới, sẽ không thèm muốn cậu nữa.
Chờ mất đi Lôi Minh rồi, cậu mới ý thức được sự quan trọng của hắn, trong lòng ngực thực sự trống trãi như bị người ta đào bới ra một cái lỗ to.
Cậu phản bội chị gái mình, hiện tại lại mất đi người đàn ông mà cậu yêu quý, cậu cái gì cũng đều không có, tồn tại cũng không còn ý nghĩa gì.
Ngày hôm sau, lúc Từ Nhu đang làm cơm sáng, Từ Nọa không mang dép mà đi qua phòng khách, một đường đi đến cửa lớn, mở cửa ra rồi đi ra ngoài.
Từ Nhu bưng cơm sáng làm xong, chuẩn bị kêu em trai rời giường ăn cơm thì phát hiện trong phòng ngủ đã trống không, không thấy bóng dáng cậu đâu.
Từ Nhu còn tưởng rằng em trai hẳn là ở trong nhà vệ sinh, đi đến nhà vệ sinh tìm thử. Cô đem toàn bộ nhà tìm một lượt vẫn không tìm thấy, lúc này mới suy đoán em trai chắc đã ra ngoài.
Từ Nhu chạy đuổi theo, dọc theo đường cái mà tìm kiếm bóng dáng cậu.
Tìm đã lâu cũng tìm không thấy người, Từ Nhu liền muốn báo có người mất tích. Nhưng mới mất tích chưa đầy một tiếng, có báo cảnh sát thì họ cũng sẽ không xử lý.
Từ Nhu đành phải gọi điện thoại cho Lôi Minh, cô hiện tại không có ai để trợ giúp.
Lôi Minh vốn không muốn nghe điện thoại nhưng lại nhịn không được muốn từ trong miệng Từ Nhu nghe một chút tin tức của cậu, cuối cùng vẫn là tiếp: “Alo.”
“Chồng à, em không nhìn thấy Nọa Nọa.” Từ Nhu khóc đến nỗi nói chuyện đều mang theo giọng rưng rưng.