• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit + Beta: Tuyết Lâm

“Truy Mệnh!?”

Tất cả mọi người đều ngạc nhiên, không ngờ Truy Mệnh lại đột ngột xuất hiện ở thời điểm mấu chốt như thế. Y nhàn nhã tựa vào cây cột thượng phía dưới long ỷ, trên môi bày ra tia cười sáng lạn rực rỡ như ánh mặt trời.

“Ngươi tại sao lại ở chỗ này?” Triệu Thành kinh ngạc nhìn Truy Mệnh, nụ cười rạng rỡ của tên này đối với hắn thực sự rất chướng mắt.

“Ngươi nghĩ rằng chúng ta đều bị Hình Giang Thiên làm thịt rồi sao? Ha, ngươi tưởng tượng cũng hay thật đó. Tích Triều, đại sư huynh ta nói mấy trò nhảm nhí y đã xem xong rồi, đá tên Triệu Thành đi càng sớm càng tốt, dây dưa với hắn hoài cũng chẳng thú vị gì a.” Nói xong y nhìn “Hoàng đế” liếc mắt một cái rồi cười tủm tỉm.

“Hoàng đế”, không, phải gọi là Thiết Thủ mới đúng, hắn trừng mắt nhìn Truy Mệnh khiến y hốt hoảng lùi lại thè lưỡi ra chiều ủy khuất. Thấy Truy Mệnh như thế khiến Thiết Thủ bất giác lộ ra một nụ cười cưng chìu mà đến chính bản thân hắn cũng không thể nhận ra.

“Các ngươi?!” Triệu Thành nhìn theo “Hoàng đế” đang từ trên long ỷ bước xuống, lúc này mặt của hắn không trắng, thân thể cũng không run lên, cả người lại còn tản mát ra một cỗ khí thế bức người.

“Cố Tích Triều, là ngươi giở trò quỷ!” Triệu Thành sắc mặt dữ tợn nhìn thẳng về phía Thích Thiếu Thương cùng Cố Tích Triều.

“Triệu Thành, giấc mộng xuân thu của ngươi tỉnh lại được rồi đó.” Cố Tích Triều vẫn là biểu tình tựa tiếu phi tiếu không nhanh không chậm đáp lời.

“Hừ, các ngươi đừng đắc ý quá sớm, toàn bộ hoàng thành này đã nằm trong tầm khống chế của bổn vương, cấm vệ quân cũng chỉ nghe theo lệnh ta mà hành động, còn có một đám dược nhân ngu xuẩn có thể tùy thời nghe lệnh ta mà tấn công.” Triệu Thành lúc này đã bình tĩnh trở lại, hắn hơi nhướn mi chậm rãi nói.

“Triệu Thành, ta nghĩ ngươi nên thúc thủ chịu trói vẫn hơn, ít ra như thế cũng giữ được một chút thể diện.” Truy Mệnh nhìn Triệu Thành vô cùng “hảo tâm” chu chu môi đề nghị.

“Ta xem kẻ nên thúc thủ chịu trói chính là bọn gnươi, ta đã nói hiện tại ngay cả cấm vệ quân cũng đều nằm trong tay ta, các ngươi lấy cái gì để chống đối?”

“A, ra là thế a, vậy ngươi mau làm thử xem. Cứ nói hoài làm ta rất sợ đó ~” Truy Mệnh làm bộ sợ hãi vỗ vỗ ngực.

“Hừ, Hoàng Kỳ Sơn, ngươi còn chờ cái gì?” Triệu thành vô cùng tức giận trước thái độ giả vờ đáng ghét đó của Truy Mệnh, hắn trầm giọng quát lên.

Xung quanh vẫn một mảng im lặng.

“Hoàng Kỳ Sơn?”

Hoàng Kỳ Sơn không nói gì, hắn xoay người đối mặt Triệu Thành, sau đó từ trên mặt kéo xuống một lớp mặt nạ da người, hé ra một khuôn mặt uy nghiêm mà từ ái.

“Gia Cát thần hầu!?” Triệu Thành lúc này đã thực sự trở nên kinh hoảng.

Nhìn đến thống lĩnh cấm vệ quân đột nhiên biến thành Gia Cát thần hầu, Triệu Thành không có cách nào khống chế bản thân mình nao núng.

“Cố Tích Triều!” Triệu Thành đột nhiên chuyển hướng Cố Tích Triều, hung tợn trừng mắt, nghiến răng nghiến lợi nói với y: “Ba năm trước đây, là bổn vương cứu ngươi một mạng, giúp ngươi khôi phục thần trí, cũng là dùng những thứ dược tốt nhất để cứu mạng ngươi, ngươi báo đáp ta như vậy sao?!”

“Triệu Thành, ba năm trước đây khi ngươi mang ta đi là thật lòng chỉ muốn trị liệu giúp ta khôi phục thần trí? Nếu không phải Thích Thiếu Thương cũng coi như có chút thông minh thì chỉ sợ ta đây đã sớm xuống hoàng tuyền ngao du địa phủ, còn ở đây chờ ngươi vặn vẹo kể công hay sao?” Nói xong Cố Tích Triều nhìn Thích Thiếu Thương liếc mắt một cái, Thích thiếu thương ha hả nở nụ cười, thấp giọng phản bác lại một câu: “Cái gì mà coi như thông minh, phải là rất ~~~ thông ~~~ minh ~~~ a ~~~”

Không đề ý đến giọng điệu châm chọc của Cố Tích Triều đối với Thích Thiếu Thương, Triệu Thành quyết tâm muốn đi thẳng vào vấn đề chính: “Ngươi biết khi nào?”

“Thời điểm khi ta còn ở tại vương phủ thì ý đồ của ngươi đã quá rõ ràng. Ngươi dùng kế lợi dụng đứa con của Hách Liên Tiểu Yêu để hãm hại ta. Ngươi tính toán cũng chu đáo thật đó.”

“Chỉ ngay thời điểm như thế mà ngươi đã bắt đầu tính kế sao? Chẳng lẽ ngươi nghĩ Thích Thiếu Thương thật sự có thể tin tưởng những lời ngươi nói? Còn có những người trong Lục Phiến Môn, chẳng lẽ các ngươi cũng có thể tin tưởng hắn, tin tưởng một khâm phạm từng hành thích vua bức vua thoái vị hay sao?” – ngữ khí của Triệu Thành càng lúc càng nóng giận.

“Ta tin y.” Thích Thiếu Thương thu hồi nét cười, nghiêm túc nói.

“Chúng ta không tin y, bất quá chúng ta tin tưởng Thích đại ca.” Truy Mệnh nói xong lập tức bị Thích Thiếu Thương trừng mắt một cái.

“Ha ha ha ha… Hay! Hay cho cái gọi là tin tưởng! Cố Tích Triều, ngươi đúng là kẻ đa mưu túc trí tài năng hơn người. Ba năm trước đây nếu Phó Tông Thư biết cách trọng dụng ngươi thì hắn nhất định đã có thể thành công mà ngồi lên long ỷ, cũng không đến nổi phải rơi vào kết cục thảm bại.”

Cố Tích Triều phát hiện Triệu Thành trong lúc nói thường nhìn qua hướng bên kia, Cố Tích Triều sinh nghi lập tức cẩn trọng quan sát, bên kia là binh lính của Triệu Thành, bên ngoài thoạt nhìn không có gì đặc biệt, thế nhưng Cố Tích Triều vẫn là không dám thả lỏng đề phòng. Hình Giang Thiên vẫn chưa xuất hiện, hắn tựa như một quả bom hẹn giờ, hơn nữa nội lực của Thích Thiếu Thương hiện tại lại hoàn toàn biến mất, nghĩ đến đây Cố Tích Triều lo lắng nhíu mày. Y nắm chặt bình lam nhỏ đang giữ trong tay, tuy vậy nhưng trên khuôn mặt y vẫn là một nụ cười thanh lãnh vô cùng thoải mái.

.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK