Gần như là trong nháy mắt nhận ra Chu Hằng, người của ta đã chạy như điên về phía hắc y nhân.
Tung người nhảy lên, bảo vệ trước mặt hai người Chu Hằng, mũi kiếm nhắm thẳng vào thủ lĩnh hắc y nhân. -
“Dừng lại!”
Hắc y nhân sửng sốt một chút, người cầm đầu cười lạnh nói: "Như thế nào? Nửa đường g.i.ế.c ra Trình Giảo Kim?”
“Tiểu cô nương, ta xem ngươi tay nhỏ chân nhỏ, cũng đừng động bãi nước đục này. Nếu không...... A!”
Lời còn chưa dứt, một kiếm phong hầu.
Máu tươi tại chỗ.
Ngay cả Chu Hằng thở hổn hển cũng có chút kinh ngạc nhìn về phía ta.
Ta trấn định tự nhiên đem kiếm chỉ về phía người thứ hai.
"Rời đi, hoặc là chết, tự mình chọn.”
Người nọ nuốt xuống một ngụm nước bọt, hung tợn giơ d.a.o lên nhằm phía ta, vừa chạy vừa hô, "Giết cô ta!"
Hắc y nhân chen chúc mà lên, ta ở trong lòng yên lặng vì bọn họ đốt nến, sau đó không chút do dự mà sử dụng chiêu thức ta ở trại huấn luyện khổ luyện được g.i.ế.c địch thần công.
Chỉ vài cái, giải quyết đám kiến hôi này.
Cuối cùng, còn không quên phủi bụi bặm căn bản không tồn tại trên người, thu kiếm vào vỏ.
“Hừ, tiểu tử!”
Ngay cả đối tượng công lược của bổn cô nương cũng dám động, đáng đời!
Đang lúc ta vui vẻ xoay người, cho rằng sẽ nhìn thấy kinh diễm trong mắt Chu Hằng, chợt nghe thuộc hạ hắn kinh hô một trận --
Công tử! Công tử!
Ta còn chưa kịp phản ứng, thân thể đã theo bản năng tiến lên vài bước, đưa tay tiếp được thân ảnh Chu Hằng ngã xuống.