• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

24

Ba ngày sau, lại một cung nữ ngự tiền hầu hạ không thỏa đáng, rước lấy đế nộ, bị tươi sống kéo xuống đánh chết.

Quản sự ma ma đang đau đầu không ai dám đi ngự tiền hầu hạ, ta suy nghĩ đây chẳng phải là cơ hội của ta tới rồi sao?

Vì thế mặt dày mày dạn quấn lấy quản sự ma ma khuyên can mãi, rốt cục thuyết phục nàng mang ta lên Thuận Đức điện.

"Đợi lát nữa nhìn thấy bệ hạ, phải tránh lộ vẻ sợ hãi, đừng nói nhiều, chỉ cần bỏ canh giải rượu xuống là được, biết chưa?"

Trước khi đi, ma ma dặn đi dặn lại.

Ta ngoan ngoãn đáp ứng, quả thật không muốn xảy ra nhiều chuyện.

Trong lòng vô số lần nhắc nhở chính mình, vạn nhất hắn không nhận ra ta, cũng không sao.

Tóm lại phải bình tĩnh một chút, không nên nóng vội.

Nhưng khi cánh cửa đóng chặt kia chậm rãi mở rộng, cảnh trong điện chiếu vào mi mắt ta, ta lại vẫn nhịn không được hít sâu một hơi, n.g.ự.c nổi lên từng đợt đau đớn khó chịu.

Ta đi theo sau quản sự ma ma, cẩn thận từng li từng tí tránh đi đống lộn xộn trên đất, tầm mắt lại chăm chú nhìn chằm chằm người cúi đầu ở giữa nội điện.

Người nọ ngồi dựa xuống đất, một tay gác trên đầu gối đứng, một tay cầm bầu rượu trống không, mái tóc đen dày đặc theo động tác cúi đầu của hắn rơi lả tả xuống, che khuất khuôn mặt càng ngày càng tái nhợt của hắn.

Hắn, gầy đi......

Ta kinh ngạc nhìn khuôn mặt như ẩn như hiện của hắn, bất giác tay bưng canh giải rượu hơi siết chặt, thẳng đến khi ma ma lấy khuỷu tay chạm vào ta, ta mới phục hồi tinh thần lại.

Ta hít sâu một hơi, ổn định tinh thần, không nhìn ánh mắt cảnh cáo của ma ma, chậm rãi đi về phía hắn.

Hắn dường như có cảm giác, đầu cũng không ngẩng lên, giận dữ quát: "Cút! Đều cút ra ngoài cho trẫm!”

Dứt lời, hung hăng ném bình rượu rỗng trong tay xuống đất, bình rượu làm bằng sứ trắng thoáng chốc vỡ thành từng mảnh nhỏ, mảnh vỡ bay tán loạn bốn phía, có vài miếng b.ắ.n tung tóe lên chân ta, cứa ra vài vết máu.

Máu tươi chảy xuống, ta lại không cảm thấy đau đớn chút nào, tránh những mảnh vụn vụn vặt kia, ta chậm rãi ngồi xổm xuống trước mặt hắn: 

"A Cẩn, ngươi bị thương rồi."

Ta rõ ràng cảm giác được thân thể Tiêu Cẩn run rẩy, không nhìn ánh mắt quái dị của người phía sau, ta đánh bạo vén sợi tóc rủ xuống hai bên má hắn, rốt cục nhìn thấy khuôn mặt tuấn dật của hắn. 

Ta nói: "Ngươi uống rất nhiều rượu, ta đều ngửi thấy.”

“Nếu không, trước uống chút canh rượu, sau đó truyền ngự y vào băng bó?”

Ta đợi một lát, không đợi được phản ứng của hắn, trong lòng có chút chua xót.

Không thể không an ủi chính mình: Có lẽ bởi vì ta thay đổi khuôn mặt, cho nên hắn không nhận ra ta.

Ta đem canh giải rượu đặt trên mặt đất, đứng dậy muốn đi ra ngoài tìm thái y tiến vào.

Không ngờ vừa mới xoay người, bỗng nhiên nghe thấy ma ma kinh hô, cơ hồ là trong nháy mắt, phía sau một đạo khí lực mạnh mẽ kéo lấy tay ta, mạnh mẽ kéo ta trở về trên mặt đất.

Ngây người trong lúc, có người kéo qua bả vai của ta đem ta gắt gao ôm vào trong ngực, tức giận trách mắng: "Nàng lại muốn đi nơi nào?!"

Ta ngơ ngác tựa vào lòng hắn, mặc cho hắn liều mạng vùi đầu vào cổ ta, bên tai chỉ có tiếng hít thở dồn dập và tiếng chỉ trích bi thương ùn ùn kéo đến --

“ Đồ vô lương, nàng thật độc ác!”

"Ta không trả lời nàng, nàng sẽ không hỏi nhiều lần sao, nàng lần lượt bỏ ta, ta tức giận không được sao?"

“Nàng! Nàng vì cái gì, chính là không muốn dỗ dành ta nhiều......”

Trong hốc vai một mảnh ướt át lạnh lẽo, ta rốt cục tỉnh táo lại, vươn tay nhẹ nhàng ôm lấy hắn, thấp giọng giải thích: "Ta không có muốn đi, ta chỉ là muốn đi ra ngoài giúp ngươi tìm một thái y."

Tiêu Cẩn không nói lời nào, ta tiếp tục nói:

"Ta nghĩ ta đã thay đổi khuôn mặt, ngươi hẳn là không nhận ra ta. Không ngờ...”

Không ngờ hắn vẫn nhận ra ta.

Trong lòng một mảnh vui mừng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK